Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe lời Diệp Thiên nói, đám người Tôn Ngộ Không gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.

“Chúng ta ăn thiệt thòi là bởi vì không có cao thủ lợi hại, nếu không thì cần gì phải sợ hãi Thiên Đình cơ chứ?”

Diệp Thiên giận dữ nói.

Thiên đình có Tam Thanh, Nữ Oa, Như Lai,... tùy tiện một người tới đều là tai nạn hủy diệt.

Chớ đừng nói chi tới ba mươi sáu trọng thiên còn có tồn tại như Hồng Quân lão tổ.

Mà Diệp Thiên bên này, ngoại trừ Vô Vi Đạo Nhân là cao thủ Thái Thượng Kính ra, cũng chỉ có nghìn tỷ đại quân, trừ cái đó ra cũng không có cao thủ.

Tuy rằng Trấn Nguyên Tử cũng được cho là một cao thủ đỉnh cấp.

Nhưng mà Trấn Nguyên Tử lại rất cẩn thận, không để bị cuốn vào giữa trận phân tranh này, cho nên Diệp Thiên cũng không nào thể kéo Trấn Nguyên Tử xuống nước được đúng không?

Hơn nữa, cho dù nhiều hơn một Trấn Nguyên Tử thì cũng không có cách nào chống lại thiên đình.

Dù sao cao thủ của thiên đình thật sự rất nhiều!

Nếu không thì Diệp Thiên cần gì phải sợ cơ chứ?

“Không biết trận chiến này phải đánh tới khi nào thì mới có thể thống nhất được đây?” Vô Vi Đạo Nhân hỏi.

Đôi bên chỉ có thể đánh ngang tay, không thể đánh thắng đối phương, hao tốn một khoảng thời gian. Đại quân của thiên đình gánh không được thì thế nào cũng sẽ mời cao thủ tới hỗ trợ, cứ thế đi xuống, cao thủ thiên đình bị cuốn vào trận chiến này sẽ càng ngày càng nhiều.

Anh thật lo lắng, rồi sẽ có một ngày cán cân thiên bình nghiêng về phía đại quân thiên đình bên kia, đến lúc đó chính là ngày tận thế của bọn họ.

Diệp Thiên cười khổ: “Đánh tới đâu tính tới đó đi, dù sao Ngọc Đế cũng không có mời Tam Thanh xuất chiến đúng không? Chỉ cần đại năng Đại Đạo Cảnh không tới, dựa vào số lượng binh lực của chúng ta hẳn là có thể bền vững chống lại thiên đình.”

“Tôi không tin thiên đình vẫn cứ một mực đánh tiếp như vậy, thật ra áp lực của bọn họ so với chúng ta còn lớn hơn, phải đối mặt với dư luận của mấy bộ châu. Tôi đoán không chừng đánh thêm một thời gian ngắn nữa, dưới tình huống thiên đình thật sự không có biện pháp đánh thắng chúng ta thì thiên đình sẽ giải hòa với chúng ta thôi.”

“Chỉ cần nghị hòa, về sau nước sông không phạm nước giếng, lúc đó chính là ngày mà chúng ta xuất đầu.”

Đương nhiên, cái này cũng chỉ là suy đoán của Diệp Thiên mà thôi.

Anh không có địa thư, nhìn không tới được tương lai, chỉ có thể dựa vào thế cục để dự đoán tương lai.

Về phần có chuẩn xác hay không thì anh cũng không quan tâm.

Bây giờ anh cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi một bước nhìn xem ba bước.

Dù sao cũng không có cao thủ nhà ai nhiều hơn, đây chính là điểm trí mạng nhất!

“Chỉ hy vọng là như thế!”

Vô Vi Đạo Nhân cũng chỉ có thể chờ đợi một ngày như vậy.

Ông ta cũng sợ thiên đình sẽ mời tới Tam Thanh đi đối phó bọn họ, tùy tiện mỗi một Tam Thanh đều là cấp bậc Đại Đạo Cảnh, giơ tay nhấc chân cũng đủ sức hủy thiên diệt địa. Một khi Tam Thanh xuất mã, ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Hai ngày sau.

Thái Ất Chân Nhân, Hoàng Long Đạo Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân, ba người vừa phá vỡ trận pháp đi ra ngoài.

“Đã bảo có lừa bịp rồi mà ông không tin, bị nhốt trong trận suốt hai ngày trời, cũng không biết đại quân có lọt vào mai phục hay không đây? Nếu như bị mai phục khiến cho toàn quân bị diệt thì chúng ta cũng không còn mặt mũi nào mà về gặp Ngọc Đế.”

Thái Ất Chân Nhân trách cứ nói.

Ngọc Đỉnh Chân Nhân xấu hổ cúi đầu: “Chuyện này cũng không thể trách ta được, ai mà biết địch nhân lại âm hiểm giả dối như vậy kia chứ? Nếu như biết được, có đánh chết tôi cũng không nhập bọn.”

“Bây giờ mới lĩnh hội được quân địch có bao nhiêu gian xảo rồi đúng không?” Thái Ất Chân Nhân tức giận nói.

Ngọc Đỉnh Chân Nhân gật đầu: “Bây giờ đã lĩnh hội được rồi, sau này ta nhất định sẽ cẩn thật, tuyệt đối không để lọt vào bẫy của bọn họ nữa.”

“Lần này cũng chỉ còn kém một chút nữa thôi.”

Thái Ất Chân Nhân nói xong, tiếp theo ba người hết sức cẩn thận trở về.

Rất nhanh, bọn họ đã phát hiện đại quân đang lo lắng chờ đợi, tâm tình đang treo cao của đôi bên đều hạ xuống.

“Mấy vị sư huynh, các người đuổi theo đã hai ngày không quay lại, khiến cho chúng ta gấp muốn chết rồi đây.” Thanh Hư Chân Quân nói.

Thái Ất Chân Nhân cười khổ: “Bị quân địch dẫn vào bẫy, phải mất thời gian hai ngày mới có thể phá trận đi ra. Sao rồi, hai ngày nay không có chúng ta ở đây, bọn họ có tới quấy rầy đại quân hay không?”

“Không có.”

Thanh Hư Chân Quân lắc đầu: “Hai ngày nay quả thực rất yên ổn, ngoại trừ lo lắng cho các người gặp chuyện không may bên ngoài ra thì không có bất kỳ kẻ nào dám đến tấn công quấy rối chúng ta cả.”

Thái Ất Chân Nhân nhíu mày: “Chuyện này đúng là kỳ lạ, ba người chúng ta bị nhốt bên trong đại trận, theo lý mà nói bọn họ hẳn là nên nhân cơ hội tấn công đại quân của chúng ta kia chứ, tại sao có thể một chút động tĩnh cũng không có được?”

“Vậy thì mục đích bọn họ dụ dỗ chúng ta vào bẫy là vì cái gì?”

Một trăm mối lo của ông ta cũng không có lời giải đáp.

Hoàng Long Đạo Nhân cười nói: “Có lẽ là do quân địch muốn dẫn bốn huynh đệ chúng ta vào bẫy, sau đó cao thủ Thái Thượng Kính của bọn họ sẽ tiến hành đánh lén đại quân của chúng ta, như vậy thì có thể âm chết không ít đại quân của chúng ta rồi.”

“Kết quả không ngờ tuy rằng ba người chúng ta rơi vào bẫy nhưng vẫn còn có một người đang trấn giữ đại quân, mà binh lực của bọn họ thì lại không đủ để chống lại đại quân của chúng ta, do Thanh Hư sư đệ vẫn còn ở đây.”

“Vì thế bọn họ bất đắc dĩ mới không có ra tay với đại quân.”

Thái Ất Chân Nhân và mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ có đạo lý.

Ngoại trừ cái giải thích này ra, bọn họ cũng không thể nghĩ ra được còn có cái lý do gì có thể thuyết phục được cho việc địch nhân không lén lút tập kích bọn họ.

“Chúng ta tiếp tục tiến tới đi, không thể kéo dài được nữa, lại tiếp tục kéo dài nữa ta chỉ sợ ngay cả Na Tra và Dương Tiễn cũng bị nhốt chết bên trong đại trận.” Lý Tịnh nói.

Thái Ất Chân Nhân và Ngọc Đỉnh Chân Nhân lúc này mới nhớ tới đồ đệ vẫn còn bị vây ở bên trong đại trận. Bấy giờ ngay cả một giây đồng hồ bọn họ cũng không dám tiếp tục trì hoãn, dẫn đại quân trùng trùng điệp điệp tiến về phía trước.

Bởi vì lo lắng có bẫy, cho nên dọc đường bọn họ đều dùng tiên pháp đào đất mở đường, tốc độ hành quân do đó mà tương đối thong thả.

Mà đám người Diệp Thiên cũng không nghĩ ra được cách nào có thể trì hoãn tiến độ của bọn họ, nên cũng sẽ không đi trì hoãn bọn họ.

Sau nửa ngày.

Bốn vị chân nhân dẫn theo một trăm tỷ đại quân đến Long Đàm Bình Nguyên.

“Câu Trần Đại Đế và Na Tra, Dương Tiễn, đúng là bị nhốt bên trong cái đại trận này.” Lý Tịnh chỉ về hướng sương mù mênh mông phía trước nói.

“Đại quân ngừng tiến tới, mọi người ở pháp trận xung quanh tìm xem có mắt trận tồn tại hay không?” Thái Ất Chân Nhân phân phó.

Rất nhanh, bốn sư huynh đệ bọn họ và Lý Tịnh, Xích Cước Đại Tiên,... Đại La Kim Tiên, đều ở quanh quẩn bên ngoài đại trận tìm kiếm.

Tìm hết một vòng, cũng không có phát hiện mắt trận.

“Chư vị chân nhân, nếu như không có mắt trận thì có thể phá trận hay không?”

Lý Tịnh lo lắng hỏi.

Thái Ất Chân Nhân gật đầu: “Dựa theo quy mô của đại trận này mà nhìn thì chắc hẳn là một cái thất cấp đại trận. Về phần mắt trận hẳn là đã bị hủy diệt rồi, mục đích chính là vì không muốn để cho chúng ta tìm được, có thể thuận lợi phá trận.”

“Bởi vì không có mắt trận, cho nên ta phải đi vào bên trong trận thì mới có thể phá trận được.”

Nói đến đây, ông ta dặn dò nói: “Ba vị sư huynh đệ, lấy đại quân làm trọng, ta đi vào phá trận.”

“Yên tâm đi.”

Hoàng Long, Ngọc Đỉnh, Thanh Hư ba vị chân nhân gật đầu.

Ngay sau đó, Thái Ất Chân Nhân hóa thành một đạo ánh sáng, bắn về phía sương mù mênh mông.

Mà lúc này, ở bên trong pháp trận.

“Không được không được, còn tiếp tục dong dài như vậy nữa thì ta sẽ chết mất, ta cảm thấy máu huyết toàn thân đều sắp sửa bốc hơi hết rồi.” Cánh tay của Na Tra rũ xuống, chỉ mặc duy nhất một cái quần cộc nhỏ, bởi vì nhiệt độ trong trận quá cao, đã sắp nướng chín hắn ta, chỉ còn lại có da bọc xương, thoạt nhìn giống hệt như dân chạy nạn đói thông thường.

Dương Tiễn cũng tương tự, gầy giống như một con khỉ khô.

Chỉ có mỗi Câu Trần Đại Đế là không có thay đổi gì.

Đương nhiên là... Câu Trần Đại Đế bị nhốt nhiều ngày như vậy, hận chết hai người bọn họ, cho nên cũng lười nói chuyện với hai người.

“Ba à, không biết ba còn sống hay đã chết, nếu như ba không chết thì tại sao lại không gọi người tới cứu con cơ chứ, ba sắp phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi đó, ba à...”

Na Tra đã sắp khóc rồi.

Mười ngày sắp sửa nhanh chóng trôi qua, mà vẫn còn chưa có người tới cứu bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy hy vọng sống cực kỳ nhỏ bé.

“Ha ha!”

Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên.

“Đồ nhi, tại sao lại gầy thành như vậy rồi, vi sư thiếu chút nữa đã không nhận ra ngươi rồi đó.”

Lúc này, Diệp Thiên hét lên: “Chúc mừng Thái Ất Chân Nhân thành công phá trận, chúc mừng Câu Trần Đại Đế, Dương Tiễn, Na Tra lại có thể thấy ánh mặt trời. Lần trước không có dẫn đại quân tới đàm phán hòa bình với các người, thái độ của các người cũng hết sức quyết liệt, không muốn đàm phán hòa bình với chúng tôi. Lần này bổn soái dẫn theo một ngàn tỷ đại quân đến đàm phán hòa bình, số lượng binh lực gấp mười lần các người. Về phần chiến lực các người cũng biết, đều đã kiến thức qua hết rồi.”

“Cho nên bổn soái hỏi lại các người một câu, đàm phán hòa bình hay là không đàm phán hòa bình. Nếu như không đàm phán hòa bình mà nói, ngàn tỷ đại quân cùng một lúc ra trận, sợ là các người chọi không nổi, lại phải chiến bại.”

“Cân nhắc suy nghĩ cho thật kỹ đi, nếu như đàm phán hòa bình thì các người có thể dẫn đại quân rời đi, không đàm phán hòa bình thì lập tức khai chiến, bản soái phụng bồi tới cùng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK