Vừa dứt lời, trong nhà họ Tiêu đã nổ tung!
“Là Bình Tây Vương đến!”
“Bình Tây Vương thật đúng là làm như chúng ta tưởng tượng, không chịu buông tha mà chạy đến cửa nhà chúng ta gây phiền phức!”
“Nghe giọng điệu của Bình Tây Vương thì đây có lẽ là sẽ không bỏ qua cho thầy Diệp rồi!”
Trần Tiên Công và những người khác không khỏi hoảng sợ.
“Thầy Diệp, Thương Tùng Tiên Nhân còn chưa mời được Thương Hạc Tiên Nhân nhưng mà bây giờ Bình Tây Vương đã đến trước. Cái này nếu như là phải động tay động chân thì thầy Diệp có thể chắc chắn là sẽ không bị Bình Tây Vương giết khonog?” Gia chủ Tiêu lo lắng hỏi.
Diệp Thiên bình tĩnh nói: “Đừng sợ, đi ra ngoài xem một chút.”
Sau đó, một nhóm người đi theo Diệp Thiên và đến bên ngoài nhà họ Tiêu.
Vừa đến cửa nhà Tiêu thì họ đã thấy một ông già uy mãnh đang ngồi trên lưng một con cự thú Thao Thiết, ông ta cũng đang thực hiện phương pháp hồi sinh của Kim Tiên để hồi sinh Ngũ Hành Tiên Quái và những người khác.
Theo tiên pháp thi triển thì những thứ dạng hạt tập hợp từ mọi hướng để tạo thành một khối năng lượng.
Với tu vi của Bình Tây Vương thì phục sinh mấy người bên dưới Kim Tiên đã chết hơn một ngày cũng không phải là một vấn đề lớn.
Đương nhiên, sau khi Diệp Thiên giết bọn họ, hắn cũng không có xử lý gì, nếu xử lý xong thì hồn phách của người bị giết sẽ mất đi, đừng nói là Bình Tây Vương, ngay cả Kim Tiên đại thừa cũng không thể phục sinh bọn họ.
Mục đích của hắn đến tiên tộc không phải để gây rắc rối, mà là để dạy phương pháp luyện đan của mình cho tiên tộc, để tiên tộc có thể sử dụng đan dược của mình để lấy đi của cải của tất cả các tộc, điều này làm dấy lên lo lắng của thần tộc, để hắn có thể bốc lên đại loạn ở đại lục Thiên Thánh.
Về phần ngâm thơ và kết bạn, là muốn truyền thụ phương pháp luyện đan đồng thời kết bạn với một số cường giả, đối với hắn mà nói thì điều này chỉ có chỗ tốt mà thôi.
Ví dụ, bọn họ muốn tài nguyên để tu luyện, thần tộc không tham chiến thì có thể lợi dụng những người này để khiêu khích thần tộc…
Nói tóm lại, nếu có nhiều bạn bè hơn thì sẽ có nhiều con đường hơn.
Trăm lợi mà không một hại.
Vì vậy, Diệp Thiên mới không lạnh lùng hạ sát chiêu nếu không thì tiểu vương gia đã chết từ lâu, nếu không thì Ngũ Hành Tiên Quái này làm sao có thể sống lại, về phần Bình Tây Vương thì hắn có thể mượn vấn tiên quả và tiêu diệt Bình Tây Vương!
Không lâu sau đó.
Ngũ Hành Tiên Quái và nhiều Tiên Tôn khác bị Diệp Thiên giết chết lần lượt được hồi sinh.
“Chính là Bình Tây Vương, vương gia đã cho chúng ta sống lại!”
Khi đám người Ngũ Hành Tiên Quái Tiên nhìn thấy Bình Tây Vương, họ đột nhiên cao hứng, đến gần Bình Tây Vương và quỳ xuống hành lễ.
“Cảm ơn vương gia đã hồi sinh!”
“Đúng dậy hết đi.”
“Cảm ơn vương gia!”
Lúc này, Bình Tây Vương hỏi: “Người nào là anh Diệp đã dùng văn để giết các người?”
“Ba, chính là người này!”
Tiểu vương gia dẫn đầu chỉ vào Diệp Thiên mắng: “Tên họ Diệp này dám giết người của Bình Tây Vương phủ ta, hiện tại ba ta ở đây, ngày chết của ngươi cũng sắp tới.”
“Lúc trước ta yêu cầu ngươi giao bảo vật mà ngươi không giao, hiện tại dù là có giao ra thì ngươi cũng sẽ chết, chờ ba ta báo thù ngươi đi!”
Khi anh ta vừa nói xong thì Trần Tiên Công mỉm cười và nói với Bình Tây Vương: “Bình Tây Vương, thầy Diệp là văn nhân, tôi hy vọng ông sẽ không quá thô lỗ với thầy Diệp, nếu có điều gì thì có thể cẩn thận mà thương lượng.”
“Hừ!”
Bình Tây Vương hừ lạnh và hung hăng nói: “Các người cũng là công tước, hầu tước, bá tước, thành chủ do bệ hạ đã sắc phong, nhưng mà các người lại đã sẵn lòng gọi một người trẻ tuổi như vậy làm thầy, Điều này thật là đã làm mất mặt tiên hoàng, mất mặt tiên tộc chúng ta.”
“Còn không mau tới đây, chấp sự bắt giữ của bổn vương, đưa các người đi gặp tiên hoàng, để tiên hoàng trừng trị nghiêm khắc!”
“Điều này...”
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều sợ hãi trước dáng vẻ hung dữ của Bình Tây Vương.
Diệp Thiên bước tới nói: “Bình Tây Vương, tốt hơn là nên kiềm chế một chút, đừng quá ngông cuồng. Những bài thơ của ta có thể khiến rất nhiều tước sĩ triều đình tôn sùng và coi ta như một người thầy. Điều đó có nghĩa là cũng có người cấp cao nổi bật hơn của ông ngưỡng mộ ta và phụng sự ta như một thầy.”
“Nếu như ông động thủ với ta và làm cho người có địa vị cao trong giới văn học như ta ngã xuống thì ta sợ rằng chức vương gia này của ông tương lai cũng không dễ làm, sẽ bị người khác hợp lại tấn công.”
Diệp Thiên không muốn sử dụng vấn đạo tiên quả, bởi vì thứ đồ chơi này giữ lại cho đến khi có tu vi cao hơn dùng thì hiệu quả càng tốt hơn. Cho nên hiện tại hắn không muốn dùng, tốt nhất là có thể sử dụng lời nói để thuyết phục, khi nào mà không thể dùng lời nói để giải quyết được, phải đánh nhau thì hãy sử dụng nó.
“Ha ha!”
Bình Tây Vương nghe vậy thì đã giận dữ bật cười.
“Muốn dù dọa bổn vương sao? Bổn vương làm việc cho tiên tộc và giúp tiên tộc quét sạch mọi kẻ thù xâm lược, trong tiên tộc này thì chỉ có một số người có thể xếp hạng cao hơn bổn vương. Ngay cả thái tử cũng phải kính nể bổn vương ba phần, ai dám vì một văn nhân như ngươi mà chống lại bổn vương?”
“Đừng có mà mơ tưởng, đó là tuyệt đối không thể!”
“Cho nên bổn vương cho ngươi một cơ hội để giết bổn vương gia bằng văn, nếu giết không được thì đừng trách bổn vương này nghiền nát thân thể ngươi rồi!”
Vừa dứt lời, những người hâm mộ Diệp Thiên đột nhiên rơi vào hoảng loạn.
“Thầy Diệp, không cầu thầy có thể làm văn giết Bình Tây Vương, ngài chỉ cần hù dọa ngài ấy thôi có được không?” Trần Tiên Công yếu ớt hỏi.
Diệp Thần thở dài một hơi.
Bình Tâu Vương này là mãng phu, ông ta không ăn cái trò thơ văn này, cho dù có làm thơ tốt đến đâu thì đối với hắn mà nói cũng không có chút sức cuốn hút nào. Mà thực lực của hắn và Bình Tây Vương chênh lệnh rất nhiều, coi như là làm một bài ca đi năũ cũng không thể mang đến thương tổn cho ông ta được, làm sao thương lượng để Bình Tây Vương lui binh đây?
“Sao hả, xem ra là ngươi không làm được?”
Tiểu vương gia đắc ý cười: “Nếu không làm được, đừng trách ba ta giải quyết ngươi tại chỗ!”
Diệp Thiên khẽ thở dài.
Tiên hoàng không có phái người đưa chiếu chỉ đến sao?
Không có người nào trâu bò hơn Bình Tây Vương sùng bái văn thơ đến để bái phỏng hắn sao?
Lẽ nào muốn ép hắn ăn vấn đạo tiên quả để đi đối phó với Bình Tây Vương này sao? Trong lúc nhất thời thì trong đầu Diệp Thiên xuất hiện nhiều câu hỏi.
“Xem ra ngươi không có khả năng dùng văn để giết bổn vương?”
Bình Tây vương cười lạnh, vung tay lên, trong tay xuất hiện Phương Thiên Họa Kích, sau đó lạnh lùng nói: “Cho ngươi một cơ hội rồi mà ngươi không biết nắm giữ vậy thì đừng trách bổn vương dừng Phương Thiên Họa Kích đánh chết ngươi!”
Khi vừa dứt lời, Bình Tây Vương chém một đao về phía Diệp Thiên.
Xoẹt!
Khoảng trống bị xé toạc, Phương Thiên Họa Kích như thế trẻ tre hạ xuống.
Hai mắt Diệp Thiên co rụt lại, chuẩn bị lấy ra vấn thiên tiên quả.
Đúng lúc này, một đao Yển Nguyệt vọt tới, bảo vệ đỉnh đầu của Diệp Thiên.
Giây tiếp theo!
Rầm!
Phương Thiên Họa Kích của Bình Tây Vương chém vào đao Yển Nguyệt, khiến ông ta bị chấn động cưỡi thú lùi lại vài bước.
“Ai?” Nhiều người đã thốt lên theo bản năng.
Sau đó, vô số ánh mắt nhìn về hướng đao Yển Nguyệt bay tới.
Chỉ nhìn thấy chiến hạm tinh không đang từ từ đến.
Trên boong tàu, có một ông già mặc một bộ quần áo hoa lệ, đầu đội vương miện, chắp tay sau lưng, đang nhìn họ về hướng này.
Vừa nhìn thì Trần Tiên Công, Đậu Tiên Hầu và những người khác hét lên vì ngạc nhiên.
“Là Tiêu Dao Vương! Là vương gia có địa vị cao nhất trong các vị vương gia, ngay cả bệ hạ cũng phải kính nể ba phần! Ông ta đã dùng đao cứu thầy Diệp, chẳng lẽ ông ta đến thăm thầy Diệp sao? Hay ông ta chỉ đi ngang qua và rút dao giúp đỡ thôi?”