Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thời gian một năm nháy mắt trôi qua, bệ hạ bọn họ sao mà còn chưa phá trận xông ra vậy!"

"Xong rồi xong rồi, lần này chỉ sợ sắp tiêu rồi! Hồng Quân Lão Tổ sắp xuất quan rồi. Thế nhưng đến nay pháp trận vẫn chưa phá, phải làm sao mới ổn đây?"

"Nếu là Hồng Quân Lão Tổ xuất quan, pháp trận còn chưa phá, vậy sẽ thảm rồi. Hồng Quân Lão Tổ hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng ta. Sau đó lại đi vào tiêu diệt bệ hạ, chúng ta sẽ thảm bại."

“..."

Năm nghìn tỷ tướng lĩnh của Hoàng Thiên Quân đều vì vậy mà bối rối.

Thân Công Báo cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng, ở ngoài doanh trại trung quân đi tới đi lui, dáng vẻ không biết làm sao.

"Quân sư, làm sao bây giờ, Hồng Quân sắp xuất quan, phụ hoàng bọn họ sao còn chưa phá trận mà ra. Có thể dám chắc trước lúc Hồng Quân xuất quan có thể phá trận ra sao?” Diệp Chiến hỏi.

Thân Công Báo lắc đầu nói: “Thần cũng không biết, ở bên ngoài căn bản không biết được tình huống bên trong. Sao có thể biết bọn họ có thể hay không trước lúc Hồng Quân xuất quan có thể phá trận hay không!"

"Vậy làm sao bây giờ!"

Đóa Đóa gấp gáp đến sắp khóc.

"Nếu không ta vào xem một chút đi, chờ ở bên ngoài thật sự là gấp muốn chết!"

"Không thể đi vào!" Thân Công Báo ngăn cản nói: “Tôn Ngộ Không nhảy ra từ bên ngoài tam giới không tồn tại trong ngũ hành. Hắn giết thế nào cũng không chết, mà ngươi không giống như vậy. Ngươi có thể giết chết được, cho nên không thể đi vào. Một khi đi vào sẽ ảnh hưởng bệ hạ bọn họ phá trận. Thời gian càng đến gần càng không thể bị ảnh hưởng, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường."

Trong lúc nói chuyện.

"Ha ha ha!"

Một tiếng cười đột ngột vang lên.

Rõ ràng là Hạo Thiên tiên đế. Xuất hiện ở núi Tu Di cách đó không xa, nhưng thấy Tuyệt Tiên Trận còn chưa bị phá, ông ta cười rất cao hứng.

"Hoàng Thiên Quân, ngày chết của các ngươi sắp đến rồi. Tuyệt Tiên Trận đến bây giờ còn chưa phá, mà sư phụ ta Hồng Quân Lão Tổ, ngày mai sẽ hoàn thành kiếp nạn xuất quan. Lúc đó sẽ là tận thế của các ngươi và Thái Nhất. Chờ Hồng Quân Lão Tổ sư phụ ta đến đây, diệt trừ các ngươi, ha ha ha"

Ông ta đến để điều tra.

Trông thấy Tuyệt Tiên Trận còn chưa bị phá, ông ta cũng yên lòng, cười lớn rời đi.

Mà lời của ông ta, khiến cho năm trăm tỷ Hoàng Thiên Quân bị dọa cho sợ hãi.

Ngày mai Hồng Quân Lão Tổ sẽ xuất quan, chỉ còn lại thời gian một ngày, pháp trận này còn có thể phá vỡ không!

Tất cả mọi người đối với chuyện này đều vô cùng tuyệt vọng.

Cho rằng Tuyệt Tiên Trận này nhất định là không phá được!

Một năm trôi qua không thể phá vỡ Tuyệt Tiên Trận, chỉ còn lại một ngày làm sao để phá vỡ Tuyệt Tiên Trận đây?

"Quân sư, lúc đó chúng ta đến giúp Thái Nhất đại đế, đến bây giờ cũng coi là nỗ lực hết sức. Mà Hồng Quân Lão Tổ sắp xuất quan, mà Thái Nhất đại đế còn chưa phá trận mà ra, trận này chỉ sợ là không phá được. Cho nên trước hết chúng ta rút lui đã, miễn cho Hồng Quân xuất quan, đến lúc đó ra tay với Hoàng Thiên Quân, toàn bộ chúng ta đều gặp nạn rồi."

Có vị thánh nhân dân gian xóa bỏ đạo trời đến giúp Hoàng Thiên Quân nói.

"Đúng vậy, chúng ta đã tận lực, hay là trước hết rút lui đã."

"Thực ra Thái Nhất đại đế cũng đã tận lực, nhưng đoán chừng là Thiên Đạo không thể trái. Có lẽ là thời cơ còn chưa chín muồi, cho nên Thái Nhất đại đế không cách nào xưng đế, chúa tể tam giới. Vậy chúng ta cũng không cùng Hoàng Thiên Quân các ngươi ở một chỗ chịu chết."

"Chúng ta có lúc gặp nhau thì cũng có lúc tạm biệt. Cũng hi vọng các ngươi giữ lại cho mình một con đường sống, đừng để đến lúc đó tất cả đều chết trong tay Hồng Quân Lão Tổ."

“..."

Từng vị dân gian tán tiên đứng ra, lần lượt nhìn về phía Thân Công Báo, Diệp Chiến, Đóa Đóa nói lời tạm biệt, sau đó cả đoàn rời đi, khuyên cũng không khuyên nổi.

Mấy vạn tỷ dân gian Tán Tiên vừa đi, năm trăm vạn tỷ Hoàng Thiên Quân đều luống cuống.

"Hay là chúng ta cũng đi thôi?"

"Đi theo bệ hạ đánh thiên hạ đến bây giờ, rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã mất đi, ta một mực ở lại Hoàng Thiên Quân, cũng coi là xứng đáng với bệ hạ. Hiện tại Hồng Quân Lão Tổ sắp xuất quan nhất định bệ hạ sẽ thất bại, vậy chúng ta cũng sẽ không ở lại chịu chết nữa."

"Đúng vậy, Hồng Quân Lão Tổ xuất quan, Thái Nhất đại đế thua không nghi ngờ gì nữa. Vậy chúng ta cần gì phải ở đây rồi dũng cảm hi sinh chứ?"

Các tướng sĩ của Hoàng Thiên bàn luận ầm ĩ. Trong nháy mắt mất đoàn kết, đều muốn rời khỏi đội.

"Làm sao bây giờ quân sư? Hiện tại liền toàn thể tướng sĩ đều muốn đi, chúng ta thật phải tan đàn xẻ nghé sao?"

Diệp Chiến vội vã, không nhịn nổi hỏi.

Thân Công Báo thở dài.

"Cũng trách không được bọn họ. Nếu như trước lúc Hồng Quân xuất quan, phụ hoàng ngươi còn chưa phá trận, đem tế đàn mở ra, vậy chắc chắn đánh không lại Hồng Quân. Cũng sẽ thua không nghi ngờ, cho nên bọn họ muốn đi, cũng có thể hiểu được."

"Nhưng thái tử điện hạ, trước tiên có thể giữ bọn họ lại một chút, nói cho bọn họ đừng có gấp. Chờ qua hôm nay, đến sáng ngày mai, nếu như bệ hạ còn chưa phá trận mà ra, vậy sẽ để bọn họ rời đi, không còn giữ bọn họ lại nữa."

Diệp Chiến mất mát gật đầu.

Sau đó hô: "Các tướng sĩ, bản cung biết tâm trạng của các ngươi, cũng biết sự lo lắng của các ngươi, bản cung không hi vọng các ngươi phải hy sinh vô ích."

"Nhưng bây giờ Hồng Quân chưa có xuất quan. Phụ hoàng ta còn có hi vọng, cho nên xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi chờ đợi. Nếu như trước bình minh ngày mai, pháp trận còn chưa phá vỡ, không cần các ngươi mở miệng. Bản cung tự mình hạ lệnh để mọi người về nhà, đợi thêm nửa ngày được không?"

Nghe lời nói Diệp Chiến, chúng tướng sĩ đồng ý đề nghị, cuối cùng đều quyết định đợi thêm nửa ngày.

Mà lúc này, trong trận.

Trải qua nửa năm đại chiến, Tiếp Dẫn và Phục Hi, cũng đều bị đánh tan xương nát thịt.

Nếu như không có Tôn Ngộ Không tiến đến, làm con mắt cho bọn họ thì cho đến bây giờ bọn họ cũng sẽ không hiểu rõ được cấu tạo của pháp trận. Sẽ bị nhốt trong pháp trận mà không cách nào phá trận.

Nhưng trải qua nửa năm này, Tôn Ngộ Không bị đánh nổ không biết bao nhiêu lần, hồi sinh không biết bao nhiêu lần. Vừa đi vừa nghỉ, tốc độ châm chạp như ốc sên quan sát, cuối cùng đã quan sát qua đại trận một vài lần.

Mà Diệp Thiên bọn họ thông qua thần niệm trên người Tôn Ngộ Không, cũng coi như là nhìn thấu trận pháp. Vì thế không đánh, hai bên đều ngừng lại.

Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hi đều bị đánh tan xương nát thịt, thực lực tổn hại nghiêm trọng. Bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn bọn Diệp Thiên, không cho bọn họ đi phá trận. Nếu đánh nhau thì rất khó đánh lại ba vị thánh nhân, cho nên bọn Diệp Thiên dừng tay, bọn họ tự nhiên cũng dừng tay.

Mà dừng lại, ba người Diệp Thiên liền thông qua đối pháp trận hiểu rõ, bắt đầu nghiên cứu phá trận.

"Bọn họ đây là muốn làm gì? Đánh mệt rồi sao?"

Thiên Hà Lão Tổ thấy ba người Diệp Thiên ba người dáng vẻ im lặng, không khỏi hiếu kì hỏi.

Nguyên Thủy Tiên Tôn như có điều suy nghĩ nói: “Càng cách ngày Hồng Quân Lão Tổ xuất quan càng gần, bọn họ hẳn là càng tăng tốc. Càng nghĩ ra đối sách phá trận mới. Nhưng bọn họ đột nhiên không đánh, lại trầm tư như vậy, sẽ không phải nghĩ đến phải phá trận như thế nào đi?"

"Có khả năng này."

Đám người trên trời gật đầu.

Thế là Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Hồng Quân Lão Tổ sắp xuất quan. Mấu chốt cuối cùng là không được lơ là, nhất định phải cùng bọn họ chiến đấu đến cùng, để bọn họ không có tâm tư đi nghiên cứu phá trận. Tất cả mọi người cùng tiến lên, mạnh mẽ đánh tới lúc Hồng Quân Lão Tổ xuất quan vào trận mới thôi!"

"Tốt!"

Đám người lúc này lại tiền hành tiên pháp, bắt đầu tiến hành tấn công bọn Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK