Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, Diệp Thiên rất tức giận.

Hồng Môn là nhà của hắn, chỉ cần là sinh linh tu luyện Ngũ Đạo trong địa giới Hồng Môn, đều là đồ tử đồ tôn của hắn.

Kết quả là các đồ tử đồ tôn của hắn, trong chính địa giới của mình, đến một chút tôn nghiêm cũng không có, sống thấp kém như chó, bị những kẻ xâm lược Hồng Môn bắt nạt, ngay cả một tên nhãi ranh Minh Đạo cũng có thể bắt họ làm trâu làm ngựa. Điều này là sự sỉ nhục với võ đạo, sự sỉ nhục với hắn!

“Thương Minh Giới có bao nhiêu Minh Đế? Bao nhiêu Minh Vương?” Diệp Thiên hỏi.

Ác Nguyên lắc đầu: "Đệ tử cũng không rõ lắm. Chỉ biết Minh Đế Cảnh tương ứng với Hư Không Cảnh, hơn nữa số lượng cũng có vài người, Minh Vương Cảnh tương ứng với Phiêu Du Cảnh, số lượng càng nhiều hơn."

"Đệ tử đi đến Thương Minh Giới. Vì đệ tử là Ma, thuộc Ngũ Đạo, có một tên nhãi ranh tu luyện Minh Đạo huênh hoang trước mặt đệ tử, đệ tử đã giết hắn."

"Kết quả là đệ tử bị truy nã gắt gao, chạy lung tung, cả ngày sống lẩn trốn."

"Đệ tử đã ở đó hàng trăm triệu năm, nâng được chút tu vi, cũng triệu tập được một số nhân lực, đệ tử vốn muốn đưa họ trở về Hỗn Độn, cắm rễ ở Hỗn Độn, nhưng giữa đường, lại gặp phải Hỗn Nguyên, sau đó đệ tử đã đưa người ngựa cho Hồng Quân, để Hồng Quân đưa về, chiếm lĩnh Hỗn Độn. Kết quả là gia đình của Hồng Quân đã hoàn toàn bị đánh bại, và chỉ còn lại một số người."

Nói đến đây, Ác Nguyên thở dài.

Diệp Thiên vẻ mặt rất ngưng trọng, buồn bực, càng thêm tức giận.

“Hồng Nguyên, Huyền Nguyên, Linh Nguyên thì sao? Con đã gặp họ chưa?” Diệp Thiên hỏi.

Ác Nguyên lắc đầu: "Lúc đệ tử rời đi, bọn họ đã trong danh sách bị truy nã gắt gao rồi, không biết bọn họ trốn ở góc nào. Đệ tử ở đó nhiều năm như vậy còn chưa gặp họ."

"Vi sư biết rồi."

Diệp Thiên trầm ngâm gật đầu.

"Xem ra là vi sư phải đến Thương Minh Giới, gặp đám người Minh Đạo này."

Ác Nguyên lại xua tay: "Sư phụ, không được, ngàn lần không được!"

"Với thực lực của người, rất khó để đối phó với đám đệ tử. Đến Thương Minh Giới rất nguy hiểm, còn có thể sẽ mất mạng!"

"Trừ phi sư phụ tình nguyện làm nô lệ, tình nguyện bị áp bức, tình nguyện bị sai khiến, người của Minh Đảo sai sư phụ làm gì sư phụ làm nấy, thì mới có thể tồn tại được trong Thương Minh Giới. Nhưng nếu những người bướng bỉnh, có chí khí một chút, đi đến đâu đều không thể nhẫn nhịn, mà nếu đã không nhẫn nhịn được, chỉ cần ra tay đánh người của Minh Đạo, vậy thì đợi chờ sư phụ, chỉ có thể là lệnh truy nã thôi!"

"Với khí chất và vị trí trước đây của sư phụ, làm sao sư phụ có thể chịu đựng được sỉ nhục như thế?"

"Vậy nên người đừng đi, hãy ở lại đây, nếu không sẽ chết."

"Đương nhiên, nếu thực lực của sư phụ có thể nâng lên ngang hàng với Hư Không Cảnh đại viên mãn trước đây, có thể tùy ý đi bất cứ đâu, giết bọn họ như giết gà, giết chết hết bọn chúng thì cũng coi như được an ủi."

"Nhưng tu vi hiện tại của sư phụ quá khác biệt so với tu vi trước đây, liệu sư phụ có thể trở về tu vi trước đây không?"

Từ góc độ của Ác Nguyên, tu vi của sư phụ quá yếu, phải mất một thời gian dài mới có thể vươn lên tu vi ngày trước, nếu bây giờ sư phụ rời đi chỉ có con đường chết, vì vậy anh ta không mong sư phụ sẽ rời đi.

Đương nhiên, chính anh ta cũng không dám đi.

Ở đó lâu như vậy, không biết bị đuổi giết bao nhiêu lần, suýt chút nữa bị giết, không biết bao nhiêu lần bị thương nặng, có thể nói là đã khiến anh ta ám ảnh. Vì thế nên anh ta thực sự không thể ở lại thêm được nữa, nên mới muốn về Hỗn Độn phát triển, giết Hỗn Nguyên, làm chủ Hỗn Độn, thống nhất thiên hạ, như vậy cũng tốt.

Không ngờ, vị sư phụ này lại sống lại, còn phá hỏng chuyện tốt của anh ta, khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Đúng vậy, sư phụ, nghe những gì Ác Nguyên nói, Thương Minh Giới rất nguy hiểm và có rất nhiều cao thủ. Tốt hơn hết là sư phụ không nên đi, mà nên ở đây nâng cao tu vi. Đến một ngày người có sức mạnh có thể khiến đệ tử Ngũ Đạo có thể đứng dậy đòi lại thể diện rồi đi cũng chưa muộn!", Hỗn Nguyên thuyết phục.

Anh ta đã khám phá ra thiên lộ dẫn đến Thương Minh Giới từ rất lâu trước đây, anh ta cũng muốn xem đường cuối chân trời như thế nào.

Nhưng con người đều có một nỗi sợ hãi trước những điều nguy hiểm, và các vị thần cũng không ngoại lệ, ngay cả những vị thần lâu đời khai sơn thủy tổ như Hỗn Nguyên, cũng có chút sợ hãi trước những điều không biết.

Vì vậy, anh ta đi trên thiên lộ mấy năm, thấy gió trên thiên lộ rất cuồng bạo, anh ta biết nơi cuối của thiên lộ chắc hẳn vô cùng kinh thiên động địa, cho nên đã quay lại.

Anh ta đã rất nhiều lần muốn rời đi, cũng đã hành động rồi, nhưng giữa chừng lại quay về.

Sau khi Thái Nhất và Hồng Quân đọ sức, anh ta đã thu thập được máu thịt của Hồng Quân, vốn dĩ anh ta muốn Hồng Quân đầu thai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai huynh đệ này đấu qua đấu lại đâu chỉ một vài lần?

Tâm trạng người làm sư phụ như anh ta cũng không thoải mái.

Vì vậy, anh ta muốn đưa Hồng Quân đến thế giới ở phía bên kia của thiên lộ, tách hai huynh đệ họ ra, để sau này họ không thể gặp nhau và cũng không thể đấu qua đấu lại nữa.

Vì đồ đệ của mình, anh ta cũng đã vô cùng khổ tâm, nên quyết định mạo hiểm một chuyến.

Kết quả là, không lâu sau anh ta đụng độ kẻ thù Ác Nguyên.

Sau đó, cả hai bắt đầu đánh nhau trên bầu trời.

Vì vậy, anh ta chưa từng đến Thương Minh Giới, không biết nơi đó nguy hiểm thế nào, nhưng từ miệng Ác Nguyên, anh ta biết được, ngay cả một kẻ ác ma như Ác Nguyên cũng phải hoảng sợ, vậy thì nơi đó chắc chắn vô cùng đáng sợ. Nên làm sao anh ta có thể yên tâm để sư phụ có tu vi không mạnh hơn Ác Nguyên bao nhiêu đi đến đó được?

“Đúng vậy, Thánh Khư Thủy Tổ, đừng đi thì hơn!”

“Sau này rồi đi!”

"Hiện tại đi quá nguy hiểm."

Trấn Nguyên Tử và những người khác cũng lần lượt thuyết phục Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười, nói: "Người ta đã nói, khi lâm vào tình cảnh nguy hiểm, con người ta mới mong sống. Khi người ta ở nơi nguy hiểm, tinh thần lúc nào cũng sẽ căng thẳng. Để thoát khỏi nguy hiểm, họ sẽ tìm cách bảo vệ mình. Cách tốt nhất để bảo vệ chính mình là tự trang bị sức mạnh cho mình."

“Ngược lại, người ta sống trong cảnh an yên thì sẽ hao tổn sức lực, ăn chơi hưởng thụ lười làm.”

"Cũng giống như các vị, những người đã sống thoải mái trên thiên giới, liệu sẽ đắm mình trong tu luyện cả ngày, tự hỏi làm thế nào để nâng cao tu luyện của mình và làm thế nào để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn sao?"

"Điều này..."

Tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Họ phải thừa nhận rằng khi Hồng Quân và Thái Nhất không làm loạn, họ chơi ở đây cả ngày, ngay cả khi họ đang dạy đệ tử của họ tu luyện, họ cũng không thích tu luyện.

Bởi vì tu luyện rất nhàm chán.

Người tu luyện có tu vi thấp sẽ nâng cao tu luyện trong một khoảng thời gian, cảm giác tu vi nâng cao cao sẽ mang lại cho người ta khoái cảm và động lực tu luyện.

Sau khi đến đại đạo giới, tu vi thăng tiến rất chậm, sau 10.000 năm tu luyện không thể tích được bao nhiêu kinh nghiệm, không khác gì việc không tu luyện, vì vậy bọn họ đều không thích tu luyện, chi bằng ăn chơi còn tốt hơn.

Sau khi Hồng Quân và Thái Nhất náo loạn, áp lực xuất hiện, bọn họ muốn tu luyện, nhưng lại phát hiện ra đã quá muộn.

Nên có thể nói, nếu muốn nâng cao tầng thứ tu luyện của mình, nhất định sẽ tới nơi nguy hiểm, so với ở nơi thoải mái, sẽ thăng cấp nhanh hơn rất nhiều.

Ở dưới áp lực, con người sẽ có động lực hơn, áp lực càng lớn thì động lực càng lớn, chắc hẳn Diệp Thiên tới Thương Minh Giới, tốc độ tu luyện của hắn nhất định sẽ nhanh hơn ở Thiên giới rất nhiều.

"Cho nên, ta vẫn sẽ tới Thương Minh Giới. Có rất nhiều pháp bảo của ta rơi lạc ở đó, ta phải thu thập tất cả, và ta phải đi xem Minh Đạo kiêu ngạo như thế nào."

"Ta đã quyết định, mọi người đừng thuyết phục nữa."

"Vâng, Thánh Khư Thủy Tổ!"

Mọi người cúi đầu.

Diệp Thiên nhìn về phía Ác Nguyên: "Đệ tử, đừng đi đâu, trước tiên hãy ở trong thiên giới, tìm một nơi để tu luyện, tu vi của sư phụ phải nâng cao thêm chút nữa. Đợi tu vi của vi sư nâng lên, chúng ta cùng nhau đi đến Thương Minh giới xem Hồng Nguyên, Huyền Nguyên, Linh Nguyên và những người khác còn sống không, nếu còn sống thì phải đưa họ trở về, không thể để họ làm hồn ma cô đơn được, trong lòng vi sư khó chịu."

"Đệ tử nghe theo lời của sư phụ!"

Ác Nguyên đồng ý với sự sắp xếp của Diệp Thiên.

Sau đó Diệp Thiên thay đổi diện mạo khác và rời đi cùng mọi người.

Bầu trời trên thiên giới cũng đã hoàn toàn quang đãng.

Loạn ở Ma Đạo cũng đã chính thức kết thúc.

Sau khi tin tức truyền ra, đã khiến cho cả thiên địa sôi trào.

"Yên bình rồi! Cuối cùng cũng yên bình rồi!"

"Cuối cùng chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống bình yên, không lo sợ nữa rồi!"

"..."

Mọi người trên toàn Thiên Giới rất hào hứng, ca hát và nhảy múa ở khắp mọi nơi, khung cảnh rất sôi động.

Sau khi Diệp Thiên rời đi, hắn cũng không có trở lại Tam Thập Lục Trọng Thiên, mà hắn đến Địa Giới.

Hắn phải khiến Lạc Lạc của hắn sống lại.

Khi đến nơi Lạc Lạc đã ngã xuống, Diệp Thiên đã thúc giục Tiên pháp. Với sự giúp đỡ của Hỗn Nguyên và Ác Nguyên, ba thầy trò đã cùng nhau chữa lành một hành tinh bị phá hủy và thu thập các mảnh vỡ rải rác khắp vũ trụ lại cùng nhau, tạo thành một hành tinh giống hệt như trước đây, không bị tổn thương.

Và tất cả những người đã chết trên hành tinh này cũng được sống lại.

Mọi thứ, trở lại thời điểm xảy ra vụ nổ.

Lạc Lạc dẫn quân, dưới Thiên lộ.

"Tất cả phấn chấn tinh thần lên, đừng để kẻ địch đánh bại. Bản vương năm đó đánh một trận thất bại, trở thành ám ảnh không thể nào xua đi của bản vương. Lần này bản vương không muốn bại trận nữa, và cũng sẽ không chạy nữa. Mấy người là binh của bản vương, ta hy vọng mọi người có thể chấn chỉnh lại tinh thần, trông chừng thiên lộ, có động tĩnh gì ra tay ngay lập tức, một hạt bui cũng không được vào, rõ chưa?"

Lạc Lạc vẫn chìm đắm trong suy nghĩ về quá khứ, mắng một tiếng.

"Rõ!"

Toàn quân trả lời.

"Haha!"

Lúc này, một trận cười vang lên.

"Ai?"

Lạc Lạc vẻ mặt trở nên căng thẳng.

"Lạc Lạc, đừng căng thẳng, không phải kẻ thù, là phụ hoàng."

Nghe vậy, Lạc Lạc sửng sốt.

Sau đó anh ấy kích động, quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy phụ hoàng và hoàng muội Đóa Đóa đang ở đó, xung quanh có rất nhiều người, còn có một tên tu sĩ mặt tối sầm đầy lông lá, chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không?

"Phụ hoàng! Em gái! Hai người đã về!"

Lạc Lạc mừng quá vội vàng chạy tới.

Diệp Thiên giang hai tay ra.

Lạc Lạc lao vào vòng tay của bố.

Diệp Thiên ôm Lạc Lạc, sờ sờ đầu của anh ấy, kể cho anh ấy nghe câu chuyện.

Lạc Lạc nghe xong liền sững sờ!

"Con đã chết khi canh giữ Thiên lộ, được phụ hoàng làm cho sống lại sao?"

“Ừ!” Đóa Đóa gật đầu nói, “Cái chết của anh Lạc Lạc đã khiến mẫu hậu và anh Bảo Bảo rơi nước mắt rất nhiều. Mẫu hậu và anh Bảo Bảo, cả chị dâu thứ hai và các con của anh Lạc Lạc, tất cả đều nhớ anh Lạc Lạc. Họ đang ở trên trời, chờ được đoàn tụ với anh Lạc Lạc!"

Nghe xong, Lạc Lạc đã khóc vì sung sướng.

Sau khi nói chuyện một lát, Diệp Thiên vòng tay qua vai Lạc Lạc, vừa nói chuyện vừa rời đi.

Sau đó, họ đến hành tinh nơi Tiêu Dao Vương chết trong trận chiến và sử dụng phương pháp tương tự để khiến Tiêu Dao Vương sống lại.

Hắn cũng hồi sinh tất cả những người đã chết trong cuộc chiến đó trên tất cả các hành tinh.

"Đóa Đóa, đưa anh Lạc Lạc trở về Thiên Giới, để mẫu hậu của con vui, đưa cả Tiêu Dao Vương đi, để Chiến Nhi ở trong tiên ban, sắp xếp chỗ cho Tiêu Dao Vương, còn phụ hoàng sẽ đi Trái Đất, xem Tử Cương."

Sau đó, Diệp Thiên biến thành ánh sáng và rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK