Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tú Nhi vô cùng kinh ngạc, hơi không thể tin vào tai của mình.

Lúc này, Đoá Đoá đuổi theo, cản ở trước mặt Tú Nhi, ngồi xổm xuống ở trước mặt Tú Nhi và nói: “Tú Nhi, ta là tỷ tỷ Hoàng Phủ Tư Thần Diệp Tử Nhu, ông già kia là phụ thân Hoàng Phủ Tư Thần Diệp Bắc Minh. Con có phải là tôn nữ của Hoàng Phủ Tư Thần hay không?”

Tú Nhi nói: “Ta là tôn nữ của gia gia. Gia gia nói gia gia gả con gái ra ngoài thì con phải theo họ con gái của gia gia, nhà trai không chịu thì gia gia không gả, cha ta bằng lòng nên ta theo họ mẫu thân, cho nên ta là tôn nữ của gia gia.”

Nói đến đây, cô bé chớp đôi mắt to: “Ngươi thực sự là tỷ tỷ của gia gia ta?”

Đoá Đoá nhếch miệng cười: “Dĩ nhiên, mau cho cô nãi nãi ôm một cái nào.”

Đoá Đoá bế Tú Nhi lên rồi chạy về phía Diệp Thiên. Đoá Đoá đặt Tú Nhi xuống ở trước mặt Diệp Thiên, nói với Tú Nhi: “Tú Nhi, đây chính là thái công Diệp Bắc Minh của con.”

Tú Nhi ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên, trong mắt cô bé là vẻ không dám tin.

Diệp Thiên sờ sờ đầu Tú Nhi, hiền lành cười nói: “Tú Nhi đúng không, mau gọi thái công.”

Tú Nhi yếu ớt nói: “Làm sao ta tin tưởng, ông là thái công của ta?”

“Cái này...”

Trong lúc nhất thời, Diệp Thiên không biết nên chứng minh như thế nào.

“Cô nãi nãi có thể chứng minh.”

Đoá Đoá lấy ra một bộ ảnh trong nhẫn không gian.

Đó là ảnh gia đình bọn họ.

Bên trong có ảnh của Hoàng Phủ Tư Thần cùng với ảnh của Đoá Đoá, còn có ảnh của Hoàng Phủ Tang.

Tú Nhi vừa nhìn thì chỉ vào ảnh của Diệp Thiên: “Đây mới là thái công của ta, ta đã thấy bức họa của thái công giống với người này.”

Sau đó, cô bé lại chỉ vào Hoàng Phủ Tang: “Đó là cụ bà ta.”

Tiếp đó, cô bé lại chỉ vào Hoàng Phủ Tư Thần: “Đây này gia gia ta.”

Lúc này, Đoá Đoá chỉ vào ảnh mình: “Đây là ta đứng ở phía sau thái công con, hiện tại đã tin tưởng ta là cô nãi nãi của con chưa?”

Tú Nhi nhìn Đoá Đoá một chút, lại nhìn Đoá Đoá trong hình một chút.

“Dường như dáng dấp cũng giống nhau.”

Đoá Đoá nhếch miệng cười: “Tin tưởng ta là cô nãi nãi của con chưa?”

“Hu hu hu...”

Tú Nhi khóc lên.

“Tú Nhi không hề có một mình, Tú Nhi có cô nãi nãi, có thái công rồi, hu hu hu...”

Diệp Thiên kéo Tú Nhi vào trong lòng, lau nước mắt cho cô bé, từ ái nói: “Tú Nhi không khóc, có thái công ở đây, về sau Tú Nhi không cần sợ bị người ta bắt nạt.”

Tú Nhi nín khóc mỉm cười: “Vậy thái công có thể giúp Tú Nhi tìm phụ mẫu trở về không? Tú Nhi thật là nhớ phụ mẫu.”

“Đương nhiên là có thể.”

Diệp Thiên cười, lấy ra một giọt máu của Tú Nhi, dùng máu của cô bé để tiến hành tìm kiếm huyết mạch.

Diệp Thiên vốn là ôm thử một chút hy vọng, kết quả thật sự tìm được người cùng huyết mạch với Tú Nhi và định vị họ ở địa cầu.

“Tú Nhi, thái công giúp con tìm được cha và mẫu thân rồi, thái công dẫn con đi tìm bọn họ.”

Nói rồi, Diệp Thiên bế Tú Nhi lên.

“Ngươi thực sự là Diệp Bắc Minh sao?” Người của gia gia Tú Nhi đã bị đồ sát sạch sẽ!”

Khi giọng nói vang lên, Diệp Thiên bế Tú Nhi và cùng Đoá Đoá vội vã đi về một hướng.

Người ở chỗ này nhất thời như ong vỡ tổ.

“Thực sự là Diệp Bắc Minh đã trở về!”

“Nhân tộc này phải chết không ít người rồi!”

“Diệp Bắc Minh có thể báo thù thành công sao?”

Lúc này, Mỹ Châu.

Tròn một thành phố nhộn nhịp.

Một cô gái đang chiến đấu kịch liệt cùng mười mấy nhân tộc.

Nữ nhân dùng sức lực của bản thân đối mặt với sự tấn công của hơn chục nhân tộc, không hề rơi vào thế hạ phong. Hơn chục nhân tộc đã bị cô gái áp chế, chiến đấu vô cùng ác liệt.

“Tàn dư của Bắc Minh giáo, còn không mau bó tay chịu trói!”

Có nhân tộc vừa công kích cô gái, vừa quát lên.

Cô gái hừ nói: “Huyết mạch của Diệp thị ta sẽ không bó tay chịu trói, mấy người dị tộc này xâm lấn trung tâm vũ trụ thế giới Tinh Hà, hại chết cha mẹ ta, ta muốn giết sạch toàn bộ bọn ngươi!”

Giọng nói vang lên, cô gái tấn công càng thêm mãnh liệt.

“Trảm!”

Cô thi triển thánh kiếm quyết thức thứ tám trên không, một kiếm đâm xuống đã chém giết ba cao thủ nhân tộc.

“Đi chết đi!”

Cô gái lại chợt chém một kiếm xuyên qua, đả thương hai nhân tộc, đánh tới mức nhân tộc còn lại nuốt nước bọt, không dám tới gần.

“Lợi hại, cô gái này thật lợi hại!”

“Hình như là cô con gái duy nhất may mắn còn sống sót của Hoàng Phủ Tư Thần, tàn sát nhân tộc ở khắp nơi đấy!”

“Ai dà, sao phải khổ như thế chứ? Buông thù hận mà sống không tốt sao?”

Những người bên dưới nghị luận ầm ĩ.

Cô gái kia kéo một đường cung ở trên không trung giết mấy nhân tộc, đánh tới mức bọn họ rất khó có thể đánh thủ, mà lại bị cô gái chém hai cái.

Đúng lúc này.

Vút vút!

Một tinh quang xuyên không trung phóng tới.

“Cẩn thận!”

Phía dưới có rất nhiều người sợ hãi kêu lên.

Cô gái chợt xoay người, con ngươi nhất thời co rụt lại.

Lúc cô gái đang chuẩn bị né tranh thì bị tinh quang kia đánh vào trên ngực, kéo theo một vệt máu từ lưng bắn ra.

“A!”

Cô gái hét thảm một tiếng, ngã về phía sau, ngã mạnh ở trên đường cái, một búng máu phun ra.

“Là Hầu gia tới!”

Mấy nhân tộc may mắn còn sống sót kích động.

Nhân tộc chia làm bảy tước vị Hoàng, Vương, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.

Nhân Hoàng là Hoàng và chỉ có một, người thống trị nhân tộc ngồi trên nhân tộc và có quyền lực tối cao.

Nhân Vương có tám nguời với địa vị hiển hách.

Nhân Công nhiều hơn, mỗi người đều có một ngôi sao, thay Nhân Hoàng quản lý tất cả sự vật của một ngôi sao.

Nhân Hầu càng nhiều hơn, địa cầu thì có bốn người và cai quản một khu vực.

Lúc này, Nhân Hầu xuất hiện này là quan trên của nhân tộc chủ của cả Mỹ Châu, thực lực ở cảnh giới thái hư viên mãn sơ kỳ.

“Đây là hậu duệ của Tư Thần, xem như là cuộc sống chấm dứt rồi.”

“Thực lực của Hầu gia rất mạnh, thời kỳ đỉnh phong của Bắc Minh giáo còn chưa từng có ai là đối thủ của Hầu gia, thì sao cô ta có thể là đối thủ của Hầu gia?”

“Ai dà, tàn dư của Bắc Minh giáo lại sắp thiếu một người.”

Dân chúng bóp cổ tay thở dài.

Lúc này, Nhân Hầu mang đám người cúi xuống trước mặt cô gái kia.

“Nói cho ta biết, Bắc Minh giáo mấy người còn có bao nhiêu tàn dư, giấu ở nơi nào. Nếu nói ra, bản hầu có thể lưu lại toàn thây cho ngươi, nếu không nói, bản hầu sẽ làm ngươi hiến máu cho trời cao, chết rất là thảm rất thảm.”

Nhân Hầu lạnh lùng nói rằng.

“Ha ha ha...”

Nữ tử cười thảm.

“Muốn cho tôi bán đứng trung với cha ta bộ hạ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta có chết cũng sẽ không nói!”

Giọng nói vang lên, cô gái định dùng kiếm cứa cổ mình.

Đúng vào lúc này.

Vút!

Một ánh sáng vàng đánh vào kiếm của cô gái, đanh rơi kiếm từ trong tay cô gái.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.

“Mẫu thân! Rốt cuộc Tú Nhi cũng tìm được mẫu thân!”

Diệp Mộ Hàn nghe vậy, bỗng nhiên nhìn lại.

Thấy Tú Nhi được một ông lão ôm, thì sắc mặt của Diệp Mộ Hàn chợt đại biến.

“Buông cô con gái, ngươi buông cô con gái, không nên thương tổn cô con gái của ta, mau buông cô con gái!”

Diệp Mộ Hàn gào thét.

Tú Nhi vội hỏi: “Mẫu thân, đó không phải là người xấu, đó là thái công của Tú Nhi, là gia gia của mẹ, là phụ thân của gia gia. Thái công tên là Diệp Bắc Minh, thái công trở về báo thù cho gia gia rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK