Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì?"

Lời nói này của Diệp Thiên vừa thốt ra, làm cho những người ở chỗ đây toàn bộ đều chấn kinh.

Từng người đều ném ánh mắt giống như gặp ma về phía Diệp Thiên.

Hắn dám nói, Văn Tuyết Tâm cho hắn hắn cũng sẵn lòng?

Còn nói, Văn Tuyết Tâm giống người vợ đã quá cố của hắn, trong tên có chữ Tâm, ngạo kiều xinh đẹp?

Trời ơi! Sao dám hắn dám nói ra loại lời lẽ trêu chọc này với Văn Tuyết Tâm chứ!

Lẽ nào hắn không sợ bị Văn Tuyết Tâm đập chết hay sao?

Tất cả mọi người chấn kinh, quả thật không dám tin vào tai của mình!

"Hầu ca, chúng ta mau chóng trốn đi, nếu như ta không có đoán sai. Tuyết Tâm tiên tử sắp tức điên lên rồi, cô ấy là cháu gái của Lôi Tôn, trên người mang một ít, không trốn xa một chút e là sẽ bị điện giật đó."

Trư Tiểu Giới lôi kéo Tôn Tiểu Ngộ vẫn còn đang trong kinh ngạc nhẹ giọng nói.

Tôn Tiểu Ngộ tỉnh táo lại, máy móc gật đầu, cùng Trư Tiểu Giới trốn thật xa, trong lòng tự nhủ: Diệp Thiên à Diệp Thiên, không phải bọn ta không có nghĩa khí thấy chết không cứu, thật sự là không có cách nào để cứu, Văn Tuyết Tâm là cháu gái Lôi Tôn, ngươi trêu ghẹo người ta như vậy, bọn ta thật sự không có cách nào cứu. Cũng cứu không được!

"Anh nói cái gì?"

Văn Tuyết Tâm kinh ngạc thật lâu, mới khó có thể tin mở miệng.

Diệp Thiên không biết xấu hổ nói: "Tôi nói cô ngạo kiều xinh đẹp, trong tên có chữ Tâm, rất giống người vợ đã quá cố của tôi, nếu Tuyết Tâm cho tôi, ta sẵn lòng."

Mọi người ở đây lập tức nổ tung!

"Không biết xấu hổ! Cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà!"

"Tôi dám đảm bảo, Văn Tuyết Tâm chắc chắn sẽ bóp chết hắn!"

"Loại tư chất thấp kém ngu xuẩn này của hắn, xách giày cho Văn Tuyết Tâm cũng không xứng. Còn Văn Tuyết Tâm cho hắn hắn sẵn lòng, sao không đi chết đi chứ!"

"Cũng do Dương Phong xin phép nghỉ không ở đây, nếu không nghe hắn nói mấy câu này, chắc chắn sẽ dùng một Tam Xoa Kích đâm chết hắn!"

"..."

Quả nhiên, Văn Tuyết Tâm tức điên lên, bóp lấy cổ Diệp Thiên, vô cùng tức giận nói: "Cái đồ chết không có lương tâm nhà anh, tôi có lòng tốt cứu anh, không để anh không bị sỉ nhục, anh đã cảm ơn vậy thì thôi, lại còn dám mở miệng bôi nhọ tôi, ai muốn cho anh hả? Cái đồ không biết xấu hổ, xem tôi có bóp chết anh không!"

Nói xong, cô nhận Diệp Thiên xuống đất, hai tay gắt gao bóp lấy cổ của hắn, một dáng vẻ kích động muốn bóp chết hắn. Bóp cho Diệp Thiên le lưỡi ra.

"Ha ha ha!"

Bọn người Lý Ngao và Ngưu Tiểu Ngọc đứng xem, cười người ngã ngựa đổ.

"Khụ khụ..."

Diệp Thiên bị bóp đến nỗi nói không ra lời, chỉ đành phải dùng thần niệm nói chuyện: "Văn Tuyết Tâm, tôi là trưởng bối của cô, bối phận còn cao hơn cả ông nội cô, cô dám bóp chết tôi, không sợ ông nội cô sắc lệnh ba mươi sáu bộ Lôi Thần, trừng phạt cô hay sao?"

Diệp Thiên sở dĩ dám trêu ghẹo Văn Tuyết Tâm, cũng là bởi vì Văn Tuyết Tâm tương đối chú trọng bối phận, hắn tin Văn Tuyết Tâm không dám bóp chết hắn.

Quả nhiên.

Nghe Tuyết Tâm lập tức ngây người.

Bản thân mình dạy dỗ Lý Ngao không biết tôn ti lớn nhỏ, nếu bóp chết Diệp Thiên, vậy chẳng phải là mình cũng không biết tôn ti lớn nhỏ hay sao, sẽ bị người ta nói là vừa nói vừa đánh rắm!

Nghĩ tới điều này, cô thở hồng hộc buông tay.

"Lần sau còn dám nói hươu nói vượn, tôi tuyệt đối không khách sáo!"

Nói xong, cô dậm chân, tức hổn hển rời đi.

"Trời! Hắn vậy mà lại không sao?"

Làm người xung quanh kinh ngạc.

Tuyệt đối không ngờ tới, Văn Tuyết Tâm vậy mà lại không xử lý hắn, cứ như vậy thả hắn đi.

Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới chạy tới, giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên. Bội phục hắn dám trêu chọc Văn Tuyết Tâm.

Lúc này, Lý Ngao cười lạnh nói: "Ngay cả Văn Tuyết Tâm ngươi cũng dám trêu ghẹo, ngươi đúng thật là gan to tày trời, cô ấy là người phụ nữ Dương Phong thích. Chờ Dương Phong trở về đạo viện, ta sẽ nói cho hắn biết, với tính khí của Dương Phong, tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết rất thảm!"

Dứt lời. Hắn ta ôm Ngưu Tiểu Ngọc rời đi.

"Dương Phong là ai?" Diệp Thiên hỏi.

Trư Tiểu Giới nói: "Là con trai của Nhị Lang Thần, thực lực rất mạnh, giống như Tuyết Tâm, đều là đại thừa cảnh cấp bốn, cũng giống như Nhị Lang Thần, không chỉ có cao ngạo, tính tình còn rất nóng nảy hắn vô cùng thích Văn Tuyết Tâm, nếu hắn biết ngươi trêu ghẹo Văn Tuyết Tâm, cũng không giống như Lý Ngao chỉ sỉ nhục ngươi như vậy, mà là trực tiếp dùng một Tam Xoa Kích đâm chết ngươi."

Shh!

Diệp Thiên hít một ngụm khí lạnh.

Không khỏi cảm thấy có chút đáng sợ, liền hỏi: "Khi nào hắn sẽ trở về?"

"Trước mấy ngày trước xin phép nghỉ. Cùng cha hắn đi tham gia hội bàn đào, có lẽ liền trong vòng hai ngày này sẽ trở về đó." Tôn Tiểu Ngộ trả lời.

Diệp Thiên im lặng.

Nhị Lang Thần là người lục thân không nhận¹, Ngọc Đế cũng hết cách với hắn.

(1): Lục thân bao gồm cha, mẹ, anh, em, vợ, con. Hình dung một người không có tình nghĩa hoặc không màng tình cảm.

Nếu Dương Phong cũng giống Nhị Lang Thần, đều là loại lục thân không đó. E là thật sự sẽ không để ý tôn ti lớn nhỏ gì đó, một kích đâm chết hắn.

Cò hắn, căn bản không có cách nào trong hai ba ngày này vào đại thừa cảnh.

"Bỏ đi, mọi chuyện đều có cách xoay chuyển, ta không có gì phải sợ hắn."

Diệp Thiên đứng lên, phủi mông, cùng Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới, cùng nhau vào học đường lên lớp.

Lại hai ngày khoá học lý thuyết, Diệp Thiên phát hiện học cái này cũng rất hữu dụng. Cho nên sau khi học xong thời gian còn lại hắn vẫn để Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới học bù cho hắn.

Hai ngày khoá học lý thuyết kết thúc, lần nữa nghênh đón khóa học thực tiễn, toàn bộ học sinh trong đạo viện học sinh, lại một lần nữa tập hợp trên thao trường.

"Hôm nay sẽ không giống như lần trước. Vừa đầu tu luyện linh khí đã biến mất đúng không?"

Ngưu Tiểu Ngọc nói ra nghi vấn này.

"Chắc chắn sẽ không, lần trước đơn giản chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, lần này tuyệt đối sẽ không giống như lần trước, không phát hiện hai ngày trước có rất nhiều linh khí hay sao?" Lý Ngao nói.

"Không sai, hôm nay linh khí chắc chắn sẽ không biến mất!"

Rất nhiều người đều đồng ý với cách nói của Lý Ngao.

Lúc này, Diệp Thiên nói: "Ta có một loại dự cảm vô cùng cường liệt, hôm nay linh khí, vẫn sẽ đột nhiên biến mất như lần trước."

"Ngươi nói láo!"

Rất nhiều người mở miệng công kích Diệp Thiên.

Lý Ngao càng khó chịu nói: "Ta nói sẽ không biến mất. Ngươi nói sẽ biến mất, ngươi đây là cố ý tranh cãi với ta có đúng không?"

Diệp Thiên cười cười: "Chỉ là ta nói dự cảm của ta mà thôi, ngươi kích động như vậy làm gì?

Nếu hắn tu luyện, linh khí tự nhiên sẽ biến mất. Cho nên linh khí biến mất hay không biến mất là do hắn quyết định, không phải do Lý Ngao quyết định.

Nhưng mà Lý Ngao lại không biết, hét lên với Diệp Thiên: "Có dám đánh cược với ta hay không?"

"Đánh cược thế nào?" Diệp Thiên cười hỏi.

Lý Ngao nói: "Nếu như hôm nay linh khí không biến mất, ngươi phải chui qua háng ta, nếu như biến mất, ta sẽ chui qua háng ngươi, thế nào?"

Diệp Thiên không chút do dự đồng ý, nói: "Đến lúc đó ngươi thua, thì không được chơi xấu đâu, mọi người làm chứng!"

"Được."

Lý Ngao tràn đầy tự tin: "Ai chơi xấu người đó là chó, ta nói sẽ không biến mất thì sẽ không biến mất, muốn đấu với ta, chờ mà chui qua háng ta đi, hừ."

Hắn đắc ý hừ một tiếng.

Lần trước đó chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, hắn không tin, hai ngày nay yên lành, hôm nay đột nhiên linh khí lại biến mất.

Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

"Diệp Thiên. Ngươi ngốc à, ván cược chắc chắn sẽ thua, ngươi đánh cược với hắn làm gì, ở đây không phải tràn đầy linh khí sao. Tuyệt không có thể nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa." Tôn Tiểu Ngộ trừng mắt nói.

"Đúng đó Diệp Thiên." Trư Tiểu Giới cũng nói: "Ngươi đây không phải là ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, tự chuốc lấy họa hay sao?"

Diệp Thiên cười không nói gì.

Không bao lâu, các thầy giáo đến nơi, cũng phân phó việc mọi người bắt đầu tu luyện hôm nay.

Thế là. Mọi người ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu hấp thu linh khí tu luyện.

Diệp Thiên cũng bắt đầu vận hành Sáng Thủy Tu Hành Quyết.

Bởi vì vận hành cần một chút thời gian, cho nên tạm thời linh khí vẫn tràn đầy.

Ước chừng năm phút sau.

"Ha ha!"

Bởi vì linh khí còn chưa biến mất, Lý Ngao nhịn không được cười nói: "Diệp Thiên, ngươi thua rồi, hôm nay linh khí không biến mất, chờ tu luyện kết thúc, đừng quên chui qua háng ta nha."

Kết quả hắn vừa dứt lời.

Hơn một ngàn người ở thao trường lập tức nổ tung.

"Mẹ nó, linh khí lại mất rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK