Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên Đế?”

Khi nhìn thấy hai chữ “Tiên Đế” được viết trong lòng bàn tay của Atula và Thái Sư Thái Úy, các quan văn quan võ vây quanh xem đều không khỏi thốt lên, mày cũng cau lại.

Hai người gia chủ nhà họ Viên và gia chủ nhà họ Triệu, có thể không biết hai từ “Tiên Đế” có nghĩa là gì, nhưng các quan văn quan võ dưới quyền Atula thì đều biết rõ.

Tất cả bọn họ hầu như đều từng là cựu binh của Đông Hoàng Thái Nhất, đối với Đông Hoàng vô cùng trung thành và tận tâm. Để trả thù cho Đông Hoàng, bọn họ đã không ngần ngại ra trận chiến đấu với Hạo Thiên người cai quản thiên cung. Dù cho chết trận, hòa thành thân ma quỷ cũng không quên hận thù, tiếp tục dùng thân thể ma quỷ làm rung chuyển chính quyền của Hạo Thiên, và cuối cùng đã bị giam cầm trong cõi Atula này, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.

Sau khi đến đây, Atula là người mạnh nhất, địa vị cũng vô cùng hiển hách, nên được phần lớn các trọng thần trong cựu binh ủng hộ, được đề cử trở thành tân đế. Vừa huấn luyện binh lính vừa tìm kiếm lối thoát, đợi đến một ngày mãnh hổ về núi, bọn chúng lại tái chiếm thiên cung, báo thù rửa hận cho Tiên Đế!

Vì vậy, mọi người ở đây đều hiểu rất rõ hai từ “Tiên Đế” tượng trưng cho Đông Hoàng Thái Ất, vị hoàng đế đầu tiên của thiên giới!

Bởi vì bọn họ đã đi theo hai vị hoàng đế, một vị là hoàng đế thuở sơ khai Đông Hoàng Thái Ất hoàng đế, một vị là Atula đại đế, hoàng đế của cõi Atula, nhưng vị hoàng đế đại diện cho bọn họ vẫn là hoàng đế Đông Hoàng Thái Ất!

Nhưng mọi người vẫn rất tò mò.

Tại sao sau khi ngửi mùi trên cơ thể này, thì bọn họ lại cho ra hai chữ “Tiên Đế”?

Mối liên hệ giữa cơ thể này và vị Tiên Đế là gì?

Các quan văn, quan võ trầm tư không hiểu nổi.

Vì vậy mấy vị đại thần liền tò mò hỏi: “Bệ hạ, tại sao người, Thái Sư và Thái Úy ngửi thân thể này xong lại nhắc đến Tiên Đế vậy?”

Atula bước lên ngai vàng rồi ngồi xuống. Thần hồn ra khỏi cơ thể Diệp Thiên, sau đó lại bước xuống ngai vàng nói: “Trong lúc ta sở hữu thân thể này, tình cờ phát hiện thân thể này có hơi thở của Tiên Đế.”

“Trẫm nghĩ có khi nào là do ta sinh ra ảo giác hay không, vì vậy ta đã nhờ hai cựu binh đại thần Thái Sư và Thái Úy xem xem họ có đi đến kết luận giống như ta không.”

“Nhưng đúng là, ta không có ảo giác, da thịt này đúng là có hơi thở của Tiên Đế.”

“Năm đó ta luyện tập binh mã, hiếm khi ở bên cạnh Tiên Đế, nhưng Thái Sư và Thái Úy thì khác, họ là hai vị đại thần được Tiên Đế coi trọng, họ luôn ở bên cạnh Tiên Đế, nên đối với hơi thở của Tiên Đế họ vô cùng nhạy cảm.”

“Vì vậy, bọn họ có thể ngửi thấy hơi thở của Tiên Đế từ da thịt này, thì tuyệt đối không sai, cơ thể này có quan hệ rất lớn với Tiên Đế!”

“Rất có thể là Tiên Đế sau khi đầu thai.”

Cái gì!

Nghe những gì Atula nói, các quan văn, quan võ có mặt đều sững sờ.

Cơ thể này có hơi thở của Tiên Đế sao?

Đây là Tiên Đế sau khi đầu thai sao?

Nghiêm túc chứ!

Lập tức mấy bộ hạ thần sắc không bình tĩnh, hỏi: “Bệ hạ. Có thể để cho các lão thần đi tìm thử có thật là cơ thể đó có hơi thở của Tiên Đế không?”

“Được.” Atula nói: “Để chứng minh ta và Thái Sư Thái Úy không phán đoán sai, trong số các quan văn quan võ có mặt ở đây ai đã từng tiếp xúc với Tiên Đế, có thể nhận biết được hơi thở của Tiên Đế, thì đều có thể lên đây nhìn một lượt.”

“Vâng, thưa bệ hạ!”

Ngay lập tức, hai mươi ba vị quan văn quan võ chạy tới ngai vàng của hoàng đế, ngửi mùi trên người của Diệp Thiên.

Chẳng mấy chốc, một cựu binh đã thốt lên: “Đó là hơi thở của Tiên Đế. Thực sự đúng là là hơi thở của Tiên Đế. Tiên Đế chính là nguyên khí của Thanh Mộc ở phương Đông biến thành, trên người này có nguyên khí của Thanh Mộc. Loại nguyên khí của Thanh Mộc này là độc nhất vô nhị. Mặc dù Thanh Mộc nguyên khí trên thân thể bằng xương bằng thịt này không mạnh bằng của Tiên Đế, nhưng nó cũng toát một hơi thở Thanh Mộc nhàn nhạt.”

“Vì vậy có thể thấy được, thân thể này tám chín phần là hóa thân của Tiên Đế, không còn nghi ngờ gì nữa!”

Sau đó, một cựu chiến binh khác nói: “Đúng vậy, cơ thể này đúng là cơ hơi thở nhàn nhạt của Thanh Mộc. Có thể kết luận rằng sau khi Tiên Đế băng hà đã có một tia linh hồn còn sót lại của ngài được đầu thai, vì thế sau khi đầu thai, ngài đã quên mất mình là ai khi còn sống. Cho nên cũng không biết rằng bản thân mình chính là Đông Hoàng chuyển thế, càng không ngờ rằng sau khi tái sinh lại lạc vào cõi Atula và đoàn tụ với cựu binh của mình. Đó là duyên phận!”

“Đúng, đúng là như thế!”

Nhiều văn võ đại thần khi nghe tin về thi thể của Diệp Thiên đều gật đầu.

Lúc này, Atula nói: “Tất cả văn võ bá quan ở đây, xếp hàng bái kiến Tiên Đế!”

“Vâng!”

Văn võ bá quan trong đại sảnh lập tức quỳ xuống.

Atula đứng ở hàng đầu văn võ bá quan xếp hàng để đứng phía sau Atula, chiêm ngưỡng dung nhan của Diệp Thiên.

Sau đó, Atula vung chiếc long bào của mình, quỳ hai chân xuống đất, dập đầu cung kính.

“Thần là Atula, khấu kiến Tiên Đế, hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tất cả các văn võ bá quan đều cúi đầu lạy.

“Chúng thần bái kiến Tiên Đế, Tiên Đế vạn tuế!”

Lần này, Tôn thành chủ, gia chủ nhà họ Triệu và gia chủ nhà họ Viên đều kinh ngạc và khiếp sợ.

Họ không bao giờ ngờ rằng bọn họ đã bắt được Tiên Đế.

Bây giờ thì xong rồi?

Tu La đại đế cùng văn võ bá quan trong triều chắc sẽ đem họ xé xác thành nhiều mảnh.

Ngay lập tức, ba con quỷ sợ hãi đến mức nằm rạp trên mặt đất, rùng mình, không dám thở.

“Hành lễ xong, các khanh hãy đứng lên.”

Atula thay Tiên Đế nói, và sau đó các văn võ bá quan đứng lên.

Lúc này, Atula đột nhiên quay người lại, một đôi mắt tức giận rơi vào trên người Tôn thành chủ, tức giận nói: “Tôn Quyết Long. Lá gan của ngươi lớn thật đấy! Dám cướp thi thể của Tiên Đế, còn dám đem Tiên Đế nhốt vào trong bình Nhật Nguyệt. Tội của ngươi đáng để chết trăm vạn lần!”

Lời này vừa nói ra đã dọa cho đám người Tôn thành chủ tè của ra quần, vội vàng kêu lên: “Bệ hạ… là do thừa tướng không có mắt, xúc phạm đến Tiên Đế, thừa tướng có tội, thừa tướng có tội!”

Gia chủ nhà họ Triệu cùng gia chủ nhà họ Viên càng sợ hãi hơn, là gan suýt nữa thì nổ tung.

“Hai người các ngươi cũng tham gia cướp đoạt thân thể Tiên Đế phải không?” Atula tức giận nói.

Gia chủ nhà họ Triệu cùng gia chủ nhà họ Viên kêu lên: “Tu La đại đế chúng tôi không biết ngài ấy là Tiên Đế, nếu biết thì cho chúng tôi mượn trăm triệu lá gan, chúng tôi cũng không dám chiếm thi thể của Tiên Đế, xin Tu La đại đế tha thứ cho chúng tôi!”

“Hừ!”

Atula tức giận khịt mũi và hét lên: “Đem ba tên tội đồ này giải ra ngoài, để cho ngũ mã phanh nát thần hồn của bọn chúng!”

Một đại tướng quân lập tức tiến lên và kéo Tôn thành chủ và hai gia chủ kia ra ngoài.

“Tu La đại đế, thừa tướng thật sự đáng chết, nhưng thừa tướng không thể chết bây giờ. Thừa tướng mà chết thì không tìm được Tiên Đế. Có thể đợi đến khi tìm được Tiên Đế rồi xử tử thần sau được không?”

Asura nói: “Có cơ thể của Tiên Đế ở đây, ta sẽ tìm người vẽ chân dung của Tiên Đế, không cần có đám nghịch tặc các người vẫn có thể tìm được Tiên Đế.”

Tôn thành chủ nói: “Linh hồn của Tiên Đế không giống với cơ thể của Tiên Đế. Thừa tướng đã nhìn thấy linh hồn của Tiên Đế nên biết tướng mạo của ngài. Nên thừa tướng có thể vẽ được, nếu thừa tướng đã chết, không ai có thể vẽ ra dung mạo của linh hồn Tiên Đế!”

Thái Sư vội vàng nói: “Trước tiên cứ miễn cho Tôn Quyết Long tội chết, đưa hắn vào đây.”

“Được!”

Khi Tôn Quyết Long được đưa vào đại sảnh, ông ấy đã thở dài một tiếng mồ hôi lạnh toát ra.

“Mau vẽ ra tướng mạo của linh hồn Tiên Đế.” Thái Sư ra lệnh.

“Vâng, thưa Thái Sư.”

Tôn Quyết Long lau mồ hôi lạnh, sau đó bắt đầu vẽ bức chân dung của linh hồn của Diệp Trần.

Lúc này, Diệp Trần cũng đã tới bầu trời của hoành thành Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK