Tần Liên Tâm rất vui vẻ, cũng rất kích động, từ lúc hôn mê cho đến nay, cũng gần mười một năm rồi, con của cô chỉ mới lên tám, hiện tại cũng đã sắp hơn mười chín tuổi rồi.
"Bé Bảo và bé Lạc, chắc đã cao bằng cha của hai đứa nó rồi ha?"
Trong lòng Tần Liên Tâm suy nghĩ, càng nôn nóng muốn gặp con trai hơn.
"Mẹ, anh Bảo và anh Lạc còn có ông nội bà nội, thái công bọn họ chắc là rất nhớ chúng ra đó?"
Đóa Đóa cũng hiển tỏ ra rất vui vẻ, nụ cười vô cùng rực rỡ nói.
"Uhm, nhất định là nhớ chúng ta rồi."
Cái đầu bé nhỏ của Tần Liên Tâm gật đầu, đấm nhẹ vào lưng của Diệp Thiên thúc giục nói: "Diệp Thiên, chúng ta nhanh chóng về nhà đi, em rất nhớ con trai của chúng ta."
"Được."
Diệp Thiên đáp lại một tiếng, đưa tay chỉ về một hương ra lệnh cho thú Kim Lân mắt xanh vọt đi về hướng đó.
Anh trực tiếp làm như cái gì cũng không biết, để cho người khác kể chuyện trên trái đất cho Tần Liên Tâm nghe mọi thứ, còn hơn là nghe từ miệng anh nói ra.
Tốc độ của thú Kim Lân mắt xanh rất nhanh, trái đất quá nhỏ, khiến nó không dám đi dốc hết tốc độ để tiến lên phía trước, sợ lỡ một bước không lưu ý, trực tiếp vọt ra rồi tầng khí quyển của trái đất.
Dù sao tinh cầu là tròn, phải chạy vòng, trái đất nhỏ, chạy nhanh qua thì không vòng qua lại được, nên sẽ trực tiếp vọt ra rồi tầng khí quyển của trái đất.
Cho nên nó chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò mà tiến về phía trước, vốn dĩ chỉ cách mười ba giây khoảng cách, lại phải tốn năm phút mới đến được bầu trời Giang Thành.
Vẫn là Giang Thành đó, tuy đã qua mười năm, nhưng biển đổi không lớn, duy nhất thay đổi chính là trong không trung có người đang bay lượn, nhưng trên mặt đất vẫn có rất nhiều xe cộ.
"Nhưng căn nhà trên trái đất có đẹp không, là dùng kính để làm đó hả?"
Thần Diệp Hy chưa đến trái đất qua, chính xác mà nói cô ấy chưa nhìn thấy trái đất qua, trong ấn tượng của cô ấy, chắc là một mái nhà gỗ, kết qua vừa nhìn, chung quanh rất nhiều nhà cửa tràn đầy "Tầm kiếng."
Tần Liên Tâm nhếch miệng cười một cái: "Là dùng thép và và xi măng xây nên, bên ngoài trang trí thủy tinh, so với phong cách kiến trúc của Thiên Hoang không giống nhau, chỉ là phong cách kiến trúc cổ của nước Hải Nam chúng tôi và Thiên Hoang rất giống nhau, chỉ là xây không được cao như thế."
"Ồ."
Thần Diệp Hy như hiểu như không hiểu gật đầu.
"Mẹ nhỏ, nhìn thấy chưa, tòa cao cao đó, là building kiếng, chính là công ty của mẹ con, còn nữa bên kia, một mảnh cao lầu, là sản khu công nghiệp của mẹ hai, nói tóm lại, Giang Thành có rất nhiều tòa nhà cao tầng đều là của nhà chúng ta, Đóa Đóa sẽ bớt chút thời gian dẫn mẹ nhỏ và nữu nữu đến những tòa nhà cao tầng đó chói." Đóa Đóa chỉ chỗ này, chỉ chỗ kia, cười hi hi nói.
"Tốt quá tốt quá, Nữu Nữu muốn trèo lên cao thật cao chơi."
Nữu Nữu vô tay, bộ dạng rất vui vẻ, lộ ra hàm răng nhỏ trăng tinh.
"Ôi!"
Đúng ngay lúc này, Tần Liên Tâm nhẹ ôi một tiếng nói: "Diệp Thiên, Tuyết Thần tông của chúng ta đâu? Tại sao không thấy nữa? Em nhớ là ở trong khu vực này mà, tại sao không thấy nữa?"
Một dự cảm không lành, lập tức bao phủ toàn thân cô.
"Đúng đó chủ nhân, còn có một chiếc Chiến hạm tinh không, theo lý mà nói Giang Thành nhỏ như thế, một trạm khung trung như thế, hiển nhiên nhìn thấy rất rõ, tại sao khu Cung Điện của Tuyết Thần Tông, Chiến hạm tinh không cũng không đều không thấy?"
Thiên Hà Kiếm Tiên nhíu mày lại.
Diệp Thiên không nói lời nào, sắc mặt nghiêm trọng đến kỳ lạ anh không nghĩ đến, Tuyết Thần tông cũng bị đạp thành đống hoang tàn.
"Diệp Thiên, chuyện này rốt cuộc sao vậy, Tuyết Thần tông, Có phải đã bị..."
Tần Liên Tâm trong lòng nghẹn ngào xúc động.
Cô Có một dự cảm, Tuyết Thần tông nhất định là đã xảy ra chuyện rồi, mà hai đứa con trai của cô, còn có ba mẹ ông nội của cô và Diệp Thiên, đều ở Tuyết Thần tông hiện tại Tuyết Thần tông không còn, vậy bọn họ... Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hít thở không thông.
"Liên Tâm khoan hãy kích động, xuống dưới hỏi dân trong thành phố xem tình trạng thế nào."
Diệp Thiên nói rồi, chỉ về hướng khu vực cỏ dại mọc um tum, thú Kim Lân mắt xanh lao xuống, rất nhanh mọi người đã đáp xuống trong bụi cỏ dại.
"Đây đây đây..."
Vừa đáp xuống đất, Tần Liên Tâm trở mình lại, nhìn quanh, cảnh tượng đổ nát thê lương, cỏ dại mọc um tùm, một cảnh hoang vắng, cả người cô đều sửng sốt.
Cô có thể xác định, Tuyết Thần tông được xây dựng ở đây. Bởi vì cô lớn lên ở Giang Thành, chung quanh có những công ty nào được xây lên cô đều biết, năm đó Tuyết Thần tông chính là tọa lạc ở nơi đây, mà hiện tại lại không có.
Từ mảnh đất hoang tàn dưới chân không khó để cô có thể phán đoán, Tuyết Thần tông chí ít đã không còn mười năm rồi!
Đóa Đóa và Thiên Hà Kiếm Tiên cũng ngơ ngác.
Thần Diệp Hy và Nữu Nữu vẻ mặt ngỡ ngàng.
Diệp Thiên siết chặc nắm đấm, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
"Bảo ơi! Lạc ơi! Mẹ đã quay về rồi! Các con đang ở đâu? Hu hu..."
Tần Liên Tâm cổ họng khàn đặt gao lên, rốt cuộc cũng không kìm nén được nội tâm lo lắng của mình, lớn tiếng gào khóc.
Cô sợ hai đứa con trai bảo bối của cô đã xảy ra chuyện.
Diệp Thiên vội vàng ôm lấy Tần Liên Tâm, an ủi cô, sau đó dùng huyết mạch tìm kiếm hai đứa con trai của anh.
Kết quả giống như lúc Thiên Hoang vậy, chỉ có thể tìm được Đóa Đóa và Nữu Nữu, không tìm ra được tung tích của hai đứa con trai.
Tại sao lại như vậy?
Lông mày anh nhíu chặt hơn nữa.
Chẳng lẽ...
Không dâu! Nhất định sẽ không xảy ra chuyện đâu!
Nhất định là ở trong Thiên Đế tông, có pháp bao vây, cho nên anh mới không tìm thấy!
Nghĩ đến đây, anh lớn tiếng hét lên: "Diệp Bắc Minh tôi đã quay trở về rồi! Có ai biết Tuyết Thần tông đã xảy ra chuyện gì hay không! Qua nói nói cho tôi biết tình trạng đi!"
Âm thanh như tiếng chuông lớn, hoàn toàn phát tán lên.
Ngay sau đó, thành Giang Thành bỗng sôi sục.
"Diệp Bắc Minh đã quay về rồi? Có phải là tôi nghê lầm rồi hay không? Các người có nghe thấy hay không?"
"Tôi cũng nghe thấy rồi, đang hét lên hỏi chuyện của Tuyết Thần tông rốt cuộc là bị làm sao, đi qua nói cho ngày ấy biết tình hình, hình như là vậy đó."
"Trời! đại sư Diệp thật sự đã quay về rồi? Thầy ấy không bị giết chết ở Thiên Hoang?"
"..."
Gần nữa số người thành Giang Thành nghe thấy tiếng hét của anh, rất nhanh không ít võ giả và tu sĩ tu vi thấp, đáp gió chuyển âm bay về hướng chỗ của anh.
Không bao lâu, đã có gần ngàng võ giả và tu sĩ tu vi thấp đáp xuống ngay chỗ đống hoang tàn của Tuyết Thần tông.
"Trời ơi! Thật sự là đại sư Diệp và bà Diệp đã quay về rồi!"
Có người vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thiên Và Tần Liên Tâm, ngay tức khắc chạy lại.
"Ông là chủ tịch tập đoàn Thiên Khoa Trương Hiệu Niên?" Tần Liên Tâm nhìn về hương một người đàn ông trung niên hỏi, trước đây cô còn là chủ tịch tập đoàn Tần Thị, đã quen biết được với rất nhiều ông chủ.
"Dạ đúng rồi bà Diệp."
Trương Hiệu Niên cười một cái gật đầu nói.
"Chủ tịch Trương, Tuyết Thần tông bị tiêu diệt lúc nào? Ông nội và con trai của tôi đâu, còn có chúng đệ tử của Tuyết Thần tông nữa?" Tân Liên Tâm vội vàng hói.
Trương Hiệu Niên thở dài rồi nói: "Sau khi đại sư Diệp đi khỏi không bao lâu, thì đã có rất nhiều chiến hạm tinh không bay vào trái đất, lúc mới đầu bọn họ không giết người không phóng hỏa, mà phân tán người đi khắp nơi trên trái đất tìm Thiên Tinh Thạch, bọn họ phát hiện ra sâu bên trong mười nghìn mét dưới lòng trái đất, có không ít mỏ Thiên Tinh Thạch, sau đó đã tạo thế lực trên trái đất, chia trái đất thành ba địa bàn."
"Hai nơi Châu Á và Châu Úc là địa bản của Thiên Đế tông, Châu Âu và Châu Phi là địa bản của Huyền Đế tông, Bắc Mỹ bà Nam Mỹ là địa bàn của Thần Đế tông."
"Sau khi chia xong địa bàn, bọn họ đã bắt đầu tổ chức tạo dựng thế lực đi đào mỏ Thiên Tinh Thạch, không ít tông môn ở côn hư xuống đó, đều bị bọn họ mua chuộc, đi giúp bọn họ đào mỏ, Tuyết Thần tông kiên cường, không chịu làm nô dịch, Thiên Đế tông trong lúc tức giận, đã mở chiến hạm tinh không đến Giang Thành, sang bằng Thần Tuyết tông thành một đóng hoàng tan."
"Tuyết Thần tông cũng có một chiến hạm tinh không, nhưng bởi vì những người đó quá lợi hại, Tuyết Thần tông bị đánh chết vài cao thủ, toàn tông chạy trốn vào chiến hạm, nghe nói là muốn chạy vào côn hư, sau đó từ côn hư đi vào Thiên Hoang tìm đại sư Diệp, kết quả không vào được Côn hư, nửa đường chiến hạm bị đánh rơi, nghe nói là chết không ít người."
"Sau đó những người còn lại, trên tràn toàn bộ đều bị Thiên Đế tông đóng dấu Thiên Đế Luật Lệnh, tu vi chịu sự cấm chế, trở thành phế vậy, dùng cách này để trừng phạt bọn họ."
"Vậy sau đó thì sao? Con trai và ông nội của tôi bọn họ ở đâu?" Tần Liên Tâm nôn nóng truy hỏi.
Trương Hiệu Niên tiếp tục nói: "Sau đó bọn họ sống như một con chó, bị rất nhiều người có thù với Tuyết Thần tông giảm đạp, sản nghiệp cũng bị cướp sạch, mấy năm trước, phàm là trên tran có đóng dấu Thiên Đế Luật Lệnh, toàn bộ bị người của hồng môn phân chai đi đến các nơi đào mỏ rồi, nghe nói có không ít người chết ở trong động mỏ, còn về con trai của cô và đại sư Diệp, nghe nói là đã bị bắt đi làm nghiên cứu rồi."
"Cái gì!" Tần Liên Tâm nghe tin hai đứa con trai bị đem đi nghiên cứu, trước tiên là nghĩ đến sẽ phải mở lòng ngực, nhất thời không thể chịu nổi sự đã kích này, ngất đi. Khiến cho Đóa Đóa và Thần Diệp Hy còn có cả Nữu Nữu rất lo lắng.
Diệp Thiên dùng chân nguyên bồi bổ cho CÔ, Cô mới tỉnh lại.
"Diệp Thiên cứu hai đứa con trai của chúng ta đi, em không muốn con trai của mình bị đem đi nghiên cứu, em muốn hai đứa nó trở về bên cạnh mẹ của mình, hu hu..."
Tần Liên Tâm khóc nức nở.
"Liên Tâm đừng khóc, bình tĩnh lại bình tĩnh lại đã, anh nhất định sẽ cứu hai đứa con trai của chúng ta về." Diệp Thiên vỗ về Tần Liên Tâm.
Thần Diệp Hy và Đóa Đóa cũng vỗ về Cô, tiếng khóc của Tần Liên Tâm từ từ dừng lại.
"Tôi dẫn mọi người quay về nhà họ Tần ở đã, sau đó đi cứu hai đứa con trai của chúng ta." Diệp Thiên nói với Tần Liên Tâm, anh vừa mới nhìn thấy, trang viên nhà họ Tần vẫn còn.
Tần Liên Tâm gật đầu.
"Không được đâu! Trăm vạn lần không được đâu!"
Trương Hiệu Niên vội vàng ngăn cản lại nói: "đại sư Diệp, hiện tại người đang ở trong nhà họ Tần là một chủ quản mỏ núi, VÔ cùng lợi hại, hiện tại thầy đi vào nhà họ Tần, chính là tự tìm đường chết, trăm vạn lần không thể quay về đó, nếu không chỉ có con đường chết!"
"Bởi vì, cái tên quản sự đó bao nuôi mấy cô gái ở nhà họ Tần, Trương Thủy Đồng là một trong số đó, thầy và cô ta có thù, đi rồi chỉ có chết thôi!"
"Nhanh chóng rời khỏi Giang Thành đi, người của Thiên Đế tông, so với những tu sĩ của Côn Hư đã từng đến còn lợi hại hơn nhiều, thầy căn bản không phải là đối thủ của bọn họ đâu!"
"Không sao!"
Diệp Thiên xua tay, sau đó liền muốn dìu Tần Liên Tâm lên lưng thần thú.
Đúng vào lúc này, một tiếng cười lạnh lùng đột nhiên vang lên.
"Tao nghe nói mày đã trở về rồi, vốn dĩ tao còn không tin, chỉ muốn qua xem thử, không ngờ được, mày thật sự đã quay về. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm hà tây, Giang Thành đã không còn là bầu trời của Diệp Thiên mày nữa rồi, mà là thiên hạ của tao, ha ha!"