Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người vừa nhìn liền thấy Văn Trọng cùng một đám tướng lĩnh đi vào.

“Ông nội, cha!”

Văn Tuyết Tâm mỉm cười chào hỏi.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Cha mẹ của Văn Tuyết Tâm là Văn Trọng, cũng như cũng như 36 vị Lôi Thần, tất cả đều choáng váng!

Nhưng ngay sau đó, Văn Trọng cau mày hỏi: "Tuyết Tâm, tại sao con lại ăn mặc hở hang như vậy? Tại sao nhìn mặt con lại có chút không giống trước đây?"

Ông mơ hồ nghi ngờ không biết có phải là Diệp Thiên đã làm gì với Văn Tuyết Tâm hay không.

Sau khi một người phụ nữ xảy ra quan hệ với một người đàn ông, trên cơ thể của người đó sẽ xảy ra những biến hóa lớn.

Có vẻ như từ khi quen Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm đã trở nên cởi mở hơn trước.

Những điều này đến ông cũng ngại mở miệng hỏi.

Nhưng ông ta chắc chắn sự thay đổi lần này có cháu gái mình trong 10 phần thì có đến chín phần là do Diệp Thiên nhúng tay.

"Ông ơi, là Đóa Đóa tặng cho con quần áo cùng mỹ phẩm. Sau đó Diệp Thiên lại giúp con trang điểm, cho nên nhìn con thay đổi một chút, có phải nhìn con xinh đẹp hơn không?"

Văn Tuyết Tâm cười hỏi.

“Haha!”

Văn Trọng cười nói: “Quả thực so với trước kia xinh đẹp hơn.”

“Đúng vậy, tiểu thư so với trước kia càng ngày càng xinh đẹp.”

Ba mươi sáu vị Lôi Thần cười nói.

Văn Tuyết Tâm rất vui khi nghe điều đó.

Lúc này, mẹ của Văn Tuyết Tâm nói: “Đẹp thì có đẹp nhưng không phải quá lộ liễu hay sao, có gì tốt chứ?”

“Hả?” Văn Tuyết Tâm có chút kinh ngạc.

Đóa Đóa cười nói: "Cô ơi, ở quê chúng con, con gái mặc hở hang nhiều hơn chị Tuyết Tâm nhiều. Chị ấy chỉ để lộ có cánh tay thôi. Một số cô gái ở quê chúng con còn mặc bikini. Cả thân đều để lộ!

"Mặc bikini?"

Mọi người đều cau mày tỏ ý không hiểu chuyện gì.

“Được rồi, được rồi, ta thấy mặc như thế này khá là xinh đẹp!”

Văn Trọng cười nói.

“Cảm ơn ông nội!” Văn Tuyết Tâm rất vui vẻ.

Lúc đầu, cô sợ ăn mặc thế này, ông nội sẽ mắng.

Nhưng cô thực sự ngạc nhiên, ông nội không những không mắng mà còn khen cô đẹp. Nếu hiện giờ nói cô không có chút nào vui vẻ thì là nói dối.

Vì vậy, cô nắm lấy cánh tay của Văn Trọng, ​​đi về phía bàn chính.

“Lôi Chủ, Lôi Chủ, Lôi Chủ!”

Bất cứ nơi nào mà ông nội đi đến, đều vang lên tiếng chào hỏi

Văn Trọng cười nói: "Cảm ơn vì đã đến chúc mừng sinh nhật Tuyết Tâm. Từ khi sinh ra đến nay thì đây là lần đầu tiên có nhiều người đến dự sinh nhật của con bé đến vậy"

Lý Ngao nói ngay: "Lôi Chủ, hơn 90% những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là do Dương Phong mời đến dự sinh nhật của Tuyết Tâm."

"Có phải thế không? "

Văn Trọng cười nhìn Dương Phong: "Dương Phong, cậu có tâm, kỳ thực đây chỉ là một chuyện đơn giản không cần phải làm quan trọng lên thế đâu" Đưa nhiều người đến đây như vậy, có chút phô trương thái quá.”

Ông biết Dương Phong cố ý làm như vậy là để lấy lòng Tuyết Tâm, và ông cũng biết Dương Phong thích Tuyết Tâm.

Nhưng bản thân ông lại không thích Dương Phong.

Bởi vì vào thời kỳ đầu tiên sáng lập nên trời đất, ông và Dương Tiễn có chút xích mích khiến cho hai bên không mấy ưa nhau. Nhiều thuộc hạ của ông đã chết dưới tay Dương Tiễn. Cho nên bây giờ làm sao ông có thể đồng ý gả Tuyết Tâm cho Dương Phong?

Mặc dù bây giờ tất cả đều đang làm việc cho Ngọc Hoàng, nhưng một số bất mãn tích tụ ở trong lòng làm sao có thể dễ dàng hóa giải như thế.

"Lôi Chủ, thật ra mọi người hôm nay đều vì ngưỡng mộ Tuyết Tâm mà đến. Tôi chỉ đến với họ." Dương Phong cười nói.

Văn Trọng cười: "Đã đến thì nên cùng nhau vui vẻ, mọi người cũng nên ngồi xuống đi."

"Dạ được."

Mọi người đều đồng ý, và sau đó họ đưa cho Văn Tuyết Tâm những món quà mà họ đã mang đến, một núi quà nhỏ chất đồng trên bàn chính.

"Thật có quá nhiều quà đi!"

Những người bạn cùng lớp với Văn Tuyết Tâm bị sốc.

Lúc này, Dương Phong lấy ra một hộp quà, đi tới chỗ Văn Tuyết Tâm. Mỉm cười và nói: "Tuyết Tâm, đây là món quà mà tôi đã lựa chọn cẩn thận và quyết định tặng nó cho em sau khi suy nghĩ thật lâu. Em có thể mở nó ra xem. Tôi hy vọng em thích nó."

"Cảm ơn anh."

Văn Tuyết Tâm nói cảm ơn. Sau đó, cô nói: "Dương Phong, tôi rất vui vì anh có thể đến đây nhưng anh không cần phải mang quà đến đâu. Tôi có ý định trả lại tất cả quà mà mọi người mang đến ngày hôm nay nên tôi sẽ không bóc nó. Tôi trước tiên cứ để nó ở đây.”

Cô ấy biết, Dương Phong nhất định sẽ tặng một món quà đắt tiền, sợ là nếu bóc quà ở đây, lúc đó người quan tâm sẽ so sánh Diệp Thiên với Dương Phong.

Mặc dù cô ấy không quan tâm Diệp Thiên sẽ tặng gì cho cô, cô cũng rất vui khi Diệp Thiên đã chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay cho cô ấy. Nhưng những người khác nhất định không nghĩ như vậy, bọn họ nhất định sẽ so Diệp Thiên với Dương Phong, như vậy sẽ làm cho Diệp Thiên khó xử.

Cho nên tốt nhất là cô không mở quà.

"Tuyết Tâm, món quà này không tệ đó chứ?"

Lý Ngao nói: "Con gái của Diệp Thiên đã tặng quà cho cô. Cô không chỉ nhận nó mà còn sử dụng nó. Tại sao cô lại muốn trả lại những món quà mà chúng tôi tặng? Chẳng lẽ chúng tôi không thể tặng quà hay sao? Hay quà chúng tôi tặng cô không coi đó là quà?"

"Ừ, thế này có phải là quá khinh thường chúng ta không?"

"Nếu hôm nay Tuyết Tâm trả lại quà của mọi người, thì chứng tỏ cô ấy không coi mọi người là bạn!”

"..."

Dương Phong ra hiệu cho một nhóm người cố ý bàn luận, cố ý để họ tỏ ra không hài lòng.

Văn Tuyết Tâm đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Tại thời điểm này, Văn Trọng mỉm cười và nói: "Tuyết Tâm, vì lòng tốt của của mọi người, con trước tiên cứ nhận quà, sau này đến sinh nhật của bọn họ thì tặng lại, đó cũng là cách để thể hiện phép lịch sự."

Văn Tuyết Tâm cảm thấy nhẹ nhõm Sau khi nghe những gì ông nội nói. Sau đó cô đã nhận món quà của Dương Phong nhưng không bóc, nhưng thay vì mở nó ra, cô đã bỏ nó vào trong đống quà.

Đúng lúc này, Trần Hạo nhảy ra: "Tuyết Tâm theo tôi thấy món quà mà Dương Phong tặng nhất định rất đáng giá và phải mất rất nhiều công sức mới có được. Cô nên mở món quà mà Dương Phong tặng cho mọi người xem anh ấy đã tặng cô cái gì?"

Ngay sau khi anh nói điều này, nhiều người bắt đầu la ó, xôn xao để xem món quà từ Dương Phong.

Văn Tuyết Tâm lại rơi vào tình thế khó xử.

Họ đã tính từ trước, hôm nay bọn họ nhất định phải làm cho Diệp Thiên bị xấu mặt.

“Tuyết Tâm, cứ mở ra cho mọi người xem.” Văn Trọng nói.

Ông biết rằng nếu không mở ra thì mọi người sẽ nói không ngừng, bữa tiệc ngày hôm nay cũng không thể tiếp tục được?

Mọi người đến dự sinh nhật của Tuyết Tâm, cho nên ông không thể nổi giận với họ, phải không?

Vì vậy Văn Tuyết Tâm chỉ có thể thỏa mãn trí tò mò của mọi người.

“Được.”

Văn Tuyết Tâm miễn cưỡng mở hộp quà.

Kết quả khi món quà được mở.

“Trời ơi!”

Mọi người tròn mắt.

Ngay sau đó, một loạt tiếng cảm thán vang lên.

“Hóa ra là một quả đào tiên, món quà này quá quý giá!”

Vừa nói ra lời này, giống như bom tấn rơi xuống, cả khán phòng đều nổ tung.

"Mọi người hiện giờ không còn thắc mắc tại sao Dương Phong lại nói là anh ta phải dùng hết sức mới có thể có được món quà này. Ôi trời ơi. Nếu đó là tôi thì có chết cũng không lấy được món quà như vậy!"

"Trời ạ! Thật tuyệt vời! Món quà của Dương Phong thật sự quá đỉnh."

“Thật là tuyệt vời!" Mà đó là Dương Phong, nếu đổi thành người khác, làm sao có thể lấy được món quà quý giá như vậy cho Văn Tuyết Tâm!"

"..."

Tại thời điểm này, hầu như tất cả mọi người đều không bình tĩnh nữa.

Ngay cả Văn Trọng cũng không bình tĩnh nổi mà đứng lên, đi tới xem qua, hóa ra là một quả đào tiên.

Mặc dù ông đã từng được ăn đào tiên.

Nhưng chỉ có thể ăn một lần ở hội bàn đào hang năm. Những dịp khác thì không có cơ hội được ăn nó.

Nhưng Dương Phong lại có thể tìm tới một quả làm quà sinh nhật cho Tuyết Tâm.

Ngay cả Văn Tuyết Tâm cũng kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lúc này, Ngưu Tiểu Ngọc mới nhìn Diệp Thiên và nói đầy tự hào: "Dương Phong tặng cho Tuyết Tâm một quả đào tiên mà nhiều người muốn cũng không có được. Anh định tặng cho Tuyết Tâm món quà gì vậy? Lấy ra mở cho chúng tôi xem mở rộng tầm mắt chút đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK