Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha."

Thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thánh cười nói: "Đại đương gia Hắc Phong Trại, thực lực quân đội của ngài ở Hắc Phong phủ thật sự rất mạnh. Chỉ hơn 50 triệu người mà có thể chống lại hơn 100 triệu thiên binh thiên tướng. Trong thế gian này ngoại trừ Hắc Phong Trại ra thì không có đại quân nào hùng mạnh như vậy!"

"Ha ha!"

Đại đương gia của Hắc Phong Trại bước tới, cung kính đáp lễ: "Đã nghe danh thủ lĩnh vĩ đại của bộ lạc Thiên Thánh từ lâu, hân hạnh được gặp ngài!"

Tại Nam Chiêm Bộ Châu này, thủ lĩnh một bộ lạc lớn hơn rất nhiều so với đại đương gia của một sơn trại. Bất kể là địa vị, thủ hạ, của cải, đều có thể đè bẹp Đại đương gia của một sơn trại.

Đây cũng là lý do vì sao Đại đương gia Hắc Phong trại rất khách khí với ông ta, còn gọi là thủ lĩnh vĩ đại.

"Đại đương gia khách khí rồi."

Thủ lĩnh của bộ lạc Thiên Thánh cười nói: "Đại đương gia rất tài giỏi, tiền đồ về sau sẽ vô lượng!"

Đại đương gia Hắc Phong trại cười nói: "Chắc thủ lĩnh không biết, đại quân của tôi là do bạn tốt Diệp Thiên huấn luyện. Nếu tôi không có cậu ấy, có lẽ tôi sẽ không có đại quân tinh nhuệ đến như vậy."

"Ồ!"

Hai mắt thủ lĩnh sáng lên: "Có thể cho tôi gặp cậu Diệp không?"

"Tất nhiên là được."

Đại đương gia cười nói: "Lúc thủ lĩnh Hắc Phong Trại bị địch vây khốn, gặp khó khăn, thủ lĩnh đã hào phóng đến chi viện. Thủ lĩnh chính là ân nhân của chúng tôi. Nhất định phải cho ngài gặp Diệp Thiên rồi!"

"Ha ha!"

Thủ lĩnh cười.

Sau đó anh ta bắt tay hữu hảo với thủ lĩnh, cùng đi về phía Diệp Thiên.

“Thủ lĩnh, đây là Diệp Thiên, người đã bảo Đoá Đoá con gái của cậu ta đỡ một cước của Xích Cước Đại Tiên thay ngài.” Đại đương gia chỉ vào Diệp Thiên rồi giới thiệu.

"Ồ!"

Thủ lĩnh vô cùng kinh ngạc: “Đứa nhỏ cứu tôi tên là Đoá Đoá, là con gái của cậu Diệp đây sao?”

"Vâng thủ lĩnh."

Diệp Thiên ôm quyền nói: "Là con gái của tôi."

Thủ lĩnh lập tức ôm quyền nói: "Cảm ơn cậu Diệp trong phút nguy cấp đã cứu quả nhân một mạng, xin nhận cái cúi đầu này của quả nhân!"

Nói xong cung kính cúi đầu.

"Không cần! Không cần!"

Diệp Thiên vội vàng nói: "Lòng tốt của thủ lĩnh cũng đã cứu một nhà chúng tôi. Tôi mới phải cảm ơn thủ lĩnh đã cứu giúp."

"Ha ha!"

Thủ lĩnh cười nói: "Vậy xem như huề nhau, không ai cần cảm ơn ai."

Diệp Thiên cười gật đầu.

"Vâng, đúng vậy."

Thủ lĩnh chỉ chỉ đại quân Hắc Phong Trại: "Đại quân hung hãn, được huấn luyện tốt này, đều là được một tay cậu Diệp huấn luyện à?"

"Vâng."

Diệp Thiên cười gật đầu.

Thủ lĩnh giơ ngón tay cái lên: "Cậu Diệp thật khiến người ta nể phục. Năm mươi triệu tên cướp được huấn luyện cường hãn đến mức có thể đánh bại đội quân hơn một trăm triệu người của Bộ lạc Thiên Thánh, khiến quả nhân phải thán phục!"

"Ha ha!"

Đại đương gia cười nói: "Chậc chậc, nếu như không được Diệp Thiên huấn luyện, năm mươi triệu đại quân cũng không đủ sức tiêu diệt một trăm triệu thiên binh vạn mã. Chuyện này không phục nữa thì thôi."

Nói đến đây, đại đương gia liền hỏi: "Đứng rồi thủ lĩnh, sao ngài đột nhiên xuất hiện, đến giúp chúng tôi vậy?"

“Chuyện là như vầy.” Thủ lĩnh nói: “Cách đây một thời gian, bộ lạc Thiên Thánh đã bị bộ lạc Long Vũ đánh chiếm mười toà thành trì, khiến quả nhân rất hận. Nhưng thực lực không bằng bộ lạc Long Vũ nên quả nhân chỉ có thể chịu đựng.”

"Hôm nay, bộ lạc Long Vũ cử một đội quân hơn 500 triệu người đến tấn công Hắc Phong Trạị. Quả nhân nghĩ kẻ thù của kẻ thù là bạn, vì vậy quả nhân đã đích thân dẫn theo mười triệu đại quân đến tiêu diệt đại quân bộ lạc Long Vũ. Nhân tiện kết bạn với Hắc Phong Trạị. Sau này chiếu cố lẫn nhau, không biết hai người nghĩ như thế nào?"

Đại dương gia nghe vậy vui mừng khôn xiết, không thèm suy nghĩ nói thẳng: "Tôi mong còn không được. Tôi cũng lo lắng bộ lạc Long Vũ và thiên binh thiên tướng sẽ trả thù. Có thủ lĩnh với mười triệu đại quân, lại thêm Diệp Thiên huấn luyện, sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, sao lại sợ bộ lạc Long Vũ với thiên binh thiên tướng nữa!"

Thủ lĩnh nghe vậy cũng mừng rỡ như điên.

Mục đích của ông ta đưa quân đến cứu viện Hắc Phong Trạị, ngoài việc ăn 500 triệu quân của bộ lạc Long Vũ, mục đích chính là phải lấy được binh pháp của Hắc Phong Trạị để trang bị cho toàn quân. Nếu vậy thì lại thèm sợ các bộ lạc xung quanh nhìn chằm chằm vào mình nữa sao?

Quân đội mấy chục tỷ đều trang bị đội hình hùng hậu như thế có thể càn quét cả mấy bộ lạc xung quanh, làm cho thực lực của bộ lạc Thiên Thánh càng thêm hùng mạnh!

Vì vậy, thủ lĩnh vỗ ngực nói: "Chỉ cần đại đương gia và cậu Diệp không ghét bỏ, xin hãy đến bộ lạc Thiên Thánh của quả nhân. Quả nhân sẽ coi hai người như anh em, cho dù là bộ lạc Long Vũ hay là thiên binh thiên tướng, Quả nhân sẽ không tha cho bọn họ!"

Đại đương gia cẩn thận suy nghĩ.

Nếu không đến bộ lạc Thiên Thánh, về sau sẽ không có ai giúp đỡ khi bộ lạc Long Vũ và thiên binh thiên tướng tấn công, nhất định sẽ mang đến tai họa cho Hắc Phong Trại. Thủ lĩnh của bộ lạc Thiên Thánh khách khí tới giúp bọn họ, lại cho bọn họ nhiều quân như vậy.

Nếu không có đại quân, thì phải đi chiêu binh. Đây là cả một quá trình rất dài.

Chỉ sợ không đợi chiêu binh xong, bộ lạc Long Vũ và thiên binh thiên tướng sẽ trả thù.

Vì vậy càng nghĩ, sau đó đem những chuyện mình lo lắng này nói cho mọi người.

Mặc dù đại đương gia không muốn rời khỏi Hắc Phong Trại, nhưng vì sự an toàn, chỉ có thể đồng ý.

Lúc này, Diệp Thiên nói: "Thủ lĩnh, bọn tôi có thể đến bộ lạc Thiên Thánh, tôi cũng có thể huấn luyện cho bộ lạc Thiên Thánh, nhưng tôi có một yêu cầu, mong thủ lĩnh có thể đồng ý."

“Yêu cầu gì mời nói.” Thủ lĩnh nói.

Diệp Thiên nói: "Tôi đã từng hứa với đại đương gia sẽ giúp ngài ấy lên làm thủ lĩnh, cho nên yêu cầu của tôi là tiêu diệt bộ lạc Long Vũ. Giao thủ lĩnh của bộ lạc Long Vũ cho đại đương gia. Về phần thủ lĩnh về sau sẽ đánh chiếm bao nhiêu bộ lạc, tất cả đều giao cho thủ lĩnh định đoạt. Miễn là đại đương gia có thể làm thủ lĩnh một bộ lạc là được."

"Không thành vấn đề!"

Thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thánh còn không hề suy nghĩ, vỗ ngực cam đoan: "Quả nhân không chỉ hứa với cậu Diệp đây, đánh chiếm bộ lạc Long Vũ giao chức thủ lĩnh cho đại đương gia. Quả nhân cũng đáp ứng với cậu Diệp, chờ sau khi tieu diệt hết những bộ như hổ rình mồi xung quanh, cũng sẽ cho cậu Diệp một chức thủ lĩnh. Cam đoan tuyệt đối không bạc đãi hai người!"

"Vậy thì cảm ơn thủ lĩnh."

Diệp Thiên ôm quyền cảm ơn.

Anh thực sự không có ham muốn trở thành thủ lĩnh.

Miễn là anh có thể đảm bảo an toàn cho Đoá Đoá và Văn Tuyết Tâm, anh đã hài lòng rồi.

“Vậy thì bây giờ chúng ta hãy khởi hành đi đến bộ lạc Thiên Thánh nhỉ?” Thủ lĩnh cười hỏi.

Đại đương gia liền hạ lệnh: "Mọi người trở về nhà nói chuyện này với người nhà đi, để đảm bảo an toàn cho tất cả, xuất phát đi bộ lạc Thiên Thánh!"

"Rõ thưa đại đương gia!"

Không lâu sau, người nhà của Hắc Phong Hầu và đại quân xuất phát tới bộ tọc Thiên Thánh.

Vài tiếng sau.

Đạo quán mù sương.

Đám người Dương Phong vừa ăn xong cơm chiều, đang tản bộ dưới sân.

"Nếu tôi đoán đúng, lúc này ông nội tôi đã bắt được Tôn Ngộ Không, Diệp Thiên, và Văn Tuyết Tâm, đã đang trên đường trở về." Lý Ngao nói.

"Chắc vậy."

Dương Phong gật đầu nói: "Hai mươi triệu thiên binh thiên tướng, chống lại mấy chục triệu thổ phỉ, có thể trận chiến đã kết thúc không tới một tiếng đâu. Lúc này rất có thể là trên đường trở về, nhanh thì đã đến thành Trường An rồi."

"Đúng vậy."

Mọi người đều gật đầu.

"Hay là bọn mình đến cổng thành Trường An chờ xem sắc mặt của đám Diệp Thiên lúc bị bắt lại không?"

Ngưu Tiểu Ngọc đề xuất.

"Được đó!"

Mọi người đều có hứng thú, chuẩn bị rời đi Đạo quán.

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

“Lý Ngao, ông nội cậu thua trận, chật vật dẫn đại quân trở về, đã về đến thành Trường An rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK