Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bố mất tích rồi, mẹ đã không còn nữa, chỉ còn Đóa Đóa và em trai còn thơ ấu. Để bảo vệ sự an toàn của em trai, cũng để báo thù cho bố mẹ, Đóa Đáo nhất định phải giúp em trai nắm được hơn trăm ngàn tỷ quân của Vạn Bộ Liên Minh.

Có được hơn trăm ngàn tỷ quân này, cộng thêm đại quân của tộc Phượng Hoàng do cô với thân phận Lão tổ tông lãnh đạo, Thiên Đình muốn đánh Nam Chiêm Bộ Châu cũng sẽ phải trả một cái giá cực lớn. Trừ khi là mấy vị đại năng đã đến cấp Tam Thanh trong Đại Đạo Cảnh thống lĩnh đại quân đến đánh, bằng không cho dù là Tứ Ngự Ngũ Lão, hay thậm chí Như Lai, cũng không dám mang quân đến đánh Nam Chiêm Bộ Châu.

Cô tuy không biết Thái Thượng Nguyên Thủy đang giám sát Thông Thiên Giáo Chủ, cũng không biết ba vị đại năng của Đại Đạo Cảnh đang chằm chằm quan sát Trấn Nguyên Tử, nhưng cô biết đại năng của Đại Đạo Cảnh không dễ dàng ra tay, nếu không đã sớm ra mặt diệt bố cô rồi.

Mà từ trước đến nay, từ đầu đến cuối đều không có một vị đại năng nào của Đại Đạo Cảnh xuất hiện, cho nên cô cho rằng đại năng của Đại Đạo Cảnh cũng sẽ không dẫn quân đến đánh Nam Chiêm Bộ Châu.

Vậy nên cô nhất định phải khống chế được toàn bộ quân đội của Nam Chiêm Bộ Châu, diệt trừ các phe đối lập, củng cố quyền chỉ huy trong đại quân để có thể tùy thời điều động.

Như vậy một là có thể bảo đảm được sự an toàn của em trai. Cô là người thân duy nhất của em trai, không vì bản thân, cũng phải vì em trai. Cô phải cố gắng một mình gánh vác mọi việc, phải bảo vệ em trai, nuôi dạy em thành người, cho đến ngày bố trở về.

Nhưng cô vừa nói ra lời này, các thủ lĩnh lập tức bùng lên.

“Khẩu khí thật lớn. Con bé này không khí thật lớn đấy, lại dám triệu tập chúng ta lại một chỗ, muốn đoạt binh quyền từ tay chúng ta. Thật là phản rồi, khi Diệp Thiên còn làm Minh chủ cũng chưa từng dám đoạt binh quyền của chúng ta, cô ta chỉ là một con nhóc dối trá lại dám làm điều mà bố cô ta cũng không dám làm. Thật là muốn tự tìm đường chết mà!”

“Thật sự cho rằng chúng ta chỉ là một đám phế vật sao, có thể để mặc cô ta làm gì thì làm, khiến ông mày bực lên, thì ông mày giết cả hai chị em chúng mày!”

“Ông đây muốn tự nắm binh quyền, không giao quân ra đấy, xem mày có bắt ông để mạng lại đây được không!”

“Con nhóc, ông nói mày tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, đừng nói là mày cho dù bố mày không mất tích, hiện tại có ở đây đi nữa, hắn ta mà dám láo xược với bọn tao như vậy, bọn tao cũng sẽ phản hắn, khiến cho hắn ngay cả Minh chủ cũng không làm được!”

“…”

Các thủ lĩnh mỗi người một câu, đồng loạt biểu hiện sự bất mãn của mình đối với những lời của Đóa Đóa.

Ban đầu, quân đội dưới trướng bọn họ đều không biết binh trận, mà quân đội trong liên minh do Diệp Thiên sáng tạo lại biết binh trận, chiến lực dũng mãnh, có thể đối kháng với thiên binh thiên tướng, để quân đội của bọn họ cũng được huấn luyện trở nên lợi hại như vậy, cho nên mới nhiệt tình ào ạt xin gia nhập liên minh, đạt đến quy mô của Vạn Bộ Liên Minh. Hơn nữa, mười ngàn bộ tộc, hơn trăm ngàn tỷ quân đều được huấn luyện để nắm bắt thuần thục binh trận. Vào lúc đó, đã có một số thủ lĩnh bộ tộc muốn rút ra khỏi liên minh, nhưng khi đó đang vào thời kỳ liên minh hưng thịnh nhất, do hơn mười ngàn bộ tộc hợp thành, cho dù có rất nhiều người muốn rút khỏi liên minh, nhưng không ai dám là người đầu tiên mở miệng.

Cho dù có kết bè kéo đảng, thì nhiều bộ tộc như vậy cũng không ai có thể mua chuộc được hơn ngàn thủ lĩnh bộ tộc cùng lúc, mà cho dù có mua chuộc được hơn ngàn thủ lĩnh thì cũng không dám nhắc đến chuyện rút khỏi liên minh, nói cho cùng thì vẫn còn đến hơn chín ngàn bộ tộc, lỡ như bị bọn họ hợp lại tấn công, thì ngay cả chết cũng không biết chết thế nào.

Vậy nên khi ấy, cho dù có rất nhiều thủ lĩnh muốn rút khỏi liên minh nhưng vẫn không có ai dám lên tiếng, đều thuận theo tự nhiên, nghe theo sắp xếp, chỉ huy của Diệp Thiên. Không ai dám không nghe theo, không phải là sợ Diệp Thiên, mà là sợ bị hợp lại tấn công, cho nên tất cả mọi người đều rất ăn ý nghe theo lời của Minh chủ.

Nhưng bây giờ Minh chủ mất tích rồi, khả năng rất cao là chết rồi, không cần kẻ nào chủ động xúi giục rút khỏi liên minh, mọi người đều rất ăn ý đòi rút khỏi liên minh, trở lại trạng thái mỗi bộ tộc tự quản việc mình, không ưa thì đánh. Kết quả Đóa Đóa lại đột nhiên nhảy ra, tự ý đòi để một cậu bé ba tuổi lên làm Minh chủ, còn muốn nắm quyền lãnh đạo trăm ngàn tỷ quân đội, không cho các thủ lĩnh rút ra. Muốn rút ra thì chỉ có thể mang theo một phần mười binh lực, đây không khiến các thủ lĩnh tức nước vỡ bờ cũng khó.

Vì vậy, về cơ bản tất cả đều bất mãn Đóa Đóa, thậm chí rất nhiều thủ lĩnh đã nổi lên sát tâm, muốn giết cả Đóa Đóa và Diệp Chiến, để xem cô còn dám dở trò nữa không!

Nghe thấy những tiếng kêu ca, oán trách, chửi mắng đầy trời kia, Đóa Đáo chẳng những không sợ mà còn rất bình tĩnh nói: “Tôi không phải đang nói đùa với các người, tôi đang rất thẳng thắn, hôm nay kẻ nào dám không phục, muốn đối đầu với tôi, kẻ đó đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Tôi nói được làm được.”

Lời vừa dứt, thủ lĩnh Hắc Phong Trại, Chu Khuê liền đứng ra, giơ tay nói lớn: “Tôi bằng lòng ủng hộ Diệp Chiến làm Minh chủ, thề chết hiệu trung Minh chủ mới!”

“Tôi cũng bằng lòng ủng hộ Minh chủ mới!”

“Tôi cũng bằng lòng ủng hộ Minh chủ mới!”

“Tôi cũng bằng lòng ủng hộ Minh chủ mới!”

Có hơn năm trăm thủ lĩnh đến đứng cạnh Chu Khuê. Năm trăm thủ lĩnh này cơ bản đều là quy mô quá nhỏ, số lượng binh lực quá ít, lo sợ sau khi liên minh giải tán bộ tộc của họ sẽ bị các bộ tộc lớn thôn tính. Nếu như ủng hộ Minh chủ, ít nhất còn có chỗ dựa, cũng ít khả năng bị các bộ tộc lớn nuốt mất hơn. Vậy nên đối với các bộ lạc nhỏ này mà nói, không giải tán liên minh sẽ có lợi hơn là giải tán.

“Ha ha ha!”

Có thể thấy trong hơn mười ngàn bộ tộc, bằng lòng ủng hộ Minh chủ mới chỉ có khoảng năm trăm, có gần mười ngàn thủ lĩnh không đứng ra, cũng tức là không ủng hộ Minh chủ, đều hy vọng giải tán liên minh, nên có rất nhiều thủ lĩnh không nhịn được mà phá ra cười lớn.

“Chỉ có mấy bộ tộc nhỏ này ủng hộ Minh chủ mới thì có thể gây được sóng gió gì?”

“Hừ, chỉ có nhiêu đó người ủng hộ, nói khó nghe một chút, bọn ta mỗi người ngáp một cái cũng đủ khiến liên minh mới nát bét rồi!”

“Chỉ là con nhóc con, một chút uy danh cũng không có mà còn dám triệu tập bọn ta lại nói lời xằng bậy, rõ là không biết sống chết!”

Trong tiếng châm chọc khiêu khích ầm ĩ đó, Đóa Đóa lên tiếng: “Gần mười ngàn thủ lĩnh còn lại đều muốn rút khỏi liên minh, mang theo toàn bộ binh lực của mình phải không?”

“Phải thì sao?” Một thủ lĩnh bộ tộc bước ra, nói một cách ngông cuồng: “Ông mày muốn đem toàn bộ binh lực của ông đi, mày làm được gì ông nào. Có giỏi thì khiến ông không rời khỏi đây được đi!”

Ánh mắt của Đóa Đóa lạnh đi, cảm thấy đã đến lúc phải giết gà dọa khỉ rồi. Vậy nên cô chỉ vào thủ lĩnh kia, nghiêm giọng nói: “Đại Bằng chém đầu hắn xuống, để răn đe bọn chúng.”

“Vâng! Lão tổ tông!”

Đai Bàng Kim Sí Điểu lập tức giơ tay lên, một cây thương bạc khắc hình rồng liền xuất trong tay hắn. Sau đó, ngón chân điểm nhẹ, từ bên cạnh Diệp Chiến bắn người ra, xông tới giết tên thủ lĩnh bộ tộc phách lối, ngạo mạn kia.

“Một con súc sinh mà cũng dám ra tay với bổn thủ lĩnh, muốn chết!”

Thủ lĩnh kia thực lực ở cảnh giới Đại La cấp bốn, hoàn toàn không để để Đại Bằng vào mắt, tức thì rút ra một thanh đại đao, đón hướng Đại Bằng.

Đương nhiên, hắn không biết con đại bàng này là em ruột của mẹ Như Lai, nếu hắn biết, có cho thêm cả ngàn lá gan hắn cũng không dám nghênh chiến.

“Là ngươi muốn chết!”

Đại Bằng tức giận gầm lên, quét ra một thương.

Keng!

Đại đao của thủ lĩnh kia đụng vào ngân thương của Đại Bằng chớp mắt liền biến thành mảnh vụn, ngân thương tiếp tục lướt tới, chém qua cổ của tên thủ lĩnh này, tựa như cắt dưa vậy, một đường ngọt xớt, máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu lăn trên mặt đất.

Một giây sau, Đại Bằng há miệng, hồn phách của thủ lĩnh kia bị hút vào miệng nhai nát.

Toàn trường kinh hãi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK