Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thông thiên, ngươi nói đây là vì cái gì?”

“Trẫm đối xử với Nữ Oa không tệ, đối xử với Phục Hi không tệ, đối xử với Hạo Thiên không tệ, Nguyên Thủy và Thái Thượng trẫm cũng không đối xử không tệ thế mà.”

“Tại sao bọn họ đều đi phản bội trẫm? Đều đi trợ giúp Hồng Quân đến giết trẫm?”

“Lúc đầu, nếu Nữ Oa, Nguyên Thủy, chỉ cần có một người không đi giúp đỡ Hồng Quân, trẫm sẽ không phải chết và Hồng Quân cũng sẽ không thể giết trẫm.”

“Nhưng bọn họ đều đi giúp đỡ Hồng Quân, bọn họ đều muốn trẫm chết, rốt cuộc trẫm đã làm sai điều gì mà tại sao bọn họ phải đối xử với trẫm như thế này?”

Sau khi tiêu diệt Nữ Oa, Diệp Thiên càng nghĩ càng không phục.

Những người này, năm đó đều là hạ thần của hắn, khi hắn còn trị vì lúc ấy, bọn họ đều tỏ ra vô cùng kính trọng và không có biểu hiện không phục về hắn cả, cũng đều rất nghe lời trẫm, hắn cũng rất thưởng thực bọn họ.

Nhưng khi Thái Nhất bị nhốt trong đại trận, Hồng Quân ra lệnh một tiếng, bọn họ liền phản bội hắn, không niệm tình nghĩa thưởng thức và đề bạt trước kia hắn dành cho bọn họ, mà tất cả đều tán tận lương tâm để trợ giúp Hồng Quân giết hại hắn trong đại trận.

Điểm này hắn đặc biệt khó chịu.

Cho dù là bọn họ đứng ở phe trung lập cũng tốt mà.

Nhưng bọn họ lại nhất quyết lựa chọn ra tay dồn hắn vào con đường chết, điều này làm cho hắn đặc biệt đau lòng.

Khó chịu như cảm giác bị một người anh em tốt lấy dao đâm sau lưng mình vậy.

“Hồi bẩm bệ hạ.”

Thông Thiên trả lời: “Bệ hạ không có làm gì sai cả, bọn họ đối xử với bệ hạ như vậy, đều là do tâm thuật bọn họ bất chính. Ví dụ như Hạo Thiên, Hồng Quân đã hứa rằng sẽ giao cho ông ta địa vị thiên đế và ông ta đã phản bội bệ hạ. Ví dụ như Nguyên Thủy, ông ta muốn giành được sự sủng ái của Hồng Quân, cho nên ông ta đã phản bội bệ hạ. Về phần Nữ Oa, có thể là vì nguyên nhân bà ta quá ngu muội về đạo hiếu.”

“Còn một điều nữa, bệ hạ là người ngay thẳng và sẽ không vòng vo nhiều lời, nhưng Hồng Quân thì khác. Ông ta hay loanh quanh, khi nói chuyện với mọi người, ông ta cứ vòng vo trước vòng vo sau, đen đều sẽ bị nói thành trắng, lời nói của ông ta rất dễ thu hút người ta vào tròng.”

“Cũng giống như cuộc chiến phong thần lần trước, rõ ràng chính là Nguyên Thủy Thái Thượng ức hiếp người quá đáng, muốn chèn ép thế lực của Triệt Giáo ta, kết quả ta chạy đến chỗ Hồng Quân đòi một sự công bằng, ông ta lại nói một đống lý luận đạo lý, rồi kéo ta vào bên trong, hại ta còn tưởng rằng mình đã làm sai.”

“Tóm lại, về mặt thuật tâm lý bệ hạ vẫn không bằng Hồng Quân, chính bởi vì thuật tâm lý của ông ta giỏi hơn bệ hạ, cho nên ông ta mới có thể thuyết phục được đám người này phản bội bệ hạ.”

Diệp Thiên gật đầu.

“Lý do cụ thể hẳn là đúng như những lời ngươi nói.”

Lúc này, A tu la đã trở lại.

“Bẩm báo bệ hạ, vệ tinh của Tây Vực đều đã bị phá hủy.

“Tốt lắm.”

Sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ hài lòng.

Cũng đúng vào lúc này.

Những chiếc đĩa bay đáp xuống.

Những phóng viên bước ra khỏi đĩa bay, cầm micro chạy đến chỗ Diệp Thiên.

“Tôi là phóng viên của nhà báo tin tức mỗi ngày. Tôi xin hỏi ngài có phải là Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế vĩ đại hay không?”

“Tôi là phóng viên của nhà báo Liên Thanh. Tôi xin hỏi Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế tiếp đến sẽ làm như thế nào?”

“Tôi là phóng viên của nhà báo Văn Học. Tôi xin hỏi Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế, liệu ngài có muốn thống trị Tây Vực của chúng tôi không?”

A tu la quát lên: “Các người có biết lễ nghĩa không hả? Nhìn thấy bệ hạ đều cần phải quỳ xuống hành lễ, các người đều quỳ xuống nói chuyện cho ta.”

Bộp bộp, bộp bộp, bộp bộp.

Các phóng viên đều bị dọa tới mức thân thể run lên, đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất.

Diệp Thiên đáp lại câu hỏi của bọn họ: “Trẫm là Đông Hoàng Thái Nhất.”

“Tiếp theo trẫm sẽ đi tìm Hồng Quân.”

“Về phần Tây Vực, trẫm không hề muốn thống trị, trẫm muốn biến nơi này thành Tử Tinh, từ nay về sau sẽ không còn người Tây Vực nữa.”

“Các người có hài lòng về câu trả lời của trẫm chứ?”

Các phóng viên nghe vậy, liền muốn khóc tới nơi rồi.

“Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế, xin hỏi chúng tôi đã làm sai điều gì, tại sao ngài lại muốn biến nơi này thành Tử Tinh và muốn tiêu diệt người Tây Vực chúng tôi?”

Một nữ phóng viên tóc vàng xinh đẹp nước mắt ngấn lệ hỏi.

Diệp Thiên trả lời: “Bởi vì người thống trị của các ngươi đã trợ giúp Hồng Quân đối phó trẫm và suýt chút nữa đã hại chết trẫm, còn hại chết hàng trăm tỷ đại quân của trẫm, vốn dĩ trẫm đã không ưa thích người có huyết thống Tây Vực như các ngươi, những tội lỗi mà người thống trị của các ngươi tạo ra càng khiến trẫm căm ghét các ngươi hơn, nếu trẫm đã không thích, vậy thì hủy diệt thôi, cũng đỡ phải chướng mắt.”

Lời của Diệp Thiên vừa nói xong, lại một nữ phóng viên xinh đẹp khác khóc ròng nói: “Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế vĩ đại, đó là hành động của Thần Vương chúng tôi, nhưng hành động của ông ấy không thể đại biểu cho chúng tôi được.”

“Ngoài ra, trên thực tế chúng tôi cũng là bị Hồng Quân uy hiếp, ông ta dẫn người đến Tây Vực Giáo, rồi lại đến điện thờ, nếu chúng tôi không nghe lời, ông ta sẽ tàn sát và giết hết tất cả ngưởi ở Tây Vực chúng tôi, Thần Vương và Phật Đà Da chúng tôi cũng là bị ông ta uy hiếp bất lực nên mới phạm sai lầm trở thành kẻ địch của ngài, nếu không bọn họ nhất định sẽ không nhúng tay vào các cuộc tranh đấu này, chúng tôi vẫn mong rằng Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế có thể tha thứ cho Tây Vực chúng tôi.”

Tiếp theo đó, một nữ phóng viên xinh đẹp khác cũng khóc ròng nói: “Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế, có lẽ ngài không biết, kỳ thật người Tây Vực chúng tôi đều rất sùng bái ngài, trong sách giáo khoa đều có những bài học khen ngợi về đức tín của ngài, không tin ngài có thể xem lại sách giáo khoa tiểu học của Tây Vực chúng tôi, tuyệt đối có thể tìm thấy những bài học khen ngợi về ngài.”

“Còn nữa, sau khi đại quân điện thờ bị ngài và đại quân của ngài tiêu diệt, có rất nhiều bách tính ở Tây Vực chúng tôi xông vào nơi căn cứ, phá hủy hệ thống phóng đầu đạn và những đầu đạn được bắn ra ngoài.”

“Điều này cũng có thể phản ánh rằng bách tính của Tây Vực chúng tôi thực sự hoan nghênh ngài và đại quân của ngài, cũng không muốn đối địch với ngài, ngài có thể thống trị chúng tôi và cho chúng tôi làm thần dân của ngài, cầu xin ngài đừng tàn sát tất cả người dân ở Tây Vực chúng tôi, được không?”

Diệp Thiên suy nghĩ một hồi.

Một số công nghệ tiên tiến của Tây Vực được đưa tới Thiên Giới cũng là sự lựa chọn không tồi.

Đương nhiên, hắn không kiến nghị những vũ khí và đạn dược đó được đưa tới Thiên Giới, nếu không những thứ này sẽ tràn lan khắp Thiên Giới, một khi hắn trở về trái đất sẽ ảnh hưởng rất lớn đến địa vị thượng đế của Diệp Chiến.

Vì thế, hắn liền mở miệng nói: “Các ngươi dẫn đội ngũ của trẫm đến tiêu hủy hết tất cả các nơi căn cứ, nhà máy chế tạo vũ khí, vũ khí và đạn dược, với cả các thiết bị sản xuất vũ khí và đạn dược ở Tây Vực trước, bắt giữ tất cả những chuyên gia đó, đặc biệt là những chuyên gia chế tạo Diệt Thiên Đạn, không được bỏ sót một người nào.”

“Tóm lại, hễ là tất cả mọi thứ liên quan đến vũ khí và đạn dược đều phải tiêu hủy.”

“Liệu ta có thể giữ lại người Tây Vực các ngươi, còn cần phải phụ thuộc vào việc những thứ này có được tiêu hủy sạch sẽ hay không.”

“Vâng thưa Thái Nhất đại đế, chúng tôi sẽ dẫn đội ngũ của ngài đi xử lý tất cả những thứ này.”

Các phóng viên đều rất nhiệt tình.

Chỉ cần có thể giữ lại hàng chục nghìn tỷ người của Tây Vực, cho dù vũ khí bị tiêu hủy thì có là gì?

“Đúng rồi, có người biết Hồng Quân ở đâu không?”

Diệp Thiên hỏi.

Một nữ phóng viên xinh đẹp trả lời: “Núi Bà Nà có phong ấn một tên ma đầu, Hồng Quân muốn thả tên ma đầu ra. Ông ta đã ở lại núi Bà Nà suốt một năm qua, ngài nhất định có thể tìm được ông ta ở nơi đó.”

“Giữ lại một người dẫn trẫm tới núi Bà Nà.”

Diệp Thiên chưa bao giờ đến Tây Vực, không biết núi Bà Nà ở đâu.

“Tôi sẽ dẫn Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế đi.”

Một nữ phóng viên xinh đẹp chạy tới chỗ Diệp Thiên, bộ dạng trông rất phấn khích, cô ta cảm thấy rất vinh dự được dẫn đường cho Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế vĩ đại.

Diệp Thiên gật đầu, phân phó nói: “Thông Thiên đạo hữu, ngươi trấn giữ đại quân trước, trẫm đi núi Bà Nà xem thế nào.”

“Vâng thưa bệ hạ.”

Thông Thiên giáo chủ nhận lệnh.

Lúc này Đóa Đóa chạy tới.

“Phụ hoàng, nhi thần sẽ đi cùng người.”

Cô lo lắng Hồng Quân sẽ thả ma tôn ra ngoài, một mình phụ hoàng đánh không lại ông ta, lúc gặp nguy hiểm lại không có người giúp đỡ, thế thì nguy to mất, nếu có cô đi cùng, khi có nguy hiểm cô còn có thể sử dụng hà quang để giúp phụ hoàng tránh né được một lúc.

“Được.”

Diệp Thiên sờ cái đầu nhỏ của cô, cùng cô lên đĩa bay của phóng viên xinh đẹp, sau đó đi tới núi Bà Nà.

Bên trong đĩa bay được trang trí giống như trong phòng âm nhạc, Đóa Đóa và Diệp Thiên ngồi trên ghế sô pha nghe nhạc sống, nhất thời cảm giác như đang ở trái đất vậy.

“Phụ hoàng, người đã lâu không nghe đến nhạc DJ rồi phải không?”

Đóa Đóa hỏi.

“Đúng vậy.”

Diệp Thiên nói: “Một ngày trên trời bằng một năm dưới trái đất, một năm trên trời bằng ba trăm sáu mươi lăm năm dưới trái đất, chúng ta đã ở Thiên Giới gần hơn một trăm năm, tương đương với hơn ba mươi nghìn năm trên trái đất, quả thực trẫm đã lâu rồi không nghe đến nhạc DJ.”

“Trẫm cũng không biết trái đất đã thay đổi như thế nào rồi, càng không biết em trai của con Tư Thần, còn có Lâm Bá Thiên chú của con, bọn họ như thế nào rồi.”

Lúc này, nữ phóng viên xinh đẹp mang theo hai ly rượu vang đỏ bước tới.

Đóa Đóa nhấp một ngụm, sau đó hỏi: “Phụ hoàng định để Hỗn Nguyên Lão Tổ giúp đỡ xoay chuyển thời không chuyển luân sao?”

Diệp Thiên gật đầu: “Thực lực của phụ hoàng vẫn chưa đủ để xoay chuyển thời không chuyển luân, chỉ có thể nhờ sư tôn của phụ hoàng giúp đỡ.”

Đóa Đóa cười tủm tỉm: “Vậy thì lúc đó phụ hoàng nhờ sư tôn của mình muộn một ngày xoay chuyển thời không chuyển luân, rồi chúng ta sẽ tới cái giếng của Ngũ Trang Quán để trở về trái đất và nhìn sự biến hóa của địa cầu, rồi mới đi Tử Vi Tinh xem sự biến hóa của nó, thuận tiện dò hỏi tình hình của em trai Tư Thần và chú Thiên như thế nào rồi?”

Diệp Thiên cười cười: “Đề nghị này không tồi, đến lúc đó phụ hoàng sẽ thương lượng với sư tôn xem chúng ta có thể làm theo đề nghị của con hay không.”

“Ừ ừ.”

Đóa Đóa gật đầu.

Hai cha con vừa uống rượu vang đỏ vừa nghe nhạc DJ, ăn bánh ngọt và hoa quả của Tây Vực, chuyện trò vui vẻ.

Mà lúc này, núi Bà Nà.

Hồng Quân đi đến bên ngoài tìm một vòng xung quanh, rồi mang theo năm nguyên liệu trở về.

Kim không rễ, mộc không rễ, thủy không rễ, hỏa không rễ, thổ không rễ.

Sử dụng phương pháp kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim để phá giải ma pháp trận ngũ hành này.

Ông ta đặt kim không rễ vào giữa ánh sáng thuộc tính mộc và ngay lập tức cắt đứt nguồn truyền năng lượng của ánh sáng của thuộc tính mộc tới phong ấn.

Rồi sau đó, ông ta lại đặt mộc không rễ vào giữa ánh sáng thuộc tính thổ để cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng của thuộc tính thổ.

Chẳng bao lâu, năm đạo hào quang đều bị cắt đứt.

Phong ấn bao phủ ma tôn không còn sự cung cấp thuộc tính của ngũ hành.

Bùm bùm bùm.

Ma tôn trong phong ấn thôi động ma pháp và đánh vào phong ấn vài lần, nhưng phong ấn vẫn rất kiên cố.

“Hồng Quân, tại sao lại thế này? Tại sao bản tôn vẫn không thể mở được phong ấn?”

Ma tôn kêu lên.

“Ngươi khoan hẳng nói chuyện, cứ trốn vào trong góc trước đi.”

Hồng Quân nói xong, gọi tên rìu Bàn Cổ và bay lên trên khoảng không, sau đó bất chợt giơ rìu Bàn Cổ lên và thôi động tiên pháp, khiến cho rìu Bàn Cổ trở nên to lớn hơn, ánh sáng bắn khắp bốn phía, tựa như một chiếc rìu giáng xuống có thể chém Tây Vực ra thành hai.

Ma tôn vừa nhìn liền biết rằng Hồng Quân đang muốn phá phong ấn, liền trốn sang một bên, sợ bị chém trúng.

“Há.”

Hồng Quân hét lớn một tiếng, sử dụng hết tất cả sức mạnh của mình, một rìu mạnh tay chém xuống.

Soạt.

Một đạo ánh sáng chói rọi của chiếc rìu phóng ra, tựa như một lưỡi liềm cực lớn đang chém về phía phong ấn còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.

Chỉ trong thời điểm 0,01 giây.

Chiếc rùi đập vào phong ấn, một tiếng nổ lớn vang lên, tựa như tiếng dao cắt dưa hấu, phía trên phong ấn bị chém ra thành một vết nức.

“Ha ha.”

Ma tôn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng dùng sức thôi động ma pháp đẩy mạnh.

Bùm.

Phong ấn bị đẩy ngã một nửa.

“Ha ha ha.”

Ma tôn chạy ra khỏi phong ấn, nụ cười của hắn ta càng trở nên điên cuồng hơn.

“Bản tôn thoát ra rồi, cuối cùng cũng thoát ra được rồi. Ha ha ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK