Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Bằng Kim Sí Điểu bị dọa cho hoảng sợ.

Nó không ngờ được rằng, Đóa Đóa lại giống như lời của Tôn Ngộ Không nói, là một loài chim Huyền Điểu!

Mặc dù loài Huyền Điểu và Phượng Hoàng nhìn rất giống nhau, nhưng trên đầu loài chim Huyền Điểu lại có một chiếc vương miện giống như loài Khổng Tước, đây là cái mà loài chim Phượng Hoàng không có, là dấu hiệu duy chỉ mỗi loài chim Huyền Điểu có mà thôi.

Vì vậy thông qua cái vương miện này, nó có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng, đây chính là một con chim Huyền Điểu, là lão tổ tông của các loài chim. Đừng nói là đại bàng, ngay cả Phượng Hoàng khi gặp chim Huyền Điểu cũng phải cung kính quỳ lạy.

Đây chính là quy định của loài chim.

“Đây, đây, đây…”

Lý Tĩnh cùng những người khác bò từ dưới đất lên, nhưng khi nhìn thấy một con chim Huyền Điểu to đến át hết cả không trung, bọn họ nhất thời bị dọa cho toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt tái mét.

Không còn nghi ngờ gì nữa, con chim này là Đóa Đóa biến thành.

“May mà Diệp Thiên đã bị Phật Tổ đẩy xuống trần gian, có lẽ bây giờ đã bị nghiền nát rồi, nếu không Đóa Đóa lại biến thành chim Huyền Điểu và phối hợp với Diệp Thiên cùng nhau tác chiến, thì e rằng tế đàn sẽ được mở ra.”

Trong lòng Lý Tĩnh cảm thấy thật may mắn.

Đùa chứ, Đóa Đóa đã biến thành chim Huyền Điểu. Có thể thoát khỏi sự giám sát của Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế, có thể thấy con chim Huyền Điểu này đáng sợ đến mức nào.

E là sức mạnh của nó cũng không kém là bao so với Phật Tổ Như Lai.

Nếu như Diệp Thiên vẫn chưa bị Phật Tổ Như Lai đẩy xuống trần gian, với sức mạnh đáng sợ của Diệp Thiên, bốn vị Bồ Tát đều không thể đánh lại hắn, nếu như Phật Tổ Như Lai bị Đóa Đóa thu hút, để bốn vị Bồ Tát đối phó với Diệp Thiên, và Đại Bằng Kim Sí Điểu lại đi giúp đỡ Diệp Thiên, vậy thì Diệp Thiên sẽ có hy vọng mở tế đàn. Một khi Diệp Thiên có được sức mạnh từ bên trong tế đàn, tất cả những người ở đây đều phải chết.

Thật may mắn.

Phật Tổ Như Lai đã ra tay sớm, trước khi Đóa Đóa biến thành chim Huyền Điểu thì ông ta đã khống chế Diệp Thiên, mặc dù không biết khi Diệp Thiên rơi xuống có bị nghiền nát hay không, nhưng bị thương là điều không thể tránh khỏi, cho dù là không chết thì cũng không còn là đối thủ của bốn vị Bồ Tát nữa.

Còn về Đóa Đóa, cô không có phản ứng gì với Đại Bằng chỉ tức giận hét lên một tiếng rồi đập đập đôi cánh, điên cuồng phát ra lửa thiêu về phía Phật Tổ Như Lai.

Cảm nhận được sự đáng sợ của ngọn lửa, Phật Tổ Như Lai không dám xem thường, ông vừa lấy tay đỡ lấy một ngọn lửa đang bay đến, tay kia lại phải đỡ lấy một ngọn lửa khác.

Một ánh sáng màu vàng giáng vào ngọn lửa đang cháy, đẩy ngọn lửa trở lại phía sau người Đóa Đóa.

“Xem ra chim Huyền Điểu cũng đấu không lại Phật Tổ Như Lai rồi.”

Na Tra và những người khác bắt đầu vui mừng.

“Đùa chứ, Phật Tổ là thánh nhân, có sức mạnh đại viên mãn của cấp Thái Thượng Kính, sắp đạt được Đại Đạo Cảnh rồi, cho dù cô ta có là Cửu Thiên Huyền Nữ, thì lúc đó Cửu Thiên Huyền Nữ chẳng qua cũng chỉ là Thái Thượng Kính cấp chín mà thôi, còn cách xa so với cấp đại viên mãn, làm sao có thể là đối thủ của Phật Tổ được.” Dương Tiễn nói.

Mọi người đều gật đầu biểu thị có lý.

Nhưng Đóa Đóa không cam tâm tỏ ra yếu kém, cô nói với Chiến Nhi: “Em trai, em ra sau lưng chị, nắm chắc đôi cánh của chị, đừng để bị ngã xuống dưới, biết chưa, chị phải đi cứu bố.”

“Vâng ạ, chị.”

Chiến Nhi rất ngoan ngoãn gật đầu.

Thế là, Đóa Đóa ném Chiến Nhi lên lưng chim rộng lớn, Chiến Nhi nắm lấy đôi cánh màu vàng rồi vỗ nhẹ vào lưng chị gái.

Mặc dù lửa trên lưng chị gái cháy rất lớn, nhưng không thiêu cháy được cậu bé, ngược lại lại đem đến cho cậu cảm giác trên lưng của chị gái rất ấm áp.

Lúc này, Đóa Đóa dang rộng đôi cánh, đột nhiên nhắm về phía Phật Tổ Như Lai.

Thấy vậy Phật Tổ Như Lai ngay lập tức liền thúc giục pháp quyết, một chữ “vạn” to khổng lồ hiện ra trước mặt, sau đó một chưởng bắn ra. Chữ “vạn” to khổng lồ hướng về phía Đóa Đóa.

Nhìn thấy chữ “vạn” hướng về phía mình, Đóa Đóa giơ ra bộ móng vuốt sắc nhọn, cộng thêm cả pháp lực, ngọn lửa cháy cuồn cuộn trên bộ móng vuốt. Cô bắt lấy chữ “vạn”, ngang nhiên đem chữ “vạn” xé rách.

Rồi sau đó tiếp tục tấn công về phía Phật Tổ Như Lai.

Thấy vậy, bốn vị Bồ Tát đều vô cùng sửng sốt.

“Con chim Huyền Điểu này cũng thật là hung hãn!” Quan Âm kinh sợ nói.

“Đúng thế.” Phổ Hiền gật đầu nói: “May mà cô ta biến thân muộn, nếu như biến thân sớm thì chỉ dựa vào một mình cô ta đã đủ để quyết chiến với bốn người chúng ta một trận rồi, nếu Diệp Thiên sớm đã mở được tế đàn thì cục diện cũng sẽ không như lúc này nữa.” Văn Thù và Địa Tàng đều gật đầu.

Vào lúc này, khi Đóa Đóa gần tiếp cận đến, Phật Tổ Như Lai đột nhiên ném một cái bát vàng về phía Đóa Đóa.

Đại Bằng kinh hãi hét lên một tiếng.

Nhưng do Đóa Đóa ở quá gần, Phật Tổ Như Lai lại bất ngờ ném ra bát vàng. Có thể nói là bất ngờ đánh úp Đóa Đóa, ngay lập tức Đóa Đóa liền đâm vào cái bát vàng rồi bị bay về phía sau, trong khi cái bát vàng vẫn tiếp tục biến lớn hơn. Càng biến càng lớn, cuối cùng ầm một tiếng, chiếc bát vàng đã chụp lấy Đóa Đóa.

“Ha ha ha!”

Na Tra, Dương Tiễn và những người khác đều nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“Chim Huyền Điểu cũng không làm gì được, căn bản không thể chịu được một đòn tấn công của Phật Tổ Như Lai!”

“Chỉ có thế mà cũng dám đấu với Phật Tổ Như Lai, đúng là muốn tìm cái chết mà!”

“Thế này thì tốt rồi, Diệp Thiên bị đẩy xuống trần gian, con gái của Diệp Thiên lại bị trấn áp trong bát vàng. Chúng ta cũng có thể thở phào một hơi rồi.”

Đại Bằng lại tức giận: “Phật Tổ Như Lai, mau thả lão tổ tông của ta ra, ngươi là cháu trai của ta mà lại dám ra tay với lão tổ tông. Ngươi làm như thế này là bất kính đấy, ngươi có biết không?”

Phật Tổ Như Lai bình tĩnh đáp: “Lúc đó chị gái ngươi Khổng Tước đã nuốt chửng ta, ta phải phá lưng của bà ấy để thoát ra, ta đã muốn lấy đi tính mạng của bà ấy, nhưng chúng tiên đều nói giết chị gái ngươi như giết mẹ ruột, ta đành giữ cho bà ấy một mạng, rồi cho cô ấy làm phật mẫu, ngươi cũng trở thành phật cữu.”

“Kể từ ngày đó, ta vẫn đối xử tốt với chị em hai người các người, vẫn luôn coi hai ngươi là trưởng bối mà đối đãi. Nhưng việc nào ra việc đấy, các người có tư cách hưởng thụ sự đối đãi tốt của ta, nhưng các người không có tư cách xen vào việc của ta. Nếu không ta và hai ngươi sẽ cắt đứt quan hệ, chúng tiên cũng sẽ không nói được lời nào.”

Đại Bằng giận dữ nói; “Ngươi là đồ lật mặt không nhận người, nhất quyết dồn lão tổ tông của ta vào chỗ chết đúng không?

“Là ông trời muốn cô ấy chết, cô ấy không thể không nghe theo.” Phật Tổ Như Lai nói.

Đại Bằng hét lớn: “Nếu đã như vậy thì đừng trách ta và chị ta đi tìm mẹ ta, tập hợp tộc Phượng Hoàng để khai chiến với Linh Sơn các người!”

Vừa nói xong, Đại Bằng vỗ cánh bay đi.

Phật Tổ Như Lai đanh định ra tay với Đại Bằng nhưng ngay vào lúc đó, bát vàng bị Đóa Đóa chống lên, nhìn thấy Đóa Đóa sắp thoát ra, Phật Tổ Như Lai liền vội vàng hét lên: “Bốn vị tôn giả, mau ngăn cản Đại Bằng đi báo tin!”

Nói xong, ông ta liền cùng tọa sen ngồi lên bát vàng.

Sau đó điều khiển bát vàng để tấn công Đóa Đóa đang ở bên trong.

Cùng lúc đó, Đại Bằng vẫn chưa bay được bao xa liền bị bốn vị Bồ Tát dùng kim quang vây ngăn lại.

Nói thế nào đi nữa thì Đại Bằng cũng là cậu ruột của Phật Tổ Như Lai, bọn họ cũng chỉ có thể nhốt chứ không thể giết, một khi giết Đại Bằng thì danh tiếng của Phật Tổ Như Lai ở Thiên Giới sẽ bị ảnh hưởng lớn, sẽ bị người có tâm cơ lấy đó làm cớ để nói Phật Tổ Như Lai giết cậu ruột, như thế sẽ khiến cho nhiều người rời khỏi cửa Phật.

Vì vậy Đại Bằng cũng chỉ bị nhốt trong kim quang mà thôi.

“Tôn Ngộ Không, mau đi tìm chị gái ta - Đại Minh Vương!” Đại Bằng hét lên.

Tôn Ngộ Không ngay lập tức liền biến thành một vệt sáng bay đi.

“Con khỉ kia, đừng hòng chạy trốn!”

Dương Tiễn và Na Tra thấy cơ hội thu phục Tôn Ngộ Không đã đến, bèn nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh đã kéo dài thời gian và bắt đầu ra tay với Tôn Ngộ Không.

Lý Tĩnh lại nói: “Đi xem xem, Diệp Thiên đã bị nghiền nát trong hố sâu hay chưa.”

Ngay lập tức liền có thiên tướng bay đến bên cạnh hố sâu rồi nhìn xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại, rồi hét lên: “Lý Thiên Vương, phía dưới không có người, ngay cả mùi máu tanh cũng không có, chứng tỏ tên Diệp Thiên kia không bị nghiền nát hay biến mất trong hố sâu.”

Phật Tổ Như Lai vừa nghe xong, liền nhíu mày.

“Sao có thể như thế được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK