Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Hỏa Huyền và Linh Nguyên xuất hiện ở phía sau của Tần Thiên và Tôn Bất Phàm.

Khi Tần Thiên cảm nhận được hơi thở của Hỏa Huyền thì sắc mặt của đột nhiên thay đổi.

Bởi vì thực lực hiện tại của Hỏa Huyền đã rất mạnh.

Từ hơi thở có thể nhận ra rằng chỉ riêng Hỏa Huyền đã có thực lực mạnh hơn so với Tần Thiên.

Cho nên khi nhìn thấy Hỏa Huyền bọn họ đã nhận định được kết cục của trận chiến.

Nếu như thực sự giao chiến thì với thực lực của Hỏa Huyền hoàn toàn có thể khống chế được Tần Thiên.

Trong khi đó Tôn Bất Phàm sẽ phải chiến đấu với hai người Diệp Thiên và Linh Nguyên.

Mặc dù sức mạnh của Diệp Thiên và Linh Nguyên không mạnh bằng Tôn Bất Phàm.

Nhưng ông ta vẫn chưa quên trên thân thể của Diệp Thiên còn có một linh hồn rồng vàng với sức mạnh tương đương cao thủ cảnh giới minh đế tam trọng.

Lúc này, vẻ mặt của Tần Thiên và Tôn Bất Phàm vô cùng ảm đạm.

"Tôi không biết ba người đến từ đâu? Tại sao họ lại đến tiên đạo môn để đánh cắp bảo vật của chúng tôi? Nếu cả ba muốn đến nhìn ngắm bia đá Hoàng Tuyền thì tôi có thể làm chủ cho ba người tiến vào không gian bí cảnh Hoàng Tuyền quan sát. Nhưng nếu các người trực tiếp lấy nó đi thì nên tảng tu luyện của đệ tử tiên đạo môn chúng ta từ nay về sau sẽ không còn, không biết ba người có thể trả lại bia đá Hoàng Tuyền cho chúng ta không? Nếu ba người đồng ý, vậy thì tiên đạo môn chúng ta nhất định sẽ trả cho ba người một cái giá xứng đáng!”

Trong khi Tần Thiên nói những lời này thì ông ta nhìn về phía của Hỏa Huyền.

Bởi vì trong ba người, thực lực của Hỏa Huyền là mạnh nhất.

Trong suy nghĩ của ông ta thì chắc hẳn Hỏa Huyền là người đứng đầu nhóm ba người này.

Nhìn thấy Tần Thiên hỏi chính mình, Hoả Huyền cười gằn. Sau đó, anh ta nhìn sang Diệp Thiên ở phía đối diện.

"Tôi không có quyền quyết định. Hỏi anh ấy đi! Anh ấy chính là thủy tổ của chúng tôi. Chỉ cần anh ấy đồng ý, chúng tôi không có ý kiến ​​gì cả!"

Sau khi Tần Thiên và Tôn Bất Phàm nghe thấy những gì Hỏa Huyền nói, đều sửng sốt một hồi, và sau đó nhìn sang Diệp Thiên.

Đôi mắt họ đầy ngạc nhiên.

Không ngờ, người mà hai người bọn họ muốn tự tay bắt về, người không phải là có thực lực cao nhất này lại chính là người đứng đầu trong số họ.

Hơn nữa, một cao thủ như Hỏa Huyền thế mà lại chấp nhận nghe lệnh của một người mới chỉ có cảnh giới minh đế nhất trọng.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những vấn đề này, Tần Thiên hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng.

Ông ta nắm tay hướng Diệp Thiên nói: "Cái này... thủy tổ phải không? Bia đá Hoàng Tuyền chính là bảo vật của tiên đạo môn của ta. Không biết anh có thể buông bỏ thứ mình yêu thích, trả nó lại cho tiên đạo môn chúng tôi được không? Để tỏ lòng biết ơn, chúng tôi sẽ tặng anh một món đồ quý giá khác, chúng tôi chắc chắn sẽ trả một cái giá tương xứng. Anh có yêu cầu gì thì cũng có thể nói, miễn đó không phải là một yêu cầu quá mức. chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh!”

Diệp Thiên yên lặng ngẩng đầu nhìn Tần Thiên. Thật lâu sau, hắn mới nở một nụ cười nhẹ. Nói: "Nếu ông muốn dùng thứ khác để đổi lấy bia đá Hoàng Tuyền này, suy nghĩ của ông tôi có thể hiểu nhưng nếu tôi không muốn đổi thì sao?"

Ánh mắt Tần Thiên chợt trầm xuống nói: "Nếu anh cứ khăng khăng không muốn thì đó chính là tuyên chiến với toàn bộ tiên đạo môn chúng tôi. Đến lúc đó, cả hai bên chúng ta nhất định phải rơi vào một trận tử chiến không có hồi kết. Anh nhất định phải khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên tồi tệ đến thế sao?”

Diệp Thiên lắc đầu. Hắn cười nói: "Sống chết của tôi vốn không có liên quan gì đến ông. Hơn nữa, ông chỉ là một võ giả nhỏ bé của tiên đạo môn? Quan hệ với các người trở nên tồi tệ? Chẳng lẽ quan hệ trước kia của chúng ta tốt lắm hay sao? Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, bia đá Hoàng Tuyền đã nằm trong tay tôi, hôm nay tôi nhất định phải mang nó đi. Ông hiện chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là để tôi mang bia đá Hoàng Tuyền đi và ông không ra tay. Thứ hai là ông có thể ra tay để chặn tôi lại. Vậy tôi sẽ giết hai người và lấy đi bia đá Hoàng Tuyền!”

Nghe xong lời của Diệp Thiên, vẻ mặt của Tần Thiên và Tôn Bất Phàm càng thêm ảm đạm.

Trong đôi mắt của cả hai đều bộc phát ra sát khí.

Tần Thiên tiến lên nói: “Xem ra anh không có ý định trả lại bia đá Hoàng Tuyền cho chúng tôi? Nếu vậy ta sẽ chọn cách thứ ba!”

Nói xong, Tần Thiên và Tôn Bất Phàm nháy mắt với nhau.

Sau đó hai người bùng nổ với thực lực mạnh nhất của bản thân. Cả hai đồng thời lao nhanh về phía Diệp Thiên.

Ngay lúc đó, hai người bọn họ đã hạ quyết tâm giết hoặc bắt được Diệp Thiên trong một thời gian ngắn.

Không chỉ bởi vì Diệp Thiên là người giữ trong tay bia đá Hoàng Tuyền mà còn là vì hai người họ biết Diệp Thiên là người đứng đầu. Hai người còn lại có vẻ rất phục tùng mệnh lệnh của Diệp Thiên.

Bắt giặc phải bắt vua trước, đó chính là chân lý của mọi trận chiến.

Vừa nhìn thấy Tần Thiên và Tôn Bất Phàm hai người họ đều đang hướng đến mình đánh tới, khuôn mặt Diệp Thiên không những không có một chút hoảng sợ, mà còn lộ ra một nụ cười.

"Bia đá Hoàng Tuyền ở trong tay các người nhiều năm như vậy nhưng đã bao giờ bộc lộ sức mạnh thực sự của nó chưa? Hừ, hôm nay tôi để cho các người nhìn xem thực lực của bia đá Hoàng Tuyền!"

Nói xong hai tay, Diệp Thiên kết ấn.

Đột nhiên, một hơi thở ảm đạm và lạnh lẽo phát ra từ cơ thể hắn.

Sau đó chỉ nghe thấy miệng Diệp Thiên hét lên: “Đến kia đi bia đá Hoàng Tuyền!”

Sau đó, phía sau Diệp Thiên xuất hiện một tấm bia đá cực lớn, cao một nghìn thước.

Tấm bia vừa xuất hiện. Nó dường như che kín cả bầu trời, mọi ánh sáng đều biến mất. Phạm vi vạn dặm xung quanh đều chìm trong bóng tối.

Ngay bia đá Hoàng Tuyền xuất hiện, Tần Thiên và Tôn Bất Phàm lập tức dừng lại.

Vẻ mặt kinh hãi nhìn tấm bia đá to lớn phía sau Diệp Thiên.

Bởi vì lúc này, bọn họ cảm thấy một hơi kinh hãi đến vô cùng.

Họ cảm thấy tử khí trong cơ thế họ hoàn toàn đình trệ. Không hề có lấy một tia giao động.

Nếu không phải bọn họ có cảnh giới cao thì nhất định đã từ trên cao ngã xuống.Sau khi bia đá Hoàng Tuyền xuất hiện, tử khí trong người của Tần Thiên và Tôn Bất Phàm hoàn toàn bị áp chế, hoàn toàn không thể phát động được.

Đây không phải là vì bia đá Hoàng Tuyền có sức mạnh áp chế tử khí trong cơ thể võ giả.

Mà là do Tần Thiên và Tôn Bất Phàm có cách tu luyện đặc biệt.

Việc tu luyện của hai người này hoàn toàn phụ thuộc vào bia đá Hoàng Tuyền mới có thể thăng cấp lên cảnh giới minh đế.

Có thể nói, phần lớn năng lượng tử khí trong cơ thể hai người họ đều đến từ bia đá Hoàng Tuyền.

Khi bia đá Hoàng Tuyền ở trạng thái chưa nhận chủ, thì thực lực của hai người họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nhưng một khi bia đá Hoàng Tuyền nhận ai đó làm chủ thì không chỉ hai người họ mà thậm chí là toàn bộ đệ tử của tiên đạo môn đều sẽ chịu sự khống chế của người chủ nhân này.

Lúc này, trên mặt Tần Thiên và Tôn Bất Phàm đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Mắt Tần Thiên tràn đầy lửa giận nhưng ông ta đã quyết định. Sau đó nhanh chóng chắp tay hướng về phía Diệp Thiên và nói: "Người anh em, tiên đạo môn chúng tôi tự nhận là mình bất tài. Bia đá Hoàng Tuyền này hôm nay anh có thể đem đi. Tiên đạo môn chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm với ba người!"

Ánh mắt Diệp Thiên đầy lạnh lùng, anh liếc nhìn Tần Thiên và Tôn Bất Phàm.

"Hừ! Một lúc ông nói muốn chiến đấu, một lúc lại nói là không. Như vậy chẳng phải là ông không coi trọng lời nói của tôi sao? Hiện giờ mới nói là không muốn chiến đấu thì đã quá muộn!"

Sau khi nói chuyện, Diệp Thiên một tay giơ lên ​​hướng bia đá Hoàng Tuyền, đem nó đánh về phía Tần Thiên và Tôn Bất Phàm.

Tấm bia đá Hoàng Tuyền to lớn giống như cục gạch trong tay Diệp Thiên.

Theo chuyển động của lòng bàn tay Diệp Thiên, tấm bia đá Hoàng Tuyền vẽ một vòng cung hoàn hảo.

Sau đó nó đánh chính xác vào đầu của Tần Thiên và Tôn Bất Phàm. Lúc này sắc mặt của hai người họ cực kỳ nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK