Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”

Diệp Thiên vừa dứt lời, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, có ngạc nhiên, nghi ngờ, khiếp sợ, giận dữ, khó có thể tin, và nhiều ánh mắt phức tạp khác.

Anh ta dám nghi ngờ bọn họ đang ở một cái đại hội đấu võ mồm?

Anh ta dám không xưng bá chủ, trực tiếp gọi tên của bá chủ Trương Diên Niên?

Anh ta dám nói bọn họ đang diễn một vở hài kịch?

Trời ạ! Anh ta muốn chết phải không?

Ở đây toàn bộ là Thiên Quân thế gia, trong lòng mọi người đều đang sóng cuộn biển gầm, sắc mặt biến đổi mãnh liệt. Siết chặt nắm tay, bộ dạng phải đánh chết Diệp Thiên cho hả giận.

“Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa xem!”

Trên sân lúc này là Lý Tuấn Thạc, tức giận đứng lên, vẻ mặt cực kỳ giận dữ đưa tay chỉ vào Diệp Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ba tôi nói lớn tiếng như vậy, ông bị điếc sao?”

Đóa Đóa không hờn không giận hừ nói: “Nếu là bá chủ của các người tổ chức một đại hội thi đấu đan dược, thì mục đích chính là vì cứu người, phần thưởng cũng rất phong phú, tôi nghĩ nó phải là một sự kiện rất long trọng và nghiêm túc, nhưng các người thì sao? Toàn một lũ cà lơ phất phơ. Là các người cố tình đùa giỡn, hay chỉ là đến cho có lệ với vị bá chủ kia?”

“Ha! Con nhóc kia miệng lưỡi sắc bén, nhưng cũng có chút đạo lý.”

“Người tổ chức là người nhà họ Lý, quả thật có chút không coi trọng đại hội đan đấu này.”

“Chỉ là một vãn bối của nhà họ Lý mà có thể trấn giữ một đại hội đan đấu. Đúng là có chút giỡn mặt.”

“…”

Chung quanh có không ít người vây xem thấp giọng nghị luận.

“Cô, con mẹ nó…”

Lý Tuấn Thạc bị Đóa Đóa đáp trả đến mức mặt mũi đỏ bừng, không nói nên lời, cũng rất căm tức.

“Làm càn! Rất làm càn!”

Những đệ tử của Thiên Quân thế gia ngồi ở phía trên đều tỏ vẻ phẫn nộ và bất mãn với lời nói của Đóa Đóa.

“Đóa Đóa, đừng nói chuyện cực đoan như vậy, nhà họ Lý là Thực Tiên thế gia duy nhất tại Phong Nguyệt Thành, em đừng xúc phạm họ, miễn cho phải rước lấy phiền toái không cần thiết.” Giang Thừa Nghiệp nhỏ giọng nhắc nhở.

Nghe được là Thực Tiên, Đóa Đóa cũng có chút kiêng kị, bởi vì cô đã tận mắt nhìn thấy, khi còn ở Bắc Hàn, ba cô đã từng bị một Thực Tiên treo lên đánh, sau đó đọa ma mới có thể phản chiến giết chết Thực Tiên đó, cô cũng không muốn ba mình lại biến thành một ma đầu lần nữa.

Diệp Thiên khinh thường hừ lạnh: “Thực Tiên thế gia thực sự quá khinh người? Bá chủ Trương Diên Niên chủ trì công đạo, thì có thể trong lúc diễn ra đại hội, có người phải tham gia thì đấu nhưng được phép tự ý bỏ về không thèm quan tâm sao?

Nói đến đây, Diệp Thiên nhìn quét khắp nơi, hỏi: “Ai có khẩu quyết truyền âm của bá chủ, truyền âm cho bá chủ một lần hỏi thử, hỏi Trương Diên Niên xem là ông ta có cấp quyền chủ trì đại hội cho nhà họ Lý hay không, hoặc là tự nhà họ Lý không để Trương Diên Niên vào mắt, không thèm quản lý đại hội đan đấu.”

“Tôi có!”

“Tôi có!”

“Tôi cũng có!”

Có một ít khán giả ở đây đã từng chịu sự bóc lột nghiêm trọng của nhà họ Lý, đều mở miệng nói.

“Vậy nói cho tôi biết khẩu quyết truyền âm là gì, tôi sẽ gọi bá chủ hỏi thử tình huống này là thế nào.” Diệp Thiên nói.

“Tôi xem ai dám!”

Lý Tuấn Thạc đứng ngồi không yên, nghiêm khắc cảnh cáo nói: “Ai dám đem khẩu quyết truyền âm của bá chủ nói cho nó biết thì chính là kẻ địch của nhà họ Lý chúng tôi, toàn bộ giết không tha!”

Vừa dứt lời, một đám phú hộ toàn bộ rụt cổ lại, giống như một đám rùa đen rút đầu, ngay cả hít thở cũng không dám.

Nhà họ Lý hùng mạnh, xưng bá cả thành trì, nếu ở tại thành Nguyệt Phong mà dám đối đầu với nhà họ Lý thì tương đương với việc bị điện giật, hậu quả chắc chắn vô cùng thảm khốc.

Thấy không ai dám mở miệng, Lý Tuấn Thạc nhìn về phía Diệp Thiên bằng vẻ đắc ý: “Có một câu nói rất đúng nhỉ, quân mệnh ở bên ngoài chính là thứ vô dụng nhất, nhà họ Lý tôi kết hợp với các tướng lĩnh bên ngoài, trận chiến này tôi muốn nó diễn ra như thế nào thì nó sẽ diễn ra như vậy, anh nghĩ muốn quản được tôi hả, anh là cái quái gì chứ?”

“Đúng vậy, tự xem mình có địa vị gì chứ, dám chỉ trích cả Lý Tuấn Thạc, quả thực tìm chết!”

“Nếu không cho anh tham gia thì anh không được phép tham gia, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, còn muốn cáo trạng với bá chủ. Lá gan thật là lớn!”

“Anh có tin hay không chỉ cần Lý Tuấn Thạc nói một câu anh chắc chắn sẽ phải chết, vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa?”

“…”

Đệ tử của ba mươi hai vị Thiên Quân thế gia ngồi tại đây đều lên tiếng chỉ trích Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, nếu không… coi như thôi đi, mấy Thiên Quân thế gia này đều có quan hệ mật thiết với nhà họ Lý, anh không trêu vào họ nổi đâu, bỏ đi thôi.” Giang Ánh Tuyết thấp giọng khuyên nhủ.

“Bỏ đi?”

Diệp Thiên cười lạnh: “Một vở hài kịch nực cười như thế, tôi thực sự không muốn bỏ đi, truyền âm cho ông nội cô hỏi thử khẩu quyết truyền âm với phủ bá chủ là gì, kiểu gì tôi cũng phải hỏi Trương Diên Niên một chút mới được.”

Giang Ánh Tuyết vẻ mặt khó xử: “Ông nội của tôi rất sợ phiền phức, chắc chắn ông ấy sẽ không nói đây, nếu ông ấy mà không sợ phiền phức thì cũng sẽ không buộc tôi phải gả cho Hồ Dật Phi.”

“Ha ha ha!”

Lý Tuấn Thạc cùng các đệ tử thế gia có mặt nghe vậy đều cười to.

“Nhóc con, truyền âm cho bá chủ à, nếu anh mà truyền được, tôi sẽ theo họ anh luôn!”

“Còn không tự nhìn lại bản thân là cái mặt hàng gì, dám cáo trạng nhà họ Lý, ngay cả khẩu quyết truyền âm còn không biết. Dựa vào cái gì mà đi cáo trạng chứ?”

“Nực cười, thằng nhóc này thật nực cười, tôi nghi ngờ anh ta có phải là một thằng ngốc hay không đấy!”

“…”

Cả nhóm đệ tử thuôc Thiên Quân thế gia đều lên tiếng cười nhạo.

Lý Tuấn Thạc hai tay chống nạnh, cưỡng bức nói: “Cáo đi, anh ngon thì cáo đi chứ. Có thể tố cáo nhà họ Lý tôi, nếu anh không có bản lĩnh, cáo không được thì tôi cam đoan, chỉ cần dựa vào Lý Tuấn Thạc tôi cũng đủ để khiến anh không thể rời khỏi nơi này!”

Diệp Thiên nghe vậy chỉ cười nói: “Vậy để tôi thử xem, thử xem khẩu quyết truyền âm cá nhân của Trương Diên Niên có thay đổi hay không, nếu không đổi, nhà họ Lý chắc chắn xong đời rồi.”

Nói đến đây, Diệp Thiên vươn tay với Giang Ánh Tuyết: “Cho tôi mượn đá truyền âm của cô một chút.”

Diệp Thiên đã từng ở Tiên Thổ một thời gian, biết được đá truyền âm của Tiên Thổ so với Bắc Hàn và Thiên Hoang càng tốt hơn nữa. Đá truyền âm của Thiên Hoang và Bắc Hàn là cùng một loại, chỉ có thể truyền cho một người cụ thể, chính là gọi một một, không thể truyền cho những đá truyền âm khác được.

Mà ở Tiên Thổ thì không giống như vậy, đá truyền âm của Tiên Thổ giống với điện thoại di động ở Địa Cầu, chỉ cần cầm đá truyền âm trong tay, và biết được khẩu quyết truyền âm của người đó, đều có thể truyền âm được, khẩu quyết tương tự như số điện thoại di động vậy. Đưa khẩu quyết vào thì có thể truyền âm.

“Diệp Thiên biết khẩu quyết truyền âm cá nhân của bá chủ? Điều này sao có thể?”

Giang Ánh Tuyết nghĩ thầm trong lòng.

Diệp Thiên là lần đầu đến Tiên Thổ, sao có thể quen biết bá chủ vậy?

Tuy là cô không tin lắm, nhưng vẫn đưa đá truyền âm cho Diệp Thiên.

Đá truyền âm tới tay, Diệp Thiên liền thuần thục thực hiện thao tác.

Rất đơn giản, trên mặt đá truyền âm có năm cái nút, một cái là khẩu quyết, một cái là truyền âm, một cái là kết thúc, một cái tăng âm lượng và một giảm âm lượng.

Đầu tiên Diệp Thiên ấn vào nút khẩu quyết, một màn hình nhập khẩu quyết đột nhiên xuất hiện, Diệp Thiên liền đưa tay viết vài chữ trên đá truyền âm: “Bá chủ vực Hắc Phong, hồng phúc lớn lao, vĩnh viễn trấn thủ vực Hắc Phong với ba mươi chín thành, một trăm năm mươi hai quận, sau trăm năm mươi hai huyền.

Rất dài, so với số di động dài hơn rất nhiều.

Khẩu quyết phải đầy đủ chính xác, nếu sai một chữ sẽ không truyền đi được.

Khẩu quyết truyền âm cá nhân của Trương Diên Niên mấy vạn năm trước chính là khẩu quyết này, Diệp Thiên cũng không biết có đổi hay chưa, trước cứ thử xem sao.

Sau khi nhập khẩu quyết, anh nhấn nút truyền âm, thông báo đang kết nói, sau đó lại nhấn nút tăng âm lượng.

Không bao lâu sau, đá truyền âm truyền đến một âm thanh:

“Xin hỏi đầu bên kia, bá chủ đã ra ngoài săn bắn, không mang theo đá truyền âm. Tôi là tổng quản của phủ bá chủ, có chuyện gì cần tôi chuyển lời cho bá chủ không?”

Âm thanh được khuếch đại, toàn bộ người ở đây đều có thể nghe được.

“Mẹ nó! Anh ta thực sự truyền âm được đến bên phủ bá chủ!”

Rất nhiều người đều kêu ra tiếng hô như vậy.

“Này…”

Lý Tuấn Thạc chấn động, sắc mặt đại biến.

Tất cả đệ tử Thiên Quân thế gia ở đây, cùng với các ông chủ hoặc nhóm lão tổ đến từ các đại Thiên Quân thế gia đến dự thi cũng đều không thể tin nổi nhìn Diệp Thiên.

“Tôi tên là Diệp Thiên, là một người dân phải tham gia đại hội đan đấu tại Phong Nguyệt Thành. Tôi muốn cáo trạng nhà họ Lý, chủ sự chủ trì đại hội, không đảm đương được phó thác của bá chủ tại đại hội đan đấu. Cấp cao của nhà họ Lý chưa ra mặt mà một vãn bối của họ đã lên chủ trì, hơn nữa ai kiêu ngạo sẽ phải chết, ai làm cho cậu ta khó chịu sẽ không được tham gia, còn nói quân mệnh ở bên ngoài đều là đồ vô dụng. Tôi muốn hỏi thử, là bá chủ giao cho nhà họ Lý quyền lợi lớn như vậy, hay là nhà họ Lý không thèm để phó thác của bá chủ vào mắt? Làm ơn cho tôi một cái giải thích.” Diệp Thiên nói.

Lý Tuấn Thạc biến sắc, đang muốn nói cái gì thì chợt nghe một giọng nói truyền đến.

“Nhà họ Lý thật lớn mật, bá chủ muốn thử xem có thể tìm được đan dược trừ khử ma chướng từ dân gian hay không, nên mưới cố ý tăng thêm phần thưởng, tin tưởng phân phó cho nhà họ Lý làm chuyện này. Bọn họ vậy mà không những không để tâm, còn phái một vãn bối đến chủ trì, còn dám nói quân mệnh ở bên ngoài là thứ vô dụng, khẩu khí thật lớn, tôi sẽ truyền âm cho nhà họ Lý, hỏi họ có phải không muốn tồn tại ở vực Hắc Phong nữa hay không, nếu đúng như vậy, bá chủ sẽ không ngại san bằng nhà họ Lý!” Quản gia của bá chủ tức giận nói.

Lý Tuấn Thạc nghe vậy, can đảm đều bị đánh nát, vội vàng lấy đá truyền âm ra truyền tin cho tộc trưởng.

“Cậu trước cứ ngắt kết nối đi.”

Quản gia đang định ngắt truyền âm thì Diệp Thiên vặn nhỏ âm thanh, đi đến một bên thấp giọng nói: “Ông nói với Trương Diên Niên nói một chút, Diệp Thiên tìm ông ta, tiện thể gửi cho ông ta một câu, xác nhận cung chủ Huyền Băng cung gần đây rất mạnh khỏe, để cô ấy ra ngoài một thời gian, ông ta sẽ biết tôi là ai.”

Quản gia dừng một chút, sau đó đáp: “Tôi truyền âm cho nhà họ Lý một chút, còn phải đi tìm bá chủ, sau đó sẽ chuyển lời của cậu cho bá chủ biết.”

Tiếp đó, truyền âm kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK