Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây…"

Sự thay đổi đột ngột khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

"Thánh Mẫu!"

Văn Tuyết Tâm cũng bị kinh ngạc mà hét lên.

Mọi người nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời, trôi nổi một nhánh màu xanh ngọc bích, lấp lánh ba màu sắc như mưa là xanh lục, vàng kim và tím, vô cùng chói mắt.

Nhìn một cái!

Đám người Quảng Thành Tử vô cùng vui mừng hét lén.

"Là sư tôn đó Tam Bảo Ngọc Như Ý, sư tôn đến rồi, chúng ta thoát hiểm rồi, hahaha!"

Đúng như dự đoán.

Tiếng cười của bọn họ vừa vang lên, liền thấy trên hư không có một cái ghế liên hoa lơ lửng, trên đó có một ông già râu tóc bạc phơ, mặc đạo phục màu trắng, thần thái vô cùng uy nghiêm, ngồi trên ghế liên hoa, chiều cao Cửu Trượng Kim hơn đám người Quảng Thành Tử.

Sự xuất hiện của đạo sĩ, khiến cả thành Trường An rực rỡ, bao trùm trong một bầu không khí bình yên.

Rất nhanh, thành Trường An liền bùng nổ.

"Ngồi thôi chiều cao còn hơn Cửu Trượng Kim, không cần nghi ngờ đây là vị đỉnh cấp đại năng cảnh giới đại đạo Cửu Trượng Kim thứ mười tám, chẳng lẽ là người đứng đầu Tam Thanh - Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn?"

"Là Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhất định là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tam Bảo Ngọc Như Ý là pháp bảo của Nguyên Thủy Thiên Tôn, từ sắc mặt vui mừng của sư huynh đệ Quảng Thành Tử, có thể chắc chắn đây là Nguyên Thủy Thiên Tôn không sai!"

"Thật không ngờ đến, đời này lại vinh hạnh được  nhìn thấy dung nhan của Nguyên Thủy Thiên Tôn, chuyến đi lần này đến thành Trường An quá đáng giá rồi, đời này không còn gì hối tiếc nữa!"

“......”

Khiến mọi người đều vô cùng kích động.

Phải biết là, đỉnh cấp đại năng cảnh giới đại đạo, cả thiên giới khắp nơi chỉ có vài người, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể đếm ra.

Mà trên thế giới, dân số có hơn hàng chục nghìn tỷ.

Nhiều người như vậy, mới xuất hiện vài vị đỉnh cấp đại năng cảnh giới đại đạo, có thể tưởng tượng gặp được vị địa năng như vậy khó đến mức nào?

Bao nhiêu người đến chết cũng không gặp được đỉnh cấp đại năng một lần!

Mà hôm nay, lại may mắn gặp được, không kích động mới là lạ.

Rất nhanh.

Ghế liên hoa dừng lại trên không trung.

Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Hoàng Long Đạo Nhân, Thái Ất Chân Nhân,... ngay cả Thanh Hư Chân Quân bị đánh vỡ ba đóa hoa cũng vội vàng quỳ xuống cung kính quỳ bái Nguyên Thủy Thiên Tôn.

"Đệ tử bái kiến sư tôn!"

Câu Trần Đại Đế và các vị tiên tử trên thiên đình, cũng vội vàng cúi lại.

"Tham kiến Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn!"

Tiếp đó!

Cả thành Trường An, hàng nghìn tỷ người toàn bộ đều quỳ trên đất.

"Tham kiến Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn!"

Một lúc sau, tiếng bãi lễ vang dội giữa trời đất.

Còn uy nghiêm trang trọng hơn lúc Ngọc Đế đến.

Phải biết rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn là giáo chủ Xiển Giáo, mà thiên giới là dưới sự thống trị của Xiển Giáo, Ngọc Đế cũng là một thanh viên trong Xiển Giáo, do vậy có thể thấy địa vị của Nguyên Thủy Thiên Tôn ở thiên giới rất được tôn sùng.

Đó là sự tồn tài còn hiển hách hơn địa vị của Ngọc Đế!

Có thể nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là ông chủ đứng sau Ngọc Đế, Ngọc Đế làm việc cho ông ấy, giúp ông ấy thống trị chư thiên vạn giới, ông ta muốn sa thải Ngọc Đế thì Ngọc Đế phải cuốn gói rời đi, đổi người khác lên ngồi vào ghế rồng.

Cho nên, có thể tận mắt nhìn thấy một sự tồn tại ghê gớm nhua vậy, là một việc vô cùng vinh hạnh.

Có điều, mấy người Diệp Thiên không có bái lễ.

Ngược lại ánh mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, tràn đầy sự bất mãn và thù hận.

Bởi vì Văn Trọng là bị thuộc hạ của ông ta giết, bởi vì Kim Linh Thánh Mẫu là bị ông ta đánh bị thương, bởi vì ông ta đến đây bọn họ muốn chạy cũng không thể chạy được.

Cho nên không căm thù mà nhìn ông ta mới là lạ.

"Đều đứng lên đi."

Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh nhạt mở miệng, nhưng vang vọng như tiếng chuông to lớn, cả thành Trường An đều bị bao trùm bởi âm thanh của ông ta, giọng nói còn lớn hơn gấp ngàn vạn lần máy phóng thanh.

"Tạ sư tôn!"

"Tạ Nguyên Thủy Đại Thiên Tôn!"

Mọi người lúc này mới đứng dậy, trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ, rất lâu sau vẫn chưa tiêu tan.

"Hơ hơ…"

Lúc này, Thánh Mẫu Lim Linh ho ra máu mấy ngụm, ôm lấy ngực rồi đứng dậy.

Quảng Thành Tử đột nhiên nói: "Nhìn thấy sư bá, còn không quỳ xuống!"

Kim Linh Thánh Mẫu cũng là một người nóng nảy, vốn không có quỳ xuống bái lại Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà không phục nói: "Sư bá thân là trưởng bối, đánh lén một đứa vãn bối, đây tính là chuyện gì?"

"Hỗn xược!"

Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Hoàng Long Đạo Nhân đều bất mãn nói.

"Sư tôn tôi đánh bà, còn cần phải đánh lén sao?

Hai tay hai chân của bà, còn không đến gần được người sư tôn tôi!"

Ngọc Đỉnh Chân Nhân kiêu ngạo nói.

"Hừ!"

Kim Linh Thánh Mẫu hừ lạnh nói: "Vậy tại sao sư bá không phát ra tiếng động, nhân lúc tôi không chuẩn bị, cho tôi một đòn?"

"Đó là vì ngăn cản sự hung ác tàn bạo của bà!"

Xích Tinh Tử nói.

"Hơ hơ!"

Kim Linh Thánh Mẫu cười lạnh: "Vãn bối đánh nhau với nhau, trường bối có thể khuyên can, nhưng động thủ giúp bên này đánh bên kia, việc này cũng quá mất đi phong độ của trưởng bối rồi đó?

Không sợ người trong thiên hạ sẽ cười nhạo sao?

"Kim Linh Thánh Mẫu, bà to gan lắm, sao dám nói chuyện như vậy với sư tôn của tôi!"

Đám người Quảng Thành Tử tức giận.

Đều muốn nhân lúc Kim Linh Thánh Mẫu bị thương mà muốn lấy mạng bà ấy.

Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới lạnh nhạt nói: "Văn Trọng cướp pháp trường, vốn đã phạm vào tội chết, nếu đệ tử của bổn tôn không giết ông ta, thì dựa vào luật pháp thiên đình, ông ta cũng bị phán tử hình."

"Bà thân là Đấu Mẫu Nguyên Quân người đứng đầu Vạn Tinh, đừng nói là bà không biết hả?"

"Nhưng bà lại vì cái chết của Văn Trọng mà không màng đến hình tượng, cứ như một người đàn bà chanh chua chạy đến hỏi tội, còn đối với việc tuân thủ pháp lý, bà ra tay với người thi hành pháp luật thiên đình, bổn tôn giáo huấn bà một chút, bà còn không phục, bà có gì mà không phục?"

"Có biết là bà cũng phạm vào đại tội tày trời không?"

"Đệ tử chính là không phục!"

Kim Linh Thánh Mẫu nói: "Văn Trọng cướp pháp trường là không đúng, nhưng cũng là bị mấy người ép, các người không chém đầu cháu gái ông ta, ông ta có thể chạy đến cướp pháp trường hả?"

"Đừng nói với tôi Văn Tuyết Tâm là dựa vào sự trừng phạt của pháp luật, còn không phải bị mấy người ép sao, người ta và Diệp Thiên yêu thương nhau, đều đã đến bước bàn chuyện cưới sinh rồi, Ngọc Đế vì ban hôn cho con trai của Dương Tiễn, một đạo thánh chỉ chia cắt hai người, không cảm thấy rất quá đáng sao?"

"Hơn nữa con trai Dương Tiễn là cái thá gì, cậu ta xứng với cháu gái của đồ nhi tôi sao, Ngọc Đế ban hôn cũng phải nắm rõ tình hình, ban hôn cho một người rác còn không phải, không cảm thấy rất bị mất giá trị sao?"

"Cho nên tôi cho rằng, đây là các người cố ý, là một âm mưu, mục đích chính là để Văn Trọng phạm vào pháp luật thiên đình, rồi danh chính ngôn thuận mà trừ khử nó, khiên Lôi bộ rơi vào tay Xiển Giáo các người, âm mưu của các người thật là độc ác, tôi cũng coi như là nhìn các người với cặp mắt khác rồi!"

Lời này vừa nói xong, đột nhiên dẫn đến cả thành Trường An bàn tán xôn xao.

"Thật sự là như vậy sao?"

"Nếu là như vậy, cũng quá âm hiểm rồi đó?"

"Hình như đúng là có cái khả năng này!"

Bách tính bàn tán xôn xao.

Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Bà cái thứ nghiệp chướng, dám tội trước phạm tiếp tội sau, vấn đề nhỏ xé ra to, ăn nói xằng bậy, vu khống thiến đình, bôi nhọ Xiển Giáo, bà thật sự đáng chết, tưởng bổn tôn không dám giết bà sao?"

Lại không ngờ ông ta vừa nói xong, một tiếng hét lớn vang lên.

"Nguyên Thủy! Đừng ức hiếp người quá đáng! Ông dám giết đồ nhi của tôi, đừng trách tôi trở mặt với ông, chi bằng tôi với ông đánh thêm một trận chiến phong thần, tôi mà sợ ông hả!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK