Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy điều này, cơ thể của Câu Trần Đại Đế rúng động!

Không cần quay lại nhìn, ông ta cũng biết giọng nói đó là của ai.

Vì thế ông ta xoay người lại.

Kết quả, ngay khi quay đầu lại, thứ đập vào mắt ông ta không phải như ông ta tưởng tượng là Diệp Thiên mang theo nhưng những bộ hạ cũ từ từ bước đến, mà là một ánh sáng vàng kim rực rỡ khiến cho người ta chói mắt, như thể phải đem hợp kim vàng 36k trong bảo khố của ông ta hợp lại, khiến người khác mù cả mắt.

Nhìn kỹ hơn!

“Mẹ của ta ơi!”

Lá gan của Câu Trần Đại Đế sợ đến mức muốn nổ tung!

Năm đó Thái Nhất bị giết trong đại trận pháp, đã để lại một cái chuông Đông Hoàng, lúc đó, Câu Trần không phải là đại đế, lại càng không phải là Tứ Ngự, mà chỉ là một thanh niên không biết ít nhiều gì về đạo hạnh. Ông ta cũng đi xem náo nhiệt nhìn thấy chuông Đông Hoàng mà không ai có thể kiểm soát được.

Mà vào lúc này, chiếc chuông Đông Hoàng đã xuất hiện trước mặt ông ta, chẳng lẽ đây chính là chiếc chuông Đông Hoàng do Thái Nhất để lại năm đó sao?

Ông ta có thể chắc chắn rằng, chiếc chuông vàng này, chính là chuông Đông Hoàng!

Điều này có nghĩa là Diệp Thiên quả thực đã rơi vào cõi Atula, hơn nữa bây giờ hắn cũng đã ra khỏi đó!

Ý thức được điều này, ông ta sợ hãi đến nỗi ba linh hồn thoát ra khỏi cơ thể và thăng thiên.

Bởi vì ông ta tin rằng Diệp Thiên không đi ra khỏi cõi Atula một mình, bộ hạ cũ năm đó của Thái Nhất gồm có Atula, Bát Bộ Thiên Tướng, Thái Sư,Thái Úy, v.v… những người này đã từng uy hiếp những đại lão của Tam Giới, họ nhất định cũng ra cũng hắn, nhất định là phải ở đằng sau chuông Đông Hoàng này!

Gan của ông ta đã muốn nổ tung.

Không dám lưu lại thêm giây nào.

“Rút nhanh!”

Ông ta cố gắng để gọi Hạo Thiên Đại Đế một tiếng, nhưng ngay lập tức cơ thể ông ta nhoáng lên một cái

Nhưng mà!

Chuông Đông Hoàng quá lớn!

Giống như Tôn Ngộ Không, lộn nhào cân đẩu vân một cái nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Như Lai, ông ta cố gắng chạy, nhưng diện tích của chuông Đông Hoàng quá lớn.Trước khi ông ta thoát ra khỏi phạm vi tấn công của phía Đông Chuông Hoàng, ông ta đã bị chuông Đông Hoàng thắt lại thật chặt vào bên trong.

Bùm!

Với một tiếng nổ đinh tai nhức óc, xương máu tràn ngập, và Câu Trần Đại Đế hung hãn đã bị đánh thành đống thịt vụn.

Đinh đinh đang đang!

Ông ta đã bị nổ tung, những thứ trong thương khố mà ông ta mang theo bên người rơi xuống như mưa xối xả, vương vãi khắp mặt đất, ngay cả Hồ lô Tử Kim của Thái Thượng Lão Quân cũng rơi xuống đất, có thể nói là cả một mặt đất đều là vật báu.

Không hổ là một đại đế!

Của cải và tài sản nhiều vô kể!

Với khối tài sản này, mười tỷ người có thể sau một trăm năm cũng không tiêu hết được khối tài sản này!

Ngoài ra còn có tài nguyên tu luyện vô cùng phong phú, cùng nhiều loại pháp bảo thần binh từ Thiên Thánh Nhất Giai đến Thiên Thánh Ngũ Giai đều có đủ cả, ước chừng có vài trăm cái. Như thế này đủ để thấy rằng Câu Trần Đại Đế là một tên đại đế thích sưu tầm đồ đạt, cũng có thể nói là một tên đại đế keo kiệt, pháp bảo dùng hết cấp này đổi cấp khác nhưng vẫn không cho người khác dùng, cất trong thương khố của bản thân để đội lỗi thời, đúng là vô cùng keo kiệt, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

“Bảo bối của ta!”

Mặc dù thể xác của Câu Trần Đại Đế đã bị nổ tung, nhưng linh hồn của ông ta vẫn chưa chết.

Dù sao ông ta cũng là đại đế, sinh mệnh đương nhiên không yếu ớt như thế, linh hồn ông nhìn thấy vàng bạc châu báu của mình rải rác khắp nơi, thì ông ta muốn khóc không thành tiếng, đây là của cải mà ông ta vơ vét hàng triệu năm mới có thể có được ngần ấy tài sản, bây giờ lại đổ ra như thế này.

Ông ta muốn lấy lại những của cải này, nhưng vào lúc này, chuông Đông Hoàng đã bị Diệp Thiên cất đi.

Nhìn thấy Atula cùng Bát Bộ Thiên Tướng ở đó, ông ta sợ hãi tới mức, hét lớn: “Đại soái ! Atula tới rồi, mau lấy Hạo Thiên Kiếm trốn đi!”

Trong khi nói, ông ta đã bắn về phía Hạo Thiên Đại Đế.

Lúc này, Atula hừ lạnh:

“Tên tiểu tặc này, dám bắt nạt công chúa và thái tử, coi như ngươi coi như xong rồi!”

Lời vừa nói ra, Atula đẩy bàn tay to của mình mình ra, một thanh đao sát khí hừng hựng, có màu nâu tía, giống như đại đao làm từ xương khô, bắn nhanh về phía Câu Trần Đại Đế.

Tên của thanh đao này là đao Tu La, chiều dài của lưỡi là một mét chín, nó gấp khúc uốn lượn như một con rồng, và cực kỳ sắc bén!

Trong đại chiến Thần Ma năm đó, Atula cũng đã dùng đao này để giết chết vô số vị thần tiên, sau đó khi về dưới trướng của Thái Nhất, ông lại dùng đao này chém chết vô số ma quỷ. Khi đại chiến Thần Ma chấm dứt, có người bất mãn muốn xưng đế, muốn chia thiên hạ cùng với Thái Nhất, bị Thái Nhất từ chối liền dấy binh tạo phản. Trong thời điểm bình thiên hạ đó, đao này cũng đã chém rất nhiều thần tiên. Khi Thái Nhất bị ám sát, sau khi Hạo Thiên xưng đế, Atula lại dùng đao này chém chết vô số thiên binh thiên tướng, vô số người, thần, yêu quái.

Có thể nói dưới thanh đao này là vô số vong hồn, không đến mấy nghìn tỷ thì cũng có đến bảy tám trăm tỷ, trên trời dưới đất cũng không tìm đâu ra được pháp bảo nào nặng sát khí hơn pháp bảo này, chính chính bởi vì có quá nhiều vong hồn, sát khí nặng nề, nên tuy là pháp bảo Thiên Thánh Lục Giai nhưng so với những pháp bảo Thiên Thánh Lục Giai khác uy lực của nó khủng bố hơn rất nhiều.

Nhìn thấy thanh đao đó đang bắn tới, Câu Trần Đại Đế kinh hoàng kêu lên: “Đại soái cứu mạng!”

Đùa à, sức mạnh của Atula, so với sức mạnh khủng bố của Hạo Thiên thì không hề thua kém, mà đao Tu La có một sức mạnh kinh khủng, một khi bị bắn trúng, ông ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng của nó.

Đến quỷ cũng có thể làm được!

Hạo Thiên Đại Đế vốn muốn chạy, trường hợp đặc biệt này nếu không chạy, hậu quả khi bị vây lại sẽ thảm khốc không chịu được.

Tuy nhiên, Câu Trần Đại Đế đang ở trong một tình huống nguy hiểm, không thể cứu ông ta, hơn nữa, Diệp Thiên, Thái Nhất vừa mới xuất hiện, ông ta phải thử xem liệu ông ta có thể lay chuyển Atula, và bóp chết Thái Nhất khi còn trong nôi hay không.

Nhìn tình hình của Câu Trần Đại Đế sau khi bị đánh bơi chuông Đông Hoàng Hoàng, thì Hạo Thiên Đại Đế có thể biết được tu vi của của Diệp Thiên chưa đạt đến cảnh giới Đại Đạo.Nếu không, một đánh này của chuông Đông Hoàng, đã không chỉ đánh cơ thể của Câu Trần Đại Đế nổ tung như thế, tuyệt đối một đánh của nó có thể nghiền nát cả linh hồn của Câu Trần Đại Đế.

Tuy nhiên, linh hồn của Câu Trần Đại Đế không hề bị tổn thương, cho nên chỉ có thể tưởng tượng được rằng Diệp Thiên vẫn chưa đáng sợ đến mức giết được Câu Trần. Nên ông ta phải nghĩ ra cách giết Diệp Thiên để tránh tai họa về sau sẽ không ngừng!

Kết quả là, ông ta cắn răng nhảy lên kiếm Hạo Thiên, mũi kiếm đâm vào mũi kiếm Tu La, khiến cho kiếm Tu La dừng lại. Câu Trần Đại Đế cũng nhân cơ hội lợi dụng Kiếm Hạo Thiên để tránh nạn trước, sau đó nói sau.

“Hạo Thiên tiểu tặc, năm đó là ngươi đã dẫn bệ hạ của bọn ta vào cái bẫy mà tên chó má Hồng Quân giăng ra. Thủ tiêu bệ hạ của bọn ta để cướp ngôi vị, tàn sát tất cả các quan đại thần, tướng lĩnh trung thành với bệ hạ. Không ngờ tới, bổ đại soái ta vừa ra khỏi Atula giới đã gặp được tên tiểu tặc nhà ngươi, vừa vặn có thể lấy được mạng của nhà ngươi tại đây. Trả thù rửa hận cho năm đó ngươi đã giết hại bệ hạ của bọn ta cùng với tất cả trung thần, tướng lĩnh trung thành dưới trướng của bệ hạ.”

Vừa dứt lời, Atula đã bay vọt lên, sát khí trên người như hỏa đốt, nắm chuôi đao của thanh đao Tu La, nhấc đao lao về phía Hạo Thiên Đại Đế.

Keng keng keng!

Âm thanh va chạm của kiếm lập tức vang lên khắp đất trời vũ trụ, dưới sự tấn công dữ dội và tàn bạo của Atula, Hạo Thiên Đại Đế cũng khó có thể chống cự, từng bước bị đánh lui.

Tuy nhiên, Hạo Thiên Đại Đế cũng không hổ là đại đệ tử giỏi nhất của Hồng Quân, ông ta cũng uy mãnh không thua gì, tuy không thể chống đỡ được với sự tấn công dữ dội của Atula, nhưng ông ta cũng có thể nắm bắt được thời điểm để thay đổi thế trận.

Chiến khí của hai người cao ngút trời.

Mà Diệp Thiên lập tức cất chuông Đông Hoàng, sà xuống phía dưới Đóa Đóa và Diệp Chiến.

Giây tiếp theo!

Hắn liền đứng trước mặt Diệp Chiến và Đóa Đóa.

“Đóa Đóa! Chiến Nhi! Bố đã về!”

Dứt lời, nhưng nhìn thấy Đóa Đóa bị thương nặng trong tay Diệp Chiến, ánh mắt hoảng hốt, trong lòng đột nhiên quặn thắt.

“Bố… bố, bố trở về rồi, chị đang bị thương rất nghiêm trọng, bố mau cứu chị đi.” Diệp Chiến vừa khóc vừa la lên, như tìm được người đáng tin cậy, vô cùng nhớ người bố đang ngồi đối diện mình, cũng vô cùng lo lắng cho chị, tất cả đều hòa thành nước mặt biểu đạt ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK