“Điều này...”
Mọi người nhìn nhau.
Sự nghi ngờ đối với Trấn Nguyên Tử cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong toàn bộ Thiên Giới, chỉ có Trấn Nguyên Tử là có thể làm những việc như vậy mà không cần man thiên quá hải.
Người đàn ông mặc đồ đen quay trở lại Ngũ Trang Quán và biến mất sau khi phong ấn kết thúc.
Điều này không khiến họ nghi ngờ rằng Trấn Nguyên Tử đang khó tính.
“Trấn Nguyên đạo huynh nghĩ người mặc đồ đen này là ai?” Côn Bằng Lão Tổ hỏi.
Trấn Nguyên Tử lắc đầu: “Nếu như ta biết, ta đã nói từ lâu, nhưng ta không biết.”
Mọi người lại nhìn nhau.
Họ không dễ dàng để làm cho mọi thứ rõ ràng.
Lúc này, Thông Thiên Giáo Chủ mơ hồ nói: “Trấn Nguyên đạo huynh, không bằng như thế này đi, hãy nhìn xem năm trăm năm sau Thiên Giới sẽ có sóng gió gì. Người mặc đồ đen kia có làm chuyện bất lợi gì cho bệ hạ.”
“Nhân tiện, hãy xem Thái Nhất đạo huynh có gặp nguy hiểm không và có bị người mặc đồ đen giết không.”
Trấn Nguyên Tử nói: “Mọi người nói với ta rằng các con đường dẫn đến Địa Giới đều bị phong tỏa, hơi thở không thể đi qua Địa Giới và cũng làm cho Địa Thư của ta cách biệt với Địa Giới và Minh Giới. Vậy nên nó cũng không thể tra được người và chuyện của Địa Giới.”
“Về Thiên Giới này thì dường như bị một thế lực vô hình giam cầm, cũng khiến cho quyển sách Địa Thư của ta chỉ có thể nhìn về quá khứ 500 năm, cũng không thể nhìn tương lai 500 năm sau.”
“Ta đã phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ này một năm trước. Lúc đó, ta còn nghĩ rằng Địa Thư của ta bị trục trặc, vì mọi người đến và nói rằng những lối đi khác nhau dẫn đến Địa Giới và Minh Giới đã bị phong ấn nên ta mới nhận ra rằng nó hẳn là bị người mặc đồ màu đen giở trò. Người mặc đồ đen kia đã giở thủ đoạn để làm Địa Thư của ta mất linh, ngăn không cho tôi nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra trong tương lai của Địa Giới, Minh Giới và Thiên Giới.”
“Điều này...”
Mọi người không biết có nên tin lời Trấn Nguyên Tử nói không.
“Trẫm hiểu rồi.” Diệp Chiến đứng lên nói, “Chúng ta trên Thiên Đình có tồn tại đáng sợ. Tất cả những gì hắn muốn làm là giết Thái Thượng Hoàng và chiếm đoạt ngai vàng của trẫm!”
Sau đó, anh ấy nói với Trấn Nguyên Tử một lần nữa: “Trẫm cũng hy vọng rằng Trấn Nguyên đại tiên sẽ nghiên cứu Địa Thư thật kỹ để xem làm thế nào để Địa Thư không bị hỏng và có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trong tương lai.”
“Thần sẽ.” Trấn Nguyên Tử nói.
Sau đó, Diệp Chiến đưa mọi người đi.
Trở lại cung điện của Nhân Thiên đại đế, Diệp Chiến gọi mọi người vào ngự thư phòng.
“Các khanh nghĩ sao về vấn đề này?” Diệp Chiến hỏi.
Anh ấy thực sự không muốn tin rằng người đàn ông mặc đồ đen kia là Trấn Nguyên Tử, nhưng anh ấy không có bằng chứng nào cho thấy đó không phải là Trấn Nguyên Tử. Tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra rằng nó có liên quan đến Trấn Nguyên Tử.
Ví dụ như là người mặc đồ đen là người mạnh nhất Thiên Giới, sau khi phong ấn sẽ trở về Vạn Thọ Sơn. Địa Thư sớm không hỏng muộn không hỏng mà lúc này lại bị hỏng, đây là giấu đầu hở đuôi hay là mất linh, cái này cũng chỉ có Trấn Nguyên Tử nó mà thôi. Bởi vì Địa Thư cơ bản đó là của ông ta, ông ta nói cái gì thì chính là cái đó. Ba mục này đều chỉ ra rằng người đàn ông mặc áo choàng đen là Trấn Nguyên Tử.
Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc không nhịn được nói: “Bệ hạ, thần phải nói, khả năng người mặc đồ đen là Trấn Nguyên Tử cao tới chín mươi chín phần trăm!”
Khi ông ta mở miệng, Thái Thượng, Nữ Oa, Phục Hi, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn và Thiên Hà đều cho là như vậy.
“Hừ!” Thông Thiên hừ nói: “Theo ta thây thì các ngươi mới chính là người mặc đồ đen!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận nói: “Thông Thiên, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được. Chúng tôi làm gì có khả năng man thiên quá hải phong ấn nhiều đường lên Địa Giới và Minh Giới được?”
Thông Thiên nói: “Những cổng thông tin này, ngoại trừ Trấn Nguyên Tử rất khó phong ấn, những người khác đều có thể đi phong ấn mà không hề hay biết.”
“Về phần cổng thông tin Ngũ Trang Quán kia, các ngươi hẳn là đã xác định thời gian, khi Trấn Nguyên Tử yếu nhất thì bí mật phong ấn nó.”
“Nguyên nhân không mở được cũng không khó giải thích, phong ấn cái này không phải có tu vi cao là có thể mở ra được. Chỉ cần các người làm phong ấn đặc biệt cao cấp, nếu không có phương pháp phá vỡ phong ấn thì ngay cả Trấn Nguyên đạo huynh cũng không thể mạnh mẽ phá được.”
“Mà các ngươi, lý do tại sao các ngươi đến Vạn Thọ Sơn thì biến mất thì đó không gì khác ngoài việc thu hút sự chú ý của mọi người đến Vạn Thọ Sơn, và để mọi người nghi ngờ Trấn Nguyên đạo huynh. Mục đích của các ngươi là khiến bệ hạ nghi ngờ Trấn Nguyên đạo huynh, sau đó phái trọng binh đến tiêu diệt Trấn Nguyên đạo huynh. Khi đến lúc đó các người sẽ đoàn kết ôm nhau, không có Trấn Nguyên đạo huynh, thì ta và Côn Bằng đạo hữu không còn cách nào để bắt các người. Sau đó các người có thể lợi dụng sự tin tưởng của bệ hạ đối với các người để kiểm soát triều cương, tóm đại quân trong tay. Rồi đến thời điểm thích hợp thì các người sẽ thay thế bệ hạ, thiên hạ này một lần nữa là của các người!”
Vừa dứt lời thì Thái Thượng, Nguyên Thủy, Nữ Oa và những người khác đều bùng nổ.
“Thông Thiên, đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Bệ hạ đối với chúng ta tốt, chúng ta sẽ không báo thù!”
“Chó điên đừng cắn bậy, đây không phải là nói đùa, đây là một câu hỏi rất nghiêm túc, đừng có mà hãm hại chúng ta!”
Thông Thiên hừ lạnh nói với Diệp Chiến: “Bệ hạ, người xem bọn họ đều là lo lắng kìa. Tuy rằng thần suy đoán không có bằng chứng, nhưng tất cả đều có logic và căn cứu rõ ràng. Bọn họ đều là kẻ thù cũ của Thái Thượng Hoàng, đặc biệt là Nguyên Thủy, Nữ Oa , Phục Hi, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn đều đã giúp Hồng Quân giết Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng cũng tiếp cận Hồng Quân. Bọn họ lợi dụng lúc Thái Thượng Hoàng chưa có tu vi trạng thái mãn, nhân cơ hội gây ra hỗn loạn, tiêu diệt Thái Thượng Hoàng trước rồi mượn bệ hạ tiêu diệt Trấn Nguyên đạo huynh, cuối cùng thì sẽ kề dao vào cổ bệ hạ. Thần mong bệ hạ hãy tránh xa những tên ác ôn này, đừng để bị bọn hung ác này cho vào tròng.”
Đùa à, Thông Thiên ông đã khó chịu với đám người Nguyên Thủy từ rất lâu rồi.
Kể từ khi Diệp Chiến giải tỏa lệnh cấm của họ, để họ tự do đi lạ và để họ làm cố vấn cho anh ấy thì sức nặng của Thông Thiên trước mặt Diệp Chiến đã giảm bớt. Nhiều việc thà nghe những người này hơn là nghe ông. Ông mà không nhân cơ hội này để Diệp Chiến diệt trừ bọn họ hay xa lánh bọn họ mới là lạ.
Chỉ cần Diệp Chiến diệt trừ bọn họ, hoặc xa lánh bọn họ thì ông sẽ được sủng ái tận trời, địa vị của ông trên Thiên Đình sẽ đột nhiên tăng lên.
Về phần người mặc đồ đen là ai, ông không quan tâm. Ông chỉ biết rằng Thái Nhất đạo huynh không dễ đối phó. Âm mưu của người mặc đồ đen chắc chắn sẽ bị Thái Nhất đạo huynh đè bẹp.
Mà tận dụng cơ hội để thoát khỏi Nguyên Thủy và những người khác, đặc biệt là Nguyên Thủy, là điều quan trọng nhất.
“Thông Thiên, ngươi...” Thái Thượng Nguyên Thủy và những người khác sắp nôn ra máu.
Chết tiệt, ông đang muốn lấy mạng họ!
Ngay lập tức, Nguyên Thủy quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ, thần thề với Hỗn Nguyên Lão Tổ, nếu người mặc đồ đen là thần thì thần sẵn sàng bị Hỗn Nguyên Lão Tổ trừng phạt!”
Người của Thái Thượng Hoàng đều lần lượt quỳ xuống và tuyên thệ như vậy.
Thông Thiên hừ nói: “Hỗn Nguyên Lão Tổ tuân theo tự nhiên nên mới sẽ không quan tâm đến các ngươi làm gì. Dù các ngươi có vi phạm lời thề thì Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng sẽ không đến xử phạt các ngươi, vì vậy các ngươi thề với Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng giống như là không thể!”
Sau đó, ông lại nói với Diệp Chiến: “Bệ hạ, đừng tin tưởng bọn họ chỉ vì mấy lời thề vô nghĩa này của họ. Những người này không phải là người tốt, họ đều có tính toán của riêng mình. Bệ hạ, đừng để họ tính toán!”
Khi ông nói như vậy, tâm lý của Diệp Chiến cũng có chút dao động, vì sự suy đoán của Thông Thiên cũng có cơ sở lý thuyết nhất định.
“Yêu Tổ, khanh nghĩ như thế nào?” Diệp Chiến nhìn Côn Bằng Lão Tổ.
Côn Bằng Lão Tổ lắc đầu: “Thứ cho thần ngu muội, thần thật sự không nhìn thấy cái bẫy bên trong. Tóm lại thần cho rằng là ai nói ai là người mặc đồ đen thì thần nghĩ đều có thể, cho dù bọn họ nói thần mặc đồ đen thì nó vẫn có ý nghĩa.”
“Tóm lại, bệ hạ nhất định phải cẩn thận, nhưng mà không nên làm cho người ta thất vọng, lạnh lòng. Vì lẽ đó nên chuyện này như thế nào thì còn phải nhìn vào chính bệ hạ, thần không nhìn ra được.”
Diệp Chiến biết rằng Côn Bằng Lão Tổ không phải là ngu ngốc.
Ông ấy muốn anh ấy đừng nghi ngờ ai để không làm lạnh lòng người đó, vì nói không chừng là khi người mặc đồ đen làm loạn thì có thể mấy người đó sẽ tìm đến người mặc đồ đen.
“Thừa tướng, khanh nghĩ thế nào?” Anh ấy hỏi Thân Công Báo một lần nữa.
Bởi vì nếu như là đám người Thái Thượng nói, thì đó là anh ấy đang tái sử dụng những người này như vậy sẽ tạo thành sự mất cân bằng với Thông Thiên và hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Thân Công Báo nói: “Việc này... bệ hạ nên hỏi Thái Hậu đi, Thái Hậu so với thần thông minh hơn nhiều.”
Thân Công Báo cũng rất quỷ quyệt nên không muốn đắc tội với ai cả.
Nhưng lòng ông ta cũng giống như gương sáng, biết không phải là đám người Thái Thượng, nhưng mà ông ta không dám nói rõ. Nếu nói rõ ra thì Thông Thiên có thể ghi hận ông ta, nếu phát hiện cơ hội thì sẽ giết ông ta.
“Các ngươi ở chỗ này chờ, trẫm đi gặp mẫu hậu.” Diệp Chiến đứng dậy.
Đây là một vấn đề lớn, anh ấy không làm rõ thì sẽ không thể ngủ ngon giấc được và cũng không an tâm được.
Rất nhanh sau đó, anh ấy đã đến tẩm cung của Thái Hậu và giải thích tình hình cho Văn Tuyết Tâm nghe.
“Cái gì!”
Văn Tuyết Tâm nghe xong, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Cánh cổng thông tin dẫn tới Địa Giới và Minh Giới bị phong ấn, Thiên Giới đã mất liên lạc với hai thế giới đó rồi sao?”
“Vâng, mẫu hậu.” Diệp Chiến nói: “Sau khi các đại thần phân tích, không khó để suy ra mục đích của người mặc đồ đen là muốn giết phụ hoàng, đoạt vị, khống chế Tam Giới!”
Văn Tuyết Tâm đột nhiên hoảng loạn, lo lắng đi lại, không biết phải làm sao!
“Mẫu hậu, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra kẻ đứng sau hậu trường, nhưng mọi người đều nghi ngờ Trấn Nguyên Tử và Thông Thiên trực tiếp chỉ tay về phía đám người của Thái Thượng Nguyên Thủy. Vì lý do này cho nên nhi thần và các đại thần cảm thấy cả hai đều có thể, nhưng mà lại không thể xác định chắc chắn là ai được. Điều này đặc biệt khó xử, mong rằng mẫu hậu sẽ cho nhi thần một số chỉ dẫn.” Diệp Chiến nói.
Văn Tuyết Tâm cố gắng trấn tĩnh lại, trong lòng liền phân tích.
Không lâu sau, cô ấy nói: “Thái Thượng Nguyên Thủy và những người khác có thể trực tiếp loại trừ khả năng, việc giữ họ bên mình là sự sắp đặt của phụ hoàng con. Từ mắt phụ hoàng con thì họ sẽ không đến nỗi ở bên cạnh con và để lại mối họa được, điểm này thì con phải tin phụ hoàng con. Huống hồ trước kia là con có ân với họ, con đối với bọn họ tốt, dù muốn nổi loạn thì cũng không thể chỉ trong mấy năm ngắn ngủi này mà làm đâu. Hiện tại thì nền tảng của bọn họ còn chưa vững chắc, muốn nổi dậy thì cũng phải có căn cơ thật vững chắc, nếu không họ sẽ tự diệt vong. Họ đều là Thánh Nhân cũng không phải kẻ ngu nên họ sẽ không làm những điều mà kẻ ngu mới làm. Con không phải nghi ngờ điều này, có thể yên tâm và sử dụng lại họ.”
“Về phần Thông Thiên, ông ta lại càng không có khả năng làm chuyện lật đổ con. Ông ta là một kẻ kiêu ngạo, tất cả mọi người chỉ là cho ông ta thể diện mà thôi, chỉ có những đệ tử của ông ta thì mới là những người hoàn toàn thật lòng với ông ta. Nến cuối cùng căn bản cũng không thể lay động được địa vị của con.”
“Trấn Nguyên Tử là người có khả năng nhất và cũng là người khó có khả năng nhất. Dù sao thì việc phụ hoàng con đã có thể giành lại quyền kiểm soát Tam Giới này, cũng là do ông ta bày mưu tính kế và có đóng góp rất nhiều. Nếu không có ông ta thì sẽ không có sự trỗi dậy lần thứ hai của phụ hoàng con. Nhìn theo những điểm này thì đúng thật là không có lý do gì để làm hại phụ hoàng còn và chiếm lấy ngai vàng của con.”
“Nhưng thực lực của ông ta thực sự là mạnh nhất trong Thiên Giới ngày nay. Hơn nữa trong bốn đồ đệ của Hỗn Nguyên Lão Tổ này thì Hồng Quân yêu quyền lực, phụ hoàng con yêu quyền. Bàn Cổ khai thiên tích địa cũng là để chứng minh rằng mình lợi hại và để người dân trong thiên hạ dùng ông ta, cũng yêu quyền. Phân thân của Bàn Cổ là Thông Thiên và Nguyên Thủy là có thể nói rõ được.”
“Trong bốn đệ tử thì đã có ba người yêu quyền, Trấn Nguyên Tử cũng có thể yêu quyền nhưng mà là do ông ta giấu nó quá sâu khiến người ta không thể nhìn ra được. Hơn nữa, ông ta cũng còn có Địa Thư, ông ta biết rõ nhất khi nào có thể mưu quyền. Có thể đây là một cơ hội tốt nên ông ta bắt đầu hành động.”
“Tuy nhiên, không có chứng cứ, chúng ta không thể đưa ra kết luận vội vàng được, nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng.”
“Vì lẽ đó nên bây giờ con phải đưa trọng binh đến Vạn Thọ Sơn với lý do bắt người mặc đồ đen. Sau đó cũng hãy dùng lý do bắt người mặc đồ đen mà cử đám người Nguyên Thủy đến Vạn Thọ Sơn và trừng mắt nhìn Trấn Nguyên Tử. Nếu ông ta có làm bất cứ điều gì thì con có thể nắm vững nó ngay từ đầu, để tránh khỏi trở tay không kịp!”