Sau khi Trương Mộc nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm.
"Không lừa Thánh Khư Thủy Tổ, lúc trước chúng tôi nhận được một nhiệm vụ từ một thế lực siêu nhiên và có một nhân vật ở cấp bậc rất cao đã mời rất nhiều cao thủ ở Minh Đế Cảnh đến giúp đỡ. Lúc đó, tôi vừa mới đột phá lên Minh Đế Cảnh Nhất Trọng nên đã ở trong đội ngũ được mời. Mà khi đó, tu vi của môn chủ Phong Thiết Sơn của Hắc Phong Môn chỉ là ở Minh Vương Cảnh nên theo lý thuyết thì ông ta không có trong đội ngũ được mời. Nhưng tôi sợ bản thân đi một mình và không có ai giúp đỡ, cho nên cố tình bảo người bạn già này đi cùng, như vậy thì có thể có chút an toàn trong chuyến đi này."
Diệp Thiên gật đầu, nhìn Trương Mộc và chờ ông ta nói tiếp.
Trương Mộc tiếp tục nói: "Nơi chúng tôi thực hiện nhiệm vụ lúc đấy là một nơi có tên là Vạn Quỷ Nhai. Ở đó, chúng tôi được lệnh đi trấn áp một người. Khi đó, tôi nhớ rõ rằng cái người là mục tiêu kia có năng lực rất mạnh. Chúng tôi có khoảng hơn chục cao thủ Minh Đế Cảnh, đồng thời còn có hơn mười cao thủ Minh Vương Cảnh đi cùng. Nhưng cho dù có một đội hình như vậy thì vẫn bị người kia áp chế và đánh bại. Cuối cùng, có một thủ lĩnh lúc đó đã sử dụng một pháp bảo và rất vất vả mới trấn áp được sự tồn tại của người kia.
Trận chiến lúc đấy có thể nói là long trời lở đất và cực kỳ bi thảm. Chúng tôi có mười cao thủ ở Minh Đế Cảnh nhưng đã chết hơn một nửa, và cuối cùng chỉ còn lại ba người trong số cao thủ ở Minh Vương Cảnh!"
Khi nghe thấy cái từ Vạn Quỷ Nhai, trong lòng Diệp Thiên không kìm được mà cảm thấy kích động.
Vạn Quỷ Nhai chính là đạo đường mà Linh Nguyên đã lựa chọn lúc trước.
Bởi vì chỗ đó dày đặc quỷ khí và cực kỳ gần với địa phủ.
Do đó, nó là một nơi tu luyện tuyệt vời cho Quỷ Đạo tu sĩ.
Sau khi Trương Mộc nói xong, Diệp Thiên vội vàng hỏi: "Lúc đó, người kia còn sống không? Về sau các người xử lý người kia như thế nào?"
Trương Mộc nói: "Người đó của năng lực rất mạnh mẽ nên chúng tôi tự nhiên không dám giết hắn. Sau đó, tôi nghe nói rằng thủ lĩnh kia phải bỏ ra rất nhiều khí và trấn áp sự tồn tại của người đó ở một nơi bí ẩn! Và tôi cũng không biết nơi bí ẩn này chính xác là ở đâu."
"Rốt cuộc thủ lĩnh đó là ai?"
Trương Mộc cười khổ lắc đầu: "Không nói dối Thánh Khư Thủy Tổ, tôi thật sự không dám nói ra danh tính của vị thủ lĩnh đó. Nhưng tôi có thể chỉ cho ngài đi một chỗ, khi đến nơi đó, với bản lĩnh của Thánh Khư Thủy Tổ thì đương nhiên sẽ biết danh tính của vị thủ lĩnh đó!"
Diệp Thiên gật đầu nói: "Vậy thì xin thành chủ Trương hãy chỉ cho tôi!"
Trương Mộc lập tức nói: "Thánh Khư Thủy Tổ, ngài có thể nói là đã khiến tôi giảm tuổi thọ rồi. Thánh Khư Thủy Tổ có thể đi đến Long Vân. Ở Long Vân có một quốc gia tên là Vũ Quốc, hoàng đế hiện tại của Hoàng gia Vũ Quốc cũng là một trong những người tham gia và sống sót sau trận chiến năm đó. Hoàng đế của Vũ Quốc có suy nghĩ sâu sắc, xảo quyệt như một con cáo và có tài thao lược rất giỏi. Nhưng bên trong ông ta cũng là một người sợ chết, chỉ cần ngài có thể làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi thì ông ta sẽ nói ra tất cả những gì mà mình biết khi đối mặt với tất cả các câu hỏi của ngài. "
Diệp Thiên nhìn Trương Mộc và nói những lời có ý nghĩa sâu xa: "Thành chủ Trương đúng là giỏi tính toán. Nếu tôi đến Vũ Quốc và hỏi chuyện về trận chiến năm đó, thì sẽ không có ai có thể nghĩ rằng chuyện này liên quan đến thành chủ Trương. Nhưng tôi có thể hiểu điều này, hơn nữa để làm cho hành chủ Trương cảm thấy yên tâm, tôi sẽ giết hoàng đế của Vũ Quốc. "
Trương Mộc lập tức đứng dậy, hơi cúi đầu với Diệp Thiên: "Vậy thì lúc này tôi xin được cám ơn Thánh Khư Thủy Tổ!"
Diệp Thiên gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy rốt cuộc Diệp Thiên đã rời đi, Trương Mộc liền nâng ống tay áo lên.
Ông ta lau mồ hôi lạnh trên đầu một cách lén lứt và trong lòng thở phào nhẹ nhõm
Diệp Thiên đi được nửa đường thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Trương Mộc.
Trương Mộc lập tức sợ hết hồn: "Thánh Khư Thủy Tổ, ngài còn có chuyện gì sao?"
"Trong trận chiến năm đó, Phong Thiết Sơn đã lấy được viên đá linh hồn, thế thì thành chủ Trương đã lấy được đồ vật gì vậy? Có thể lấy ra để cho tôi nhìn một chút không?"
Nghe thấy Diệp Thiên nói như vậy, trong lòng Trương Mộc đang căng thẳng rốt cuộc được thả lỏng ra.
"Chuyện này có gì mà không thể chứ, cho dù là đưa cho Thánh Khư Thủy Tổ thì tôi cũng không từ chối.”
Nói xong, Trương Mộc lật cổ tay và lấy ra một thứ từ trong không gian lưu trữ.
Diệp Thiên vừa nhìn thì lập tức cảm thấy mất hứng.
Chỉ thấy thứ Trương Mộc cầm trên tay là một cái đầu lâu đen kịt tỏa ra nồng nặc tử khí.
Cái đầu lâu này có hình dạng kỳ quái và có kích thước cực lớn.
Không biết nó là của loại linh thú nào.
Đây là một đồ vật hỗ trợ tu luyện thuần khiết của Minh Đạo, và nó không hề liên quan gì đến Ngũ Đạo.
Vừa rồi Diệp Thiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn xem một chút những đồ vật mà Trương Mộc lấy được lúc đó.
Là bởi vì dưới sự hướng dẫn của viên đá linh hồn, hắn muốn nhìn xem thứ mà Trương Mộc lấy được có liên quan gì đến nguyên tố linh nguyên hay không.
Nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn là không có.
Có vẻ như năm đó, khi vị thủ lĩnh phân chia chiến lợi phẩm thì ông ta hoàn toàn căn cứ vào nhu cầu của cá nhân.
Phương pháp tu luyện của Phong Thiết Sơn khá giống với Quỷ Đạo cho nên có nhu cầu rất lớn đối với quỷ khí.
Vì vậy, lúc đó vị thủ lĩnh đã tặng viên đá linh hồn cho Phong Thiết Sơn.
Bây giờ không còn manh mối nào khác, Diệp Thiên rời khỏi Khô Diệp Thành một cách dứt khoát.
Điểm đến của hắn là hoàng gia Vũ Quốc ở Long Vân.
Long Vân cách Khô Diệp Thành khoảng mười tỉ ki lô mét.
Diệp Thiên điều khiển thanh kiếm và xuất phát vào đêm khuya.
Mặc dù bây giờ trong lòng hắn vẫn cảm thấy sốt ruột.
Nhưng sau khi biết rằng Linh Nguyên tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng, hắn liền ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Nếu như bây giờ hắn lại ra sức vội vàng lên đường giống như lúc trước.
Sợ rằng cho dù cuối cùng hắn có thể đến được Long Vân một cách suôn sẻ.
Thì bản thân hắn sẽ bị mệt mỏi và ngay cả ngón tay cũng không thể cử động được.
Đến lúc đó, đừng nói giải cứu Linh Nguyên, sợ rằng bản thân hắn còn không thể tự bảo vệ được mình.
Cứ như vậy, Diệp Thiên đang trong quá trình đi đến Long Vân.
Mỗi khi gặp phải một thành trì ở trên đường, hắn cũng sẽ dừng lại và nghỉ ngơi một chút.
Sau khi hồi phục thể lực và tinh thần ở trạng thái tốt nhất, hắn mới lại bắt đầu lên đường.
Nửa tháng sau, cuối cùng Diệp Thiên cũng tới Long Vân.
Long Vân không giống với Khô Diệp Thành, diện tích của nó càng rộng lớn hơn.
Khí thế càng mạnh mẽ và cũng càng phát triển thịnh vượng hơn.
Diện tích của Long Vân lên tới trên một trăm tỉ ki lô mét vuông.
Toàn bộ thành trì này chính là một quốc gia.
Khi vào bên trong Long Vân, Diệp Thiên cũng không vội vàng đi tìm hoàng gia.
Thay vào đó, hắn dùng vài ngày để tìm hiểu thật rõ ràng tình hình của toàn bộ Long Vân, sau đó hắn mới bắt đầu lên kế hoạch.
Long Vân này không hổ danh là được cai trị bởi một quốc gia.
So với những thành trì khác, nó được thống trị bởi sự hợp tác của Phủ thành chủ và các thế lực lớn, cho nên nó có rất nhiều quy tắc.
Việc quy hoạch khu vực ở trong thành trì này vô cùng chặt chẽ và có trật tự.
Khu vực trung tâm nhất chính là nơi của hoàng gia.
Khu vực mà hoàng gia chiếm giữ là một khu vực cốt lõi và xa hoa nhất của toàn bộ Long Vân.
Sau đó, càng đi ra bên ngoài thì thân phận và địa vị của người dân càng thấp.
Long Vân tổng cộng được chia thành chín vòng, và mỗi vòng được quản lý bởi một đường chủ.
Theo tin tức mà Diệp Thiên nghe được, mỗi người trong tám vị đường chủ này đều sở hữu năng lực không thua kém gì so với Minh Vương Cảnh Đỉnh Phong.
Trong số vòng đó, có một vòng là một khu vực trung tâm nhất và được hoàng gia trực tiếp thống trị.
Và vòng thứ hai gần với vòng đầu tiên nhất là tương đương với hoàng thành thủ vệ.
Đường chủ của vòng thứ hai là một cao thủ ở Minh Đế Cảnh Nhất Trọng.
Còn vị hoàng đế của Vũ Quốc kia thì sức mạnh của ông đã đạt đến Minh Đế Cảnh Nhị Trọng.
Sau khi biết được năng lực của toàn bộ Vũ Quốc, trong lòng Diệp Thiên đã có kết luận.