Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được!”

Công chúa lo lắng hét lên.

Ngay lập tức, cô ta bỏ qua mọi thứ và bảo vệ trước mặt Đóa Đóa nhanh nhất có thể.

Cô ta cũng là phụ nữ của Thái Nhất, cô ta không thể để Thái nhất xấu mặt được!

Đóa Đóa là con gái của Thái Nhất, thân là phụ nữ của Thái Nhất, Đóa Đóa cũng chính là nửa con gái của cô ta. Hiện Đóa Đóa đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, làm sao người mẹ này có thể đứng yên?

Ngay cả khi chết có người chết thì cũng không thể để Đóa Đóa chết!

Xoạt xoạt xoạt!

Bốn thanh ma kiếm đều xuyên qua ngực công chúa, máu bắn ra làm tung tóe khuôn mặt của bốn ma vương.

“Công chúa!”

Bốn tên ma vương trợn mắt há hốc mồm lập tức chắp tay rút kiếm ra nhìn nhau, hai tay run lên đều là kinh hãi.

Họ không muốn giết công chúa.

Bởi vì người mặc đồ đen không ra lệnh cho họ giết công chúa, mà ma hoàng thậm chí còn không ra lệnh cho họ giết công chúa, nhưng bây giờ họ đã đâm công chúa vì thế họ không biết phải làm sao,

“Công chúa!” Đóa Đóa cũng vô cùng kinh hãi, lập tức ôm lấy công chúa, lo lắng khóc.

“Công chúa, bọn họ không muốn giết cô, sao cô lại ngu ngốc muốn chặn kiếm cho tôi?” Công chúa khẽ cười, lộ ra một ngụm máu răng.

“Bởi vì tôi là phụ nữ của Đông Hoàng Thái Nhất ba cô, cô là con gái của Đông Hoàng Thái Nhất nên cũng coi một nửa con gái tôi. Tôi không thể nhìn cô bị giết mà không thể cứu cô được nên tôi chỉ có thể đem tính mạng đi chặn cho cô một kiếp thôi.”

“Điều duy nhất tôi có thể làm là điều này, tôi hy vọng coo không trách tôi bất tài.”

“Hu hu…” Đóa Đóa bắt đầu khóc.

Cô bị mấy lời công chúa nói làm cho cảm động.

“Tôi không trách cô, tôi sao có thể trách cô? Tôi biết cô đã cố gắng hết sức, thật ra cô không đỡ kiếm cho tôi thì tôi cũng biết ơn cô. Ít nhất khi đối mặt với người mặc đồ đen và không nhân nhượng với người mặc đồ đen, luôn đứng về phía tôi, tôi rất hài lòng về điểm này. Cô cũng không cần lấy mạng của mình để chặn thanh kiếm này cho tôi.”

“Vốn dĩ bọn họ giết tôi, cô vẫn còn có thể sống, nhưng hiện tại chặn kiếm cho tôi nên cô sẽ chết. Tính mạng của cô hiện đang nguy hiểm, vậy tại sao lại lãng phí sinh mệnh của mình một cách vô ích?”

Cô cảm thấy công chúa không đáng bị như vậy.

Đây là đang lãng phí cuộc sống riêng của công chúa.

Công chúa cười nói: “Tuy tôi chưa từng làm mẹ nhưng tôi biết đây là việc của một người mẹ nên làm, cho dù phải chết tôi cũng làm để bảo vệ con gái, tôi chết cũng không hối hận.”

“Hu hu...” Công chúa càng khóc thê thảm hơn.

Lúc này, giọng nói của người mặc đồ đen lại vang lên.

“Giết hai người bọn họ! Không giữ lại một người! Lập tức!”

Khi bốn vị ma vương nghe thấy lời nói, thân thể của họ run lên và họ không dám không làm theo.

“Công chúa, vốn là cô không có chuyện gì. Cô chặn thanh kiếm nên đã chọc giận ma tôn, bây giờ nếu chúng ta không giết cô thì cũng không được rồi!”

Bốn ma vương vẻ mặt buồn bã, tất cả đều thở dài.

“Hi vọng công chúa sẽ không trách chúng ta.”

“Ta không trách các ngươi, hãy cho ta và Đóa Đóa đi thoải mái, đừng để Đóa Đóa chết quá khó coi.” Công chúa nói.

Bốn ma vương gật đầu và chuẩn bị xuất kiếm.

Đột ngột!

Có một tiếng nổ lớn vang lên.

Mái nhà bị hất tung và một bóng người lao xuống từ mái nhà.

Chuyện xảy ra vừa vặn bốn ma vương đang xuất kiếm, lúc này, một kim thương vươn ra đẩy bốn thanh kiếm đi.

Sau đó.

Một hình bóng mà họ quen thuộc rơi xuống trước mặt công chúa và Đóa Đóa.

“Ba?”

“Phò mã?”

Đóa Đóa và công chúa sáng mắt lên, họ rất ngạc nhiên.

“Tần Thần?”

Bốn tên ma vương lập tức nhìn nhau, không ngờ Diệp Thiên lại đến vào thời khắc mấu chốt.

Đối với điều này, họ vẫn có một chút hạnh phúc.

Vì điều này có nghĩa là công chúa không cần phải chết.

Nhưng họ cũng lo lắng rằng việc để Diệp Thiên chạy trốn cùng công chúa và Đóa Đóa sẽ khiến người mặc đồ đen tức giận.

“Đóa Đóa, công chúa không sao chứ?”

Diệp Thiên vừa đi tới, cũng không biết công chúa bị thương, cũng không có nhìn đến, mà là nhìn bốn tên ma vương bằng ánh mắt đề phòng.

“Ba, con không sao nhưng mà công chúa bị bốn thanh ma kiếm đâm và bị thương nặng.” Đóa Đóa đáp.

Diệp Thiên chưa kịp nói thì giọng nói của người mặc đồ đen lại vang lên.

“Giết hắn! Giết hắn!”

Nghe được những lời này, thân thể Diệp Thiên chấn động, lập tức kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Đóa Đóa.

Bởi vì giọng nói này, hắn có thể nghe thấy rằng đây là giọng nói của người đeo mặt nạ, cũng tức là giọng nói của người mặc đồ đen. Người bình thường không có đeo mặt nạ thì sẽ không nói chuyện như thế này, chỉ có người đeo mặt nạ khi nói chuyện thì giọng nói mới bị biến đổi như thế này. Hắn sợ người mặc đồ đen ở trong bóng tối tập kích bất ngờ nên phải kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm.

Thời điểm hắn kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Đóa Đóa thì bốn ma vương đã giết tới.

“Cút!”

Diệp Thiên hét lên, trường thương trong tay đập ra, chín con rồng vàng cùng với ánh luồng quang lao về phía bốn tên ma vương, bốn ma vương khinh thường dùng kiếm chặn lại.

Đùng đùng đùng!

Bốn ma vương đều bị chín con rồng vàng và luồng hào quang làm cho chấn động mà lùi ra ngoài, hất tung lều lớn, trực tiếp bay ra khỏi lều.

“Làm sao mà có thể có chuyện đó được?”

Bốn vị ma vương đều sững sờ!

Không thể tin điều này là sự thật.

Ngũ Ma Vương và Lục Ma Vương đều chỉ mới có cấp sáu nên đã nôn ra máu.

“Không hổ là Đông Hoàng Thái Nhất, thật là đáng sợ mà! Ngàn năm trước khi không dùng công pháp thì ở trước mặt ta không chịu nổi một đòn, mới chỉ sau một ngàn năm mà thôi hắn chỉ nhẹ nhàng ra chiêu là có thể làm chúng ta chấn động đến phun máu. Điều này nói rõ rằng thực lực của anh ta đã tăng lên ít nhất là cấp bảy hoặc cấp tám của Thái Ất Cảnh. Nếu nó phối hợp với công pháp kia vậy thì kinh khủng đến mức nào chứ? Bốn người chúng ta hợp sức thì cũng không phải là đối thủ của anh ta!”

Lục Ma Vương kinh hãi nói.

“Ừ!” Ba ma vương còn lại gật đầu.

Tam Ma Vương lập tức hét lên: “Ma tôn đại nhân, ngài cũng thấy rồi, thực lực của người này vượt xa thực lực của chúng ta. Chúng ta đánh không lại anh ta, huống chi là giết anh ta, ma tôn!”

“Giữ lấy hắn! Giữ hắn càng lâu càng tốt! Chờ tôi tới! Nhanh lên!”

Giọng nói của người đàn ông mặc đồ đen lại vang lên.

“Được!” Bốn ma vương đáp lại.

Các thanh kiếm lần lượt tung ra, nghiền nát toàn bộ lều lớn.

Họ sắp lao tới.

Nhưng tại thời điểm này.

Ầm ầm ầm!

Một tia sáng bắn về một hướng với tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ của bốn ma vương, sau đó bốn ma vương đuổi theo một hồi cũng không thấy đám người Diệp Thiên, liền hét lên: “Ma tôn đại nhân, không biết anh ta dùng chiêu thức gì, tốc độ quá nhanh. Chúng ta rốt cuộc không đuổi kịp anh ta, anh ta đã biến mất không thấy bóng dáng!”

“Đồ bỏ đi! Một đám vô dụng! Ta tự mình làm, không cần thứ vô dụng như các ngươi!”

Người đàn ông mặc đồ đen rất tức giận.

Tốc độ của hắn rất nhanh, vì lý do này mà hắn đã mang mấy người ma hoàng đến ma tộc tộc.

Tuy rằng thần niệm của hắn có thể quét tới đây, nhưng mà không thể dùng thần niệm giết chết Diệp Thiên được.

Nếu như Diệp Thiên không ẩn nấp trong hào quang của Đóa Đóa thì hắn vẫn có thể dùng thần niệm làm chậm tốc độ của Diệp Thiên. Nhưng mà Diệp Thiên đã ẩn trong hào quang rồi, thần niệm của hắn cũng trở nên vô hiệu, cho nên hắn chỉ có thể đích thân ra tay giết Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK