Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ôi mẹ ơi! Là tiên tôn thật kìa!"

Khi thấy Diệp Thiên sử sụng pháp thân cao đến ba trăm ba mươi ngàn trượng, mọi người đã có thể xác định được rằng Diệp Thiên chính là tiên tôn. Ai nấy cũng đều chấn động và hoảng sợ trước phát hiện này.

"Cái quái gì vậy! Nửa tháng trước còn chưa vào cảnh giới Thái Hư cơ mà, sao lại nhanh như vậy được?" Tiêu Dao Vương cũng hốt hoảng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Vừa rồi lúc Diệp Thiên nói rằng Huyền Thành Tiên Tôn đã xuống địa ngục, mọi người đã hoài nghi Diệp Thiên chính là hung thủ, nhưng ông ta thì không hề nghi ngờ gì cả, chỉ cho là Diệp Thiên đang chém gió khoác lác. Và khi Diệp Thiên vừa phất tay áo một cái thì Đạo Khôi Tiên Tôn đã bị thương khắp người, ông ta cũng cho là Đạo Khôi Tiên Tôn đã bị thương trước, làm cho thực lực suy giảm nghiêm trọng nên mới để cho Diệp Thiên có cơ hội làm bị thương nặng.

Cho đến lúc này, ông ta mới phát hiện mình đã sai. Ông ta đã sai hoàn toàn rồi!

Diệp Thiên thật sự là một tiên tôn! Pháp thân khổng lồ đến thế, không sai vào đâu được!

Trong bụng ông ta gầm thét không thôi: "Rốt cuộc cậu ta đã từ Thiên Huyền lên Thái Hư trong vòng nửa tháng thế nào vậy?"

Khi đi từ Thiên Huyền đại viên mãn đến Thái Hư, ông ta đã mất tròn hai trăm bảy mươi đến hai trăm tám mươi năm mới hiểu được đại đạo Thái Hư. Trong số các tiên tôn của Trái Đất, người có thể đạt đến cảnh giới Thái Hư với thời gian ngắn nhất cũng phải tốn đến một trăm năm mươi năm.

Thế mà Diệp Thiên chỉ dùng mười lăm ngày, tốc độ chóng vánh này thật sự khiến ông ta hoài nghi cuộc đời!

Lúc này, Huyền Cực Tiên Tôn vội vàng kêu lên: "Tiêu Dao Vương! Lùi lại mau! Nhanh lên! Cẩn thận hộc máu bây giờ!"

Ông ta biết rất rõ về thực lực của Diệp Thiên, tuy chỉ là Thái Hư nhập môn sơ kỳ nhưng một cú đấm lại có thể có uy lực của một Thái Hư tiểu thành sơ kỳ. Thực lực của Thái cổ Ma thần cũng ở tầm Thái Hư tiểu thành, hai cú đấm mà đập vào nhau sẽ gây ra một vụ nổ đáng sợ thế nào, ông ta rất rõ.

Chắc chắn lực sinh ra từ vụ nổ sẽ làm Tiêu Dao Vương hộc máu!

"Huyền Cực Tiên Tôn, không đến nỗi vậy chứ, mặc dù tôi không phải đối thủ của Thái cổ Ma thần nhưng vẫn lợi hại hơn một kẻ vừa bước vào cảnh giới Thái Hư như Diệp Bắc Minh mà. Cậu ta không sợ đối đầu với Thái cổ Ma thần thì thôi, sao tôi phải sợ bị dư âm vụ nổ làm chấn thương chứ?"

Tiêu Dao Vương ỷ tu vi của mình cao nên kiêu ngạo, không tránh khỏi chỗ khác theo lời Huyền Cực Tiên Tôn.

Tiêu Dao Vương cho rằng mình lợi hại hơn Diệp Thiên, Diệp Thiên đánh nhau với Thái cổ Ma thần không thể tạo ra vụ nổ làm ông ta chấn thương được, trừ khi Diệp Thiên mạnh hơn ông ta thì may ra còn có thể, thế nên ông ta không hề sợ hãi e dè chút nào.

Nhưng Đạo Khôi Tiên Tôn lại sợ, vì ông ta đã bị thương nặng, không thể chịu thêm được bất kỳ một sóng va chạm nào nữa nên vội vàng trốn ra phía sau Thú Kim Lân mắt xanh.

Đóa Đóa đã được kích hoạt thể chất thất khiếu linh lung tâm nên cô tạo một vầng sáng bao phủ lấy toàn thân Thú Kim Lân mắt xanh rồi trốn ở phía sau nó, vô cùng an toàn.

Huân Nhi sốt ruột la lên: "Thái hoàng thúc ơi, người rời khỏi đó đi!"

"Đừng lo, đừng lo, thái hoàng thúc của con không yếu ớt vậy đâu." Tiêu Dao Vương vừa khoát tay vừa nói.

Huân Nhi không biết nên nói gì hơn. Ngay lúc đó, quả đấm của Diệp Thiên và quả đấm của Thái cổ Ma thần đã đánh vào nhau.

"Uỳnh!"

Cả đất trời kịch liệt rung chuyển!

Một làn khói hình nấm màu đỏ máu phóng ra từ điểm tiếp xúc của hai nắm đấm, xông thẳng về phía chân trời, một cơn sóng trùng kích màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường càn quét ra xung quanh với tốc độ triệu cây số trên giây.

"Á!"

Một tiếng hét đầy đau đớn vang lên, những người ở đây nhìn thấy Tiêu Dao Vương bị sóng trùng kích đánh văng ra khỏi mấy ngàn cây số, phun ra một búng máu lớn, hóa thành một chiếc cầu vồng diễm lệ.

Ngay sau đó, dưới sự rung chuyển kịch liệt ấy, sông băng vùng Bắc Cực ầm ầm sụp đổ trong phạm vi chục tỷ cây số.

"Rắc rắc rắc!"

Mặt sông băng cũng xuất hiện vô số vết nứt chằng chịt, lan sâu xuống lòng sông không thấy điểm dừng!

Đáng sợ tột độ!

"Quá khủng khiếp! Sao nó có thể khủng khiếp đến vậy chứ!" Cuối cùng thì Tiêu Dao Vương không còn giữ được vẻ bình tĩnh như nãy giờ nữa, ông ta như nhìn thấy ma, sợ hãi chết khiếp, vội vàng thu hồi pháp thân về, che ngực lại, đồng thời bay về phía Thú Kim Lân mắt xanh, vội vàng kêu lớn: "Chừa chỗ cho bổn vương trốn chút coi!"

Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi sắp cười chết rồi.

Huyền Cực Tiên Tôn buồn cười, hỏi: "Này Tiêu Dao Vương, không phải ông ba hoa ông mạnh lắm à, sao giờ cũng biết nói từ "sợ" rồi?"

"Tôi sơ sẩy quá, Huyền Cực Tiên Tôn, ông đừng nói mát tôi nữa." Trên khuôn mặt Tiêu Dao Vương đầy vẻ chán nản, nói xong ông ta thúc giục Đóa Đóa: "Con mau cho ta vào đi!"

Đóa Đóa mở kết giới ra, Tiêu Dao Vương nhanh chóng đi vào, ngồi vào sau lưng Huyền Cực Tiên Tôn. Sau khi ngồi xuống ông ta mới thở phào, còn không quên ngậm ngùi xúc động: "Bảo Bảo à, bố của cháu quá yêu nghiệt, vừa vào Thái Hư mà đã có thể đánh ngang tay với Thái cổ Ma thần rồi, ta bội phục!"

Bảo Bảo, Đóa và Huân Nhi nghe vậy đều tự hào cười hì hì.

Cú đấm vừa rồi vẫn chưa thể quyết định ai là người thắng cuộc, cả Diệp Thiên và Thái cổ Ma thần đều phải lùi mười mấy bước mới đứng vững được.

"Không ngờ tên oắt này cũng lợi hại lắm!" Cái nhìn của Thái cổ Ma thần về Diệp Thiên đã thay đổi, hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng kết quả sẽ là như thế này.

"Lợi hại hơn còn ở tiếp theo đây."

Diệp Thiên lạnh nhạt đáp, sau đó đưa tay ra, Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm kêu lên một tiếng rồi quay trở lại trên tay hắn, hắn cầm lấy nó, tiện đà chém một đường.

"Xẹt!"

Một luồng kiếm khí hình cung chém về phía Thái cổ Ma thần như một thanh đao bổ ngang trời.

"Nhát kiếm của anh chỉ thế này thôi thì ta còn không để vào mắt đâu, cho anh xem chiêu của ta!" Thái cổ Ma thần lạnh giọng nói rồi dang hai cánh tay ra, thúc giục ma pháp, ngửa mặt lên trời hét lớn: "Thôn Phệ Tinh Không!"

Ngay sau khi hắn ta vừa dứt lời, lượng ma khí trên người Thái cổ Ma thần tăng vọt gấp ngàn lần, phóng thẳng lên cao và hóa thành một vòng xoáy, càng ngày vòng xoáy này càng lớn, tựa như một cái lỗ đen sâu không thấy đáy. Kiếm khí phát ra từ nhát kiếm của Diệp Thiên lướt qua phía dưới vòng xoáy, nháy mắt đã hóa thành một luồng ánh sáng chín màu bị kéo vào trong lỗ đen, mất tăm.

"A!"

Theo kích thước lỗ đen ngày càng lớn dần, nó tỏa ra một lực lượng thôn tính rất khủng khiếp, mấy ngàn tiên vương đã lùi ra ngoài trăm ngàn dặm lập tức bị kéo vào trong đó như hạt sắt bị nam châm hút. Ngay cả ba vị tiên tôn Đạo Huyền, Đạo Chân và Đạo Khôi cũng bị hút dần lên cao, bọn họ dùng hết sức lực để ổn định cơ thể nhưng vẫn lực bất tòng tâm dưới lực hút đáng sợ ấy. Thậm chí cả Diệp Thiên cũng đang dần bị hút lên cao với tốc độ mười mét trên giây, nhưng chỉ có những người được ánh sáng của Đóa Đóa bao phủ lấy là không có chuyện gì.

"Ôi mẹ ơi! Chiêu này thật là khủng kiếp! May mà lúc nãy hắn ta không thi triển ra, nếu không chúng ta đã xong đời từ lâu rồi!" Tiêu Dao Vương mừng thầm.

Lúc này, bên trong lỗ đen xuất hiện một chùm sáng vàng như một cơn gió lốc, nó bắn vào đầu Thái cổ Ma thần, bị cái bóng tượng sau lưng hắn ta hấp thu.

Sau khi cái bóng tượng hấp thu chùm sáng vàng ấy, ngọn lửa ma khí trên người Thái cổ Ma thần càng trở nên thực chất hơn, và dưới tác dụng của ngọn lửa ma khí ấy, lỗ đen cũng ngày một lớn, lực hút cũng ngày càng kinh khủng, làm cho Diệp Thiên vốn đang bị kéo lên với tốc độ mười mét trên giây đột nhiên biến thành ba mươi mét trên giây.

Ba vị tiên tôn Đạo Huyền, Đạo Chân và Đạo Khôi thì bị kéo thẳng vào trong lỗ đen.

"không ổn rồi! Các tiên vương kia bị xé xác ra, Thái cổ Ma thần hấp thu chuyển hóa máu thịt của họ thành ma khí để tăng trưởng tu vi, nếu ba vị tiên tôn này bị hắn ta hấp thu thì lỗ đen sẽ càng khủng khiếp hơn nữa!" Sắc mặt Huyền Cực Tiên Tôn biến đổi kịch liệt, vội vàng hét lên: "Diệp Bắc Minh, mau chém hắn ta đi! Để lâu nữa cậu sẽ gặp họa đấy!"

Dĩ nhiên Diệp Thiên cũng muốn chém Thái cổ Ma thần lắm chứ, nhưng bị một lực hút kinh khủng thế này ảnh hưởng, hắn phải tập trung tinh thần hết mức có thể để không bị hút vào nên không còn lòng dạ nào để chém hắn ta nữa. Nếu thi triển Hư Không Thánh Kiếm Quyết, hắn sẽ chú ý vào kiếm chiêu hơn và sẽ bị hút vào trong lỗ đen ngay lập tức.

Đột nhiên, hắn nghĩ ra một ý, lập tức phóng thích kết giới tứ tượng ra, Thanh Long và Chu Tước kéo chân trái hắn lại, Bạch Hổ và Huyền Vũ thì kéo chân phải.

Quả nhiên có tác dụng!

Được tứ linh cố định thân hình, dù hắn thả lỏng người thì thân thể cũng sẽ không bị lỗ đen hút vào.

"Tên oắt kia, vô dụng thôi, đợi ta dung luyện ba tên tiên tôn Thái Hư Cảnh kia, anh cũng sẽ bị hút vào, trở thành tài nguyên cho ta tu luyện thôi, hahaha!" Thái cổ Ma thần đắc ý cười.

"Hừ!" Diệp Thiên hừ lạnh rồi nói: "Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai chết trước!"

Dứt lời, hắn lập tức thi triển thức thứ chín của Hư Không Thánh Kiếm Quyết, đồng thời bộc phát ra một lượng sát khí nồng nặc. Chỉ trong thoáng chốc, Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm bay vút lên lao vào trong lỗ đen, cộng thêm sát khí ùn ùn kéo đến, Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm xảy ra phản ứng dữ dội với ma khí, phát ra tiếng kêu "Lạch cạch, lạch cạch".

Vì sát khí nhiều hơn và mãnh liệt hơn nên mấy giây sau đó, sau khi hai loại khí phản ứng với nhau, lỗ đen được tạo thành từ ma khí biến mất, ba vị tiên tôn đột nhiên xuất hiện và rơi xuống dưới đất.

"Cái này, cái này..."

Biến cố đột nhiên đó khiến cho Thái cổ Ma thần sững sờ, không biết nên làm sao.

Mà lúc này, Diệp Thiên cũng đã hoàn thành thức thứ chín của Hư Không Thánh Kiếm Quyết, đồng thơi hắn thu hồi tứ linh, phóng lên trời, hai tay cầm kiếm giơ lên thật cao.

"Hủy vô biên, chém!"

Dứt lời, hắn chém xuống, thanh kiếm khổng lồ dài trăm ngàn mét tựa như cây cột chống trời đang sụp đổ, rạch vào không trung một dãy sông đen bao la bát ngát, hung hăng chém xuống với uy thế như muốn hủy diệt cả thế giới!

"Chết rồi!"

Sắc mặt của Thái cổ Ma thần bỗng nhiên biến đổi dữ dội, sự sợ hãi cái chết trước nay chưa từng có nháy mắt bủa vây lấy toàn thân hắn ta, khiến cho thân thể hắn ta chợt run lên.

"Đây là một cao thủ! Tức tốc rút lui!"

Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Thái cổ Ma thần lập tức muốn rút lui, nhưng lại hoảng sợ khi phát hiện ra rằng bản thân hình như đang bị vô số cái tay bắt lại, muốn bước một bước thôi cũng rất khó khăn chứ đừng nói là chạy trốn.

"Không!"

Cảm nhận được mối nguy cơ càng ngày càng mãnh liệt, Thái cổ Ma thần điên cuồng gào thét: "Tao đã sống ba triệu năm rồi! Mày không thể giết tao! Không thể!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK