Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này tại hoàng triều Kim Võ, tảo triều đang diễn ra ở chính điện.

Hoàng đế bệ hạ đang thương lượng quốc sự cùng văn võ đại thần, đột nhiên có một âm thanh vạn phần kích động mừng rỡ truyền vào.

“Bệ hạ, thiên đại hỉ sự, thiên đại hỉ sự!”

Tất cả văn võ bá quan đều quay người nhìn lại, chỉ thấy một quan viên bộ binh vô cùng kinh ngạc mừng rỡ chạy vào đại điện, sau đó quỳ xuống dưới ngai vàng.

“Tin vui gì vậy?” Bệ hạ tò mò hỏi.

Quan viên kia trả lời: “Trấn Tây Đại Thống Lĩnh vừa mới phát truyền âm đến, ở phía Tây triều đình chúng ta, cách biên giới Hoàng triều Kim Khoát một trăm vạn km, thần binh trời giáng xuất hiện kinh động.”

“Thần binh kia cao tới trăm vạn trượng, toàn thân màu đỏ đậm, chiếu sáng mười chín châu lục, mặt đất giống như khoác lên một tầng giá y, phá lệ vui mừng, kéo theo vô số người đi trước đến nơi quan sát.”

“Cái gì?”

Bệ hạ và văn võ bá quan nghe vậy đều bị khiếp sợ tới nơi.

Đặc biệt là bệ hạ, ông ta ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Vậy Trấn Tây Đại thống lĩnh kia đã thu được thần binh vào tay hay chưa?”

 

“Vẫn chưa thưa bệ hạ.” Quan viên kia lắc đầu nói: “Trấn Tây Đại thống lĩnh nói thanh thần binh này uy lực quá lớn, rất nhiều tiên tôn đều muốn lấy thanh kiếm này, nhưng vừa đụng vào chuôi kiếm đã bị đánh bay. Cho dù là trấn Tây Đại thống lĩnh, tuy không bị đánh bay nhưng đã xuất ra đủ loại bản lãnh đều không thể rút thanh kiếm này ra. Vì thế Đại thống lĩnh đã phát ra truyền âm, để cho bệ hạ nhanh chóng thỉnh Thái Thượng Hoàng đi trước thử một lần, tránh cho Hoàng triều Kim Khoát biết được chuyện này sẽ phát cao thủ tới đây trộm kiếm.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, khiến cho toàn triều xôn xao.

“Tu vi của Trấn Tây Đại Thống Lĩnh chính là Thái Hư Cảnh trung kỳ đỉnh phong, vậy mà lại không nhúc nhích được thanh thần binh này, vậy thì thứ kia thật sự chính là bảo bối rồi!”

“Chẳng lẽ là trời ban thưởng thần binh cho triều đình ta, muốn ta mở rộng đất đai bờ cõi?”

“Trước có nhiều kỳ tài trời ban như Diệp Thiên và Diệp Thần Diệp Hy xuất hiện trong triều đình ta, bây giờ thần binh trời giáng xuất thế cũng hướng về triều đình ta. Đây không phải là điềm báo muốn ta thống nhất Tử Hà Tinh này hay sao?”

“…”

Lúc này, một vị đại thần đứng dậy: “Bệ hạ, hơn một năm trước triều đình ta có được hai kỳ tài xuất chúng, bây giờ lại được trời ban thưởng thần binh cho triều đình ta. Đây có lẽ là thượng thiên cố ý trợ giúp cho triều đình ta lớn mạnh, cho nên nhất định phải thu kiếm này vào trong tay.”

“Mà ở trong triều đình ta, thực lực của Thái Thượng Hoàng rất mạnh, có lẽ có thể rút ra được thanh thần binh này, cầu bệ hạ mau chóng thỉnh Thái Thượng Hoàng đến nơi thu hồi thần binh, dùng uy danh trấn nhiếp!”

“Được.” Bệ hạ gật đầu: “Trẫm sẽ thỉnh Thái Thượng Hoàng đi trước!”

Cùng lúc đó, ở Hoàng triều Kim Khoát.

“Vì sao bệ hạ lại xúc tiến mời tham dự cuộc họp tảo triều lần này?”

“Không biết nữa!”

“Có phải là bệ hạ sắp khai chiến với hoàng triều Kim Võ hay không?”

Văn võ bá quan đều đang nghị luận, không biết vì sao bệ hạ lại khẩn cấp tổ chức cuộc họp tảo triều.

Hoàng đế bệ hạ của Hoàng triều Kim Khoát rất nhanh đã tiến vào đại điện, ngồi xuống ghế rồng, nói: “Vừa mới thu được truyền âm không lâu, hoàng triều Kim Võ xuất hiện trời giáng thần binh, kinh động xuất thế, chiếu sáng mười chín châu lục. Thần binh này uy lực rất lớn, ngay cả Trấn Tây Đại thống lĩnh của hoàng triều Kim Võ cũng không rút ra được. Đối với chuyện này các khanh thấy thế nào?”

“Cái gì?”

Tất cả văn võ bá quan đều giật mình, xôn xao nghị luận tới tấp.

“Khải tấu bệ hạ!” Lúc này một vị đại thần đứng dậy nói: “Thần nghĩ việc này đối với hoàng triều Kim Võ mà nói là điềm lành, đối với triều đình ta mà nói chính là tai họa. Đã hơn một năm rưỡi, hoàng triều Kim Võ có được hai vị kỳ tài thiên phú, bây giờ lại được trời giáng thần binh trên lãnh địa của hoàng triều Kim Võ, khả năng ngàn vạn lần không nên để cho hoàng triều Kim Võ lấy được. Cho nên thần nghĩ, bệ hạ phải mau chóng phái một vị lão Vương Gia tới đó trước, lấy thần binh về tay.”

“Thần đồng ý với lời của Thái Úy nói.”

Lại có hai đại thần đứng ra: “Thần binh này ngay cả tu sĩ Thái Hư Cảnh đỉnh phong cũng không rút ra được, đích thị là một thanh thần binh có một không hai. Nếu để cho triều đình hoàng triều Kim Võ có được, hai vị Lão Vương Gia của triều đình ta có khả năng đánh không lại. Như vậy giấc mộng thống nhất thiên hạ của triều đình ta cũng sẽ theo đó mà tan vỡ. Cho nên phải thu thần binh vào trong tay mới có thể củng cố địa vị triều đình ta ở Tử Hà Tinh này.”

“Xin bệ hạ cấp tốc phái một vị Lão Vương Gia đi trước thu thần binh về tay!”

Văn võ bá quan cùng hô to đề nghị.

Hoàng đế bệ hạ gật đầu: “Tất cả các khanh rất có đạo lý, bây giờ trẫm hạ chỉ, thỉnh Thần Tiêu Vương ngay lập tức đi trước cướp lấy thần binh.

“Bệ hạ thánh minh!”

Khu vực lân cận Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm.

“Tôn thượng, chiêu này quả nhiên xài được, Trấn Tây Đại thống lĩnh đã cho người phát truyền âm cho triều đình ta, để cho triều đình phát cao thủ tới lấy thần binh. Nếu Hoàng triều Kim Khoát cũng phái cao thủ lại đây, vậy thì có kịch vui để xem rồi.” Lâm Bá Thiên cười nói.

Diệp Thiên cười xấu xa: “Chúng ta chờ xem diễn đi. Bổn tọa có một loại dự cảm mãnh liệt rằng đại chiến sắp bùng nổ rồi.”

Một lúc lâu sau.

“Nhìn xem! Đó là long liễn! Là bệ hạ đích thân tới đây đúng không?”

Xung quanh Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm có rất nhiều người đột nhiên ồn xào đứng lên.

Chỉ thấy ở chân trời, chín con rồng đang kéo long liễn gào thét mà đến, trên long liễn có một người già mặc áo bào hoa lệ đang ngồi, hơi thở đế vương hết sức mạnh mẽ.

Rất nhanh sau đó, long liễn đến một vị trí cách Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm không xa thì ngừng lại.

“Là thái thượng hoàng đến đây!”

Trấn Tây Đại thống lĩnh hô lên một tiếng, dẫn đầu quỳ xuống lạy.

“Tham kiến Thái Thượng Hoàng!”

Hơn một vạn người xung quanh cũng đồng loạt ồ ạt quỳ xuống lạy.

Lúc này, lão già trên trên long liễn đứng dậy, thản nhiên nói: “Quả nhân tới đây để lấy thần binh, đều không cần đa lễ. Đứng lên đi!”

Dứt lời, ông ta bắt đầu đánh giá Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm, không khỏi sợ hãi than.

“Thật đúng là một thanh kiếm tốt!”

Cảm thán một hồi, ông ta tung người nhảy bật lên, hướng về hư không tế ra pháp thân ba mươi vạn trượng, bàn tay to vươn ra, chụp vào chuôi kiếm.

“Hả?”

Dùng sức kéo lại không kéo rút ra được, khiến cho Thái Thượng Hoàng ngạc nhiên nhướng mày. Lúc này hai tay cầm kiếm của ông ta giống hệt như nhổ củ cải thông thường, dùng sức rút thẳng đứng lên.

Nhất thời dẫn đến xôn xao.

“Có hy vọng rồi! Thái Thượng Hoàng quả nhiên lợi hại, có thể rút dịch chuyển được thần binh!”

“Cứ tiếp tục như vậy đi xuống, chỉ sợ không đến bao lâu Thái Thượng Hoàng đã có thể rút thần binh ra!”

“Thanh thần binh này quả nhiên lợi hại, Thái Thượng Hoài chính là Tiên Tôn Thái Cảnh hậu kỳ viên mãn, rút thanh kiếm này còn có vẻ cố sức như vậy. Chỉ sợ có rút ra được cũng không dùng được!”

“...”

Các loại nghị luận...

Đương nhiên là do Diệp Thần âm thầm dùng siêu thần niệm khống chế. Nếu không lấy tu vi của Thái Thượng Hoàng như vậy, cho dù không biết sử dụng Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm, rút thẳng ra thực sự vẫn rất nhẹ nhàng.

Lát sau khi Thái Thượng Hòa đã bỏ ra sức chín trâu hai hổ, mắt thấy sẽ nhanh chóng rút được thần binh ra, đúng vào lúc này, một đạo âm thanh nhanh như vận tốc ánh sáng gào thét phóng tới.

“Không hay! Có nguy hiểm!”

Thái Thượng Hoàng nhướng mày, lập tức buông chuôi kiếm ra, một quyền kia kéo theo quang mang bắn thẳng nổ đi ra ngoài.

Rất nhanh, đạo ánh sáng mũi nhọn kia bay lên rồi dừng lại, cũng nổ ra một quyền.

Hai cự quyền bay lên không trung mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Bùm!

Đại địa rung động, chấn mấy chục triệu người phía dưới ngã trái ngã phải, có người thậm chí còn bị chấn động đến mức thất khiếu chảy máu, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng bị đẩy lui vài bước.

“Không hay rồi, nhất định là Hoàng triều Kim Khoát đã phái đại cao thủ viên mãn đến trộm thần binh!”

Sắc mặt Trấn Tây Đại thống lĩnh mạnh mẽ biến đổi, ngay lập tức kêu gọi thuộc hạ, hóa thành một đạo ánh sáng rời đi.

Lúc này Thái Thượng Hoàng mới nhìn qua, thấy một lão già ăn mặc áo bào hoa lệ. Ông ta híp híp mắt, giọng điệu lạnh lùng nói:

“Mục Toàn Cơ, chẳng lẽ ông đang nghĩ muốn khơi mào cuộc chiến giữa hai nước hay sao?”

“Ha ha.” Thần Tiêu Vương Mục Toàn Cơ của Hoàng triều Kim Khoát cười: “Bổn vương tới là để thu thần binh, nếu như ông ngoan ngoãn tránh ra thì sẽ không dẫn phát chiến tranh. Nhưng nếu như ông ngăn cản, thì có thể không biết chừng được đâu!”

“Thần binh trời giáng cho nằm trên lãnh thổ của hoàng triều Kim Võ, ông dựa vào cái gì mà tới lấy?” Thái Thượng Hoàng giận dữ nói.

“Ha ha.” Mục Toàn Cơ cười nói: “Chỉ dựa vào là thần binh trời giáng, mọi người đều biết ông không có năng lực rút ra được, lại còn không để cho bổn vương tới thử, thì là đạo lý gì đây?”

“Ông...!” Thái Thượng Hoàng tức giận đến mức râu đều bay dựng lên.

Mục Toàn Cơ lạnh giọng quát: “Tốt nhất đừng có ngăn cản bổn vương rút thần binh, nếu không thì đừng trách bổn vương không khách khí!”

Dứt lời, ông ta lập tức đi về phía thần binh.

“Không đặt quả nhân vào mắt còn dám nghĩ tới chuyện rút thần binh đi à, không có cửa đâu!” Sắc mặt Thái Thượng Hoàng giận dữ, buông thần binh ra, dẫn đầu xung phong liều chết lao vào Mục Toàn Cơ.

“Muốn chết!”

Mục Toàn Cơ híp mắt, cũng tế ra một thanh thần binh, chặn đánh trở lại.

Rầm Rầm Bùm!

Hai người bay lên không trung chiến thành một đoàn, hết sức kịch liệt, trời long đất lở, khiến cho những người xung quanh sợ tới mức chạy tứ tán.

“Ha ha!”

Lâm Bá Thiên đang núp âm thầm quan sát thấy vậy cười to: “Tôn thượng, đã đánh tới nơi rồi, bọn họ đã đánh tới nơi rồi!”

“Phải, đúng là bọn họ đã đánh tới rồi!” Diệp Thiên vui sướng khi người gặp họa.

Tuy rằng tu vi của Thái Thượng Hoàng thấp hơn Mục Toàn Cơ, nhưng ông ta có nhiều pháp bảo thần binh, mặc dù bị Mục Toàn Cơ áp chế, chỉ trong chốc lát vẫn không có thể nào bị đánh bại.

Hai người đánh ước chừng cũng một thời gian dài, tuyến phòng thủ của Thái Thượng Hoàng rốt cuộc bị công phá, pháp bảo hộ thể bị đánh nát, bị một đòn nghiêm trọng đánh bay ngược ra không biết là bao xa.

“Nghĩ muốn ngăn cản bổn vương sao? Cũng không nhìn xem bản thân có bao nhiêu cân lượng!” Mục Toàn Cơ khinh thường cười lạnh, vỗ vỗ tay, bay về phía thần binh, hai tay cầm chui kiếm kéo mạnh ra. Thân kiếm lập tức bị rút ra rất nhiều.

“Khà khà!”

Ông ta cười đắc ý: “Quả nhiên là thứ tốt, ngay cả bổn vương còn cần phải lao lực. Có điều rất nhanh sẽ rút ra được thôi, mang về rồi từ từ nghiên cứu sau!”

Nói xong, ông ta ra sức vừa kéo, không quá tam bận, mắt thấy sắp rút ra được, đúng lúc này, Trấn Tây Đại thống lĩnh dẫn theo mấy chục tỷ đại quân tới đây.

“Nổ súng!”

Một tiếng hạ lệnh.

Rầm rầm bùm!

Hỏa lực dày đặc như tấm lưới, nhất thời phô thiên cái địa bao trùm lên người Mục Toàn Cơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK