Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vừa dứt lời, Hồng Quân đã tới gần Diệp Thiên. Ma kiếm của ông ta đột nhiên chém xuống.

“Mau bay vào trong Đoạn Mang!”

Diệp Thiên hô lên rồi nhắc kiếm chống lại Hồng Quân.

Ầm! 

Ma kiếm và tiên kiếm va vào nhau tạo ra một năng lượng vô cùng kinh khủng khiến cả hư không dường như cũng chao đảo theo.

Diệp Thiên vẫn đứng yên, còn Hồng Quân đã bị đẩy lui về sau mấy bước mới đứng vững.

“Chút năng lực ấy của ngươi mà cũng nghĩ giết chết trẫm?”

Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, bắt đầu thi triển Tứ Tượng Phong Thiên quyết.

“Không hay rồi!”

Hồng Quân hoảng hốt, thấy Diệp Thiên thi triển Tứ Tượng Thiên quyết, ông ta lập tức biến mất, né tránh Tứ Tượng Thiên Phong quyết.

“Lão Tôn cũng đi!”

Hồng Quân vừa trốn, Tôn Ngộ Không lập tức bay lên, phi về phía Đoạn Mang.

“Các người đừng hòng đi tới Đoạn Mang!”

Hồng Quân bay ra, định chặn không cho Tôn Ngộ Không đi vào trong Đoạn Mang.

Diệp Thiên đã dự đoán ra Hồng Quân sẽ bay tới chặn đường, vì thế hắn cầm kiếm bay tới, bất ngờ đâm một kiếm về phía Hồng Quân. Một nguồn năng lượng đáng sợ tuôn ra từ mũi kiếm, nhanh như chớp bay về phía Hồng Quân.

Oành!

Một tiếng lớn vang lên, một ngọn lửa lớn dữ dội cháy bùng trên người Hồng Quân, đem Hồng Quân đẩy lùi ra ngoài. Tôn Ngộ Không nhân cơ hội đó thuận lợi bay tới Đoạn Mang. Đám người Thái Thượng Nguyên Thuỷ và Thông Thiên cũng lần lượt bay tới Đoạn Mang.

“Ha Ha!”

Hồng Quân cười to.

“Thái Nhất, tu vi của ngươi cũng chẳng ra sao cả, chịu một đòn của ngươi nhưng ta lại chẳng sao cả, vậy sao ta còn phải sợ ngươi chứ?”

Thực lực ban đầu của ông ta cũng đã rất mạnh, sau này lại đoạt thêm được Địa Thư, có Địa Thư hộ thể, sức phòng ngự của ông ta cũng được đề cao lên rất nhiều.

Tu vi bây giờ của Diệp Thiên và Hồng Quân không chênh nhau là mấy, hai người đều đã đến cảnh giới Đại Đạo hậu kỳ viên mãn, nếu xét cách nói đạo cao một thước Ma cao một trượng thì Diệp Thiên không địch nổi Hồng Quân.

Nhưng Diệp Thiên có đạo cốt của Thánh Hư Thuỷ Tổ, lực công kích và phòng ngự của hắn đều mạnh hơn so với Hồng Quân, đây cũng là lý do tại sao hắn không sợ Hồng Quân.

“Lại đến đây!”

Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, thi triển tiên pháp, uy lực của kiếm Hoàng Thiên cũng tăng vọt, nó mạnh mẽ nhắm về phía Hồng Quân.

Đối mặt với thế tấn công của Diệp Thiên, Hồng Quân chẳng có chút sợ hãi nào cả, ông ta ỷ vào Địa Thư cứng rắn chống lại Diệp Thiên.

Keng keng keng!

Một Ma một tiên, trong hư không hai thanh kiếm va vào nhau khiến cho bầu không khí như muốn vỡ tan, còn mặt đất thì không ngừng chấn động.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Thiên, Hồng Quân bị ép lui về sau từng bước một, chật vật chống cự.

Nhưng Hồng Quân có Địa Thư bảo vệ, Diệp Thiên cũng chẳng thể khiến Hồng Quân bị thương.

“Ha ha ha!”

Lúc này vết rách của Ma Đạo đã khép lại, Hồng Quân cười to: “Thái Nhất, kiếm của ngươi không bằng ta, thực lực cũng chẳng hơn ta bao nhiêu, chờ sau khi Ma Đạo ra đời, đến lúc đó, ha ha ha! Ta sẽ cho ngươi biết, Ma Đạo mạnh hơn tiên đạo bao nhiêu lần!”

Ông ta bây giờ hoàn toàn ỷ vào việc Ma Đạo sắp hoàn thành.

Một khi Ma Đạo được tạo ra, ông ta lập tức có thể mượn sức mạnh trời đất nâng cao thực lực của bản thân. Đến khi đó với sức mạnh của Ma Đạo, đối với ông ta mà nói giết chết Diệp Thiên chỉ là chuyện cỏn con.

“Ngươi đừng vui mừng quá sớm!”

Diệp Thiên nói, sau đó ngón tay bắt đầu thi triển pháp quyết.

Hắn đã nhận ra trên người Hồng Quân có Địa Thư.

Mà Địa Thư và Thiên Thư hợp vào với nhau chính là pháp bảo Bảo Giám Hỗn Độn do hắn chế tạo ra. Hồng Quân dựa vào pháp bảo do hắn chế tạo mà khoe khoang với hắn, quả đúng là không biết tự lượng sức.

“Thu!”

Diệp Thiên đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Ngay lúc đó một luồng ánh sáng từ trên người Hồng Quân bay về phía Diệp Thiên.

Hồng Quân sờ lồng ngực mình.

“Không hay rồi! Địa Thư biến mất rồi!”

Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, Hồng Quân ngay lập tức dùng một tấm phù gia tốc, đuổi theo Địa Thư.

Nhờ có phù gia tốc, chẳng mấy chốc Hồng Quân đã đuổi kịp Địa Thư.

Diệp Thiên thấy vậy liền biết rằng nếu mình không đánh lui được Hồng Quân, Địa Thư rất có thể sẽ lại rơi vào trong tay hắn một lần nữa.

Diệp Thiên ngay lập tức tung ra một nắm đấm mạnh mẽ.

Ầm ầm!

Diệp Thiên toàn lực đấm một phát do đó quyền ảnh vừa ra đã rất khủng bố, nó có thể nghiền nát hư không, tốc độ lại cực kỳ nhanh. Hồng Quân không kịp né tránh cứ thế bị đánh trúng.

Oanh!

Quyền ảnh nổ tung, toả ra một nguồn năng lượng đáng sợ.

“A!!”

Hồng Quân hét lên một tiếng thảm thiết thê lương, cơ thể ông ta bay ngược về phía sau, bay ra một đoạn khá xa mới dừng lại. Ông ta không nhịn được lấy tay che ngực, còn miệng thì phun ra một búng máu.

Chẳng lâu sau, Địa Thư rơi vào trong tay Diệp Thiên.

“Thái Nhất! Đồ đáng chết nhà ngươi!”

Hồng Quân giận dữ không thôi.

“Không biết đây là lần thứ mấy người nói trẫm đáng chết rồi nhỉ? Không phải trẫm vẫn sống khoẻ mạnh đấy thôi! Lúc nãy ngươi có Địa Thư nên trẫm không làm gì được ngươi, bây giờ ngươi không có Địa Thư, trẫm chỉ cần dùng một quyền liền có thể đả thương ngươi, ngươi lấy đâu ra dũng khí nói trẫm đáng chết? Kẻ đáng chết là ngươi mới đúng! Nếu không muốn chết khó coi thì Mau ngoan ngoãn nhận chết đi! Bằng không trẫm sẽ khiến ngươi biết chữ “chết” viết như thế nào!”

Diệp Thiên lạnh giọng đáp rồi Mang Địa Thư vào người, đồng thời sử dụng Thanh Mộc Ất Cương. Nhờ có Thanh Mộc Ất Cương, sức mạnh của hắn cũng không ngừng tăng cao.

Không sai, Diệp Thiên thật sự muốn giết Hồng Quân.

Hồng Quân thấy vậy cơ thể lập tức chấn động.

Ông ta biết rõ Thanh Mộc Ất Cương là cái gì, nó chính là một trong những pháp bảo còn lại của Thái Nhất.Vừa nãy Thái Nhất không dùng Thanh Mộc Ất Cương đã có thể khiến ông ta trọng thương đến mức này, bây giờ Thái Nhất lại dùng Thanh Mộc Ất Cương, ông ta và Thái Thất đã không còn ở cùng một cảnh giới.

“Mau rút lui!”

Hồng Quân không dám trực diện đối chiến với Diệp Thiên.

Ông ta cũng không hiểu tại sao lại như vậy, theo lý mà nói, tu vi bây giờ của ông ta hơn nữa còn là Ma, thực lực phải hơn xa Thái Nhất, dưới cảnh giới Phiêu Miểu không ai có thể đánh bại ông ta. Nhưng kết quả chính là ông ta lại không đánh thắng nổi Thái Nhất, điều này khiến ông ta cực kỳ khó hiểu.

Cho nên ông ta không muốn đánh để tránh cho bản thân không May bị đánh chết, đánh đến tàn phế. Đến lúc đó cho dù Ma Đạo có hoàn thành, ông ta cũng bị Thái Nhất giẫm dưới chân. Nếu ông ta không dung hợp được Ma Đạo, chỉ dựa vào năng lực sau khi dung hợp Ma Đạo của bốn tên Ma Soái cùng với Ma Tướng hoàn toàn đánh không thắng Thái Nhất.

Do đó việc bây giờ ông ta phải làm là kéo dài thời gian.

Kéo dài tới khi Ma Đạo hoàn thành, sau đó dung hợp Ma Đạo, vậy lập tức có thể giết chết Thái Nhất.

Vì đó Hồng Quân ỷ vào việc có phù gia tốc liền chạy nhanh ra xa.

Diệp Thiên cũng không đuổi theo ông ta mà nhấc cự kiếm trong tay lên, chém về phía Ma Đạo.

Hồng Quân thấy Diệp Thiên định chém Ma Đạo liền hoá thành một đám khí màu đen cuồng bạo xông thẳng về phía Diệp Thiên.

Ầm!

Cú chạm này giống như sắp đâm hỏng Thiên Giới.

Nhưng phòng ngực của Diệp Thiên cũng khá vững chắc, cú va chạm này chẳng gây ra bất cứ tổn thương nào cho Diệp Thiên cả, thậm chí còn không đánh lui được Diệp Thiên, ngược lại còn khiến Hồng Quân bay lùi ra xa.

“Chém!”

Diệp Thiên lần nữa thi triển chiêu thứ mười lăm của Hư Không Thánh quyết sau đó chém mạnh xuống.

Xoẹt, xoẹt!

Ma Đạo bị chém rách một lỗ, lỗ hổng này cũng ngày càng to.

Hồng Quân thấy vậy lập tức sử dụng Ma thuật, liên tục mấy chiêu liền mới có thể phá tan kiếm khí, giảm bớt mức độ huỷ hoại của Ma Đạo. Ông ta hét lên với Diệp Thiên: “Ngươi tốt nhất Mau tới giết ta đi! Nếu ngươi không giết ta mà chỉ muốn phá huỷ Ma Đạo, vậy ta sẽ phá nát Thiên Giới này, khiến nó thành mảnh vỡ.”

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên dậm chân một cái.

Một luồng năng lượng theo cú dậm của Hồng Quân tuôn ra, nện vào trên mặt đất. Mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu cực lớn khiến Thiên Giới chao đảo không thôi, các vết nứt cũng không ngừng lan ra bốn phía, những nơi nó đi qua núi sập tuyết lở, thương vong nặng nề.

“Mẹ kiếp!”

Khoé mắt Diệp Thiên khẽ giật một cái, đôi mắt tuôn ra lửa giận.

Hắn vốn định xông vào Đoạn Mang phá huỷ Ma Đạo. Nhưng không ngờ rằng Hồng Quân lại lấy Thiên Giới để uy hiếp hắn, khiến hắn không thể không tạm thời từ bỏ ý định phá huỷ Ma Đạo.

“Ha ha!” Hồng Quân nhe răng cười, “Ngươi tốt nhất vẫn nên đuổi theo ta thì hơn, nếu không sợ là ta sẽ nổ tung Thiên Giới của ngươi mất!”

Nói xong Hồng Quân nhanh chóng bay đi.

 Diệp Thiên không có phù gia tốc nên đưa nhanh chóng vẽ vào không khí.

Lúc hắn dừng lại, một tấm phù văn lập tức xuất hiện trong không khí.

“Đi!”

Diệp Thiên quát khẽ một tiếng.

Ầm!

Tầm phù nổ tung biến thành một luồng năng lượng bao phủ lên người Diệp Thiên, tăng nhanh tốc độ của Diệp Thiên lên gấp năm lần. Chỉ trong nháy mắt hắn đã đuổi kịp Hồng Quân.

“Sao có thể chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK