“Vậy sao? Để ông xem.
Tô Thiên Sách nghe thấy thế thì nhìn theo Tôi Quốc Bảo, khi thấy sườn mặt kia, ông ta không khỏi nhưởng mày, giống như cảm thấy người này có chút quen mặt, giống như từng gặp ở đâu rồi, chỉ là nhất thời không nghĩ ra.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. “Chó già Tô, ông đến rồi à.”
Diệp Thiên chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tô Thiên Sách.
Tô Thiên Sách nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, muốn nổi giận. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt Diệp Thiên, cả người ông ta như bị điện giật, chỉ trong nháy mắt ngu ngơ, trong mắt tràn ngập bối rối, kinh sợ, sợ hãi, giống như nhìn thấy quỷ. “Làm càn! Tên nhóc này quá làm càn rồi!” “Tên nhóc này đúng là hung hãn không ai bì nổi, dám chửi Tô gia chủ là chó già, quả thực là đang tự chui đầu vào rọ, Tô gia chủ nhất định khiến cậu ta chết vô cùng thảm!” “Đầu năm nay lắm tên cuồng vọng, nhưng chưa thấy người nào cuồng vọng như vậy, thật sự không biết cậu ta lấy đâu ra can đảm, dám đắc tội mấy người có quyền thế hết lần này tới lần khác!”
Không ai chú ý tới biểu cảm của Tô Thiên Sách, đều mở miệng chỉ trích Diệp Thiên. “Tên ngốc thổi tha! Mẹ nó dám mắng ông nội tạo là chó già! Quỳ xuống với ông nội tao mau!” Tô Quốc Bảo nổi trận lôi đình quát Diệp Thiên.
Nhưng mà anh ta mới nói xong, chỉ nghe rầm một tiếng, Tô Thiên Sách quỳ trên đất, run lẩy bẩy như bị trúng gió, mồ hôi lạnh lại càng chảy như mua. “Sao lại thế này?”
Tất cả mọi người bị cảnh tượng này làm cho không hiểu.
Tô Quốc Bảo càng như gặp quỷ, kh lưng nhìn Tô Thiên Sách, vẻ mặt khó có thể tin hỏi: “Ông nội, ông ông ông... Ông đang làm gì thế?”
Tô Thiên Sách không để ý tới anh ta, mà nhìn Diệp Thiên, run rẩy nói: “Diệp Diệp Diệp... Diệp Bắc Minh, sao cậu lại ở... Ở đây?” “Cái gì?”
Những lời này vừa nói ra, mọi người kinh hãi! Chỉ trong nháy mắt, mười triệu con mắt đều nhìn về phía Diệp Thiên, có hoài nghi, có nghi ngờ, có kinh ngạc, có sợ hãi.
Hắn là Diệp Bắc Minh, thật hay giả vậy?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện câu hỏi này. “Ông nội, ông có lầm hay không? Không phải Diệp Bắc Minh bị đám Phù Vương dọa chạy, sao có thể chạy tới đại hội Tiên Minh được? Còn nữa, không phải Diệp Bắc Minh là tên ngốc à, anh ta dẫn con gái tới chiến đấu với Tiên Minh, đây không phải là tăng thêm phiền phức cho mình sao? Anh ta không suy xét nhỡ đâu bị Tiên Minh bao vây, anh ta khó mà đảm bảo cho con gái an toàn à?” Tô Quốc Bảo cố gắng thuyết phục Diệp Thiên không phải Diệp Bắc Minh.
Nếu đúng là như vậy, anh ta biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.
Bởi vì đảm Phù Vương không ở đây, Diệp Bắc Minh có thể tàn sát hết bọn họ chỉ trong vòng mấy phút. “Những lời cháu nói đều có đạo lý, nhưng cậu ta thật sự là Diệp Bắc Minh, ông từng gặp cậu ta ở đại hội đan phù, không nhầm được đâu. Tô Thiên Sách khóc không ra nước mắt, ông ta thật sự hi vọng không phải Diệp Bắc Minh, nhưng hiện thực tàn nhẫn như vậy, người này thật sự là Diệp Bắc Minh!
Ông ta biết lát nữa chết chắc rồi, cho nên mới quỳ trên đất. “Cháu không tin! Cháu không tin! Anh ta không phải là Diệp Bắc Minh! Nói cho tao biết mày không phải là Diệp Bắc Minh!” Tô Quốc Bảo sắp điên rồi, anh ta căn bản không dám tiếp nhận sự thực này. “Cha tôi là Diệp Bắc Minh, cha có rất nhiều tên, tôi còn nghe có người gọi cha tôi là đại sư Diệp Đóa Đóa thở hổn hển nói.
Cha rõ ràng là Diệp Bắc Minh, tên xấu xa này dám nói cha mình không phải là Diệp Bắc Minh, sao cô nhóc này không giận được. “Không sai! Anh ấy là đại sư Diệp mà ông nội tôi đi theo!” Lúc này Vân Tịch Diễm cũng đứng ra chứng minh.
Nhất thời mọi người bùng nổ! “Chẳng trách vừa rồi người phụ nữ này dám giấm chết anh Trịnh, hóa ra cô ta đã sớm biết cậu ta là đại sư Diệp!” “Không thể ngờ tới! Thật sự không thể ngờ tới! Tôi còn tưởng đại sư Diệp dương đông kích tây xong sẽ bỏ chạy, sao đoán được anh ấy lại tới dương đông kích tây nữa, lần này có trò hay để xem rồi!” “Đại sư Diệp đúng là giỏi, chẳng trách cậu em vợ anh ta nói anh ta sẽ đại náo đại hội Tiên Minh, mọi người hiểu lầm anh ta sẽ tấn công người của Tiên Minh, ai có thể nghĩ tới anh ta đùa người của Tiên Minh xoay vòng, đại hội Tiên Minh xem như bị anh ta phá rối rồi!” “Mới đầu anh ta dụ toàn bộ người của Tiên Minh tới đây, chạy tới đốt Huyền Minh Tông, sau đó dụ người của Tiên Minh đều về Huyền Minh Tông hết, bây giờ lại chạy tới đây giết kim chủ của Tiên Minh, đây mới là ý đại náo đại hội Tiên Minh chân chính!” Ủng hộ team chúng mình b*ằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Lúc này người xem náo nhiệt mới hiểu rõ ý đại náo đại hội Tiên Minh chân chính, nhao nhao bàn tán và cảm khái.
Rất nhanh, tin tức Diệp Bắc Minh xuất hiện ở hiện trường đại hội Tiên Minh thông qua trực tiếp truyền khắp thế giới. “Diệp Bắc Minh đây là chơi đùa chiến thuật du kích vô cùng nhuần nhuyễn, đại hội Tiên Minh cũng bị anh ta lật tung lên!” “Hừ, Diệp Bắc Minh đúng là tiểu nhân, không dám đấu chính diện với Tiên Minh, đánh du kích người ta như vậy mà là bản lĩnh sao?” “Có trò hay xem là được, quản Diệp Bắc Minh quậy thế nào làm gì, dù sao tôi chỉ xem náo nhiệt.
Thế giới lại sôi trào, có người tán dương Diệp Bắc Minh, có người hạ thấp Diệp Bắc Minh, cũng có người duy trì trung lập xem diễn trò.
Mà lúc này, Tô Quốc Bảo đạt được câu trả lời chắc chắn của Đóa Đóa và Vân Tịch Diễm, cuối cùng không nhịn được cảm giác sợ hãi, cả người vô lực ngồi sững sờ trên đất, giống như cha mẹ chết. “Mẹ nó sao không nói sớm anh ta là đại sư Diệp!” Vẻ mặt anh ta như đưa đám hét với Vân Tịch Diễm, có cảm giác muốn bóp chết cô ta. “Nếu cô ấy nói sớm, anh có dẫn con chó già là ông nội anh tới không?” Diệp Thiên cười nhạo, sau đó dời mắt nhìn tám gia chủ khác, cười mỉa nói: “Còn có đám chó già này nữa.
Những lời này vừa vang lên, thân thể tám gia chủ run rẩy dữ dội, đều nhìn đám con cháu hoặc Tô Quốc Bảo mới chạy tới bên bọn họ bằng ánh mắt giết người. “Nghiệp chướng! Sao không hỏi rõ cậu ta là ai!” Có gia chủ vẻ mặt như đưa đám đạp cháu nội ông ta. “Tức giận với đảm ngu ngốc làm gì, vẫn nên cẩn thận suy nghĩ nên chịu lửa giận của tôi thế nào đây, các người đều chiếm lấy tài sản của thế lực dưới trướng tôi mà” Diệp Thiên thản nhiên nói.
Tám gia chủ nghe thấy thế, run lẩy bẩy. “Đại sư Diệp tha mạng, tôi sẽ chuyển hết tài sản nhà tôi cho cậu, thế nào?” Có gia chủ cười nịnh nọt đề nghị. “Đúng đúng đúng, tôi cũng chuyển hết tài sản nhà tôi cho đại sư Diệp. “Tôi cũng chuyển tất cả tài sản nhà tôi cho đại sư Diệp “Tôi cũng chuyển tất cả tài sản nhà tôi cho đại sư Diệp.
xem mày chạy đi đầu!”