“Ba, bọn họ là người của ma tộc sao?” Đóa Đóa cau mày và hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: “Con ngửi đi, cẩn thận mà ngửi đi. Ma khí trên người bọn họ rất nặng, đây là thứ mà nhân tộc, tiên tộc và quỷ tộc không có trong cơ thể, cho nên bọn họ hẳn là người của ma tộc.”
Sau khi nghe xong, Đóa Đóa bắt đầu ngửi ngửi.
“Này không ngửi thì cũng không biết, vừa ngửi thấy liền giật mình, trên người bọn họ thật sự có ma khí!”
Nghe những lời đó, người phụ nữ mặc đồ đen tự ngửi mình một chút.
“Không có ma khí, ẩn giấu rất tốt mà, chúng tôi đến tộc thần tộc đã một tháng rồi, không ai có thể ngửi thấy chúng tôi là thành viên của ma tộc. Hai ba con các người sao có thể ngửi được? Chẳng lẽ hai người các người là chó?” Trong nội tâm người phụ nữ mặc đồ đen nói.
“Cô... nói bậy!”
Người phụ nữ mặc đồ đen phân bua: “Chúng tôi là thành viên của thần tộc, làm sao chúng tôi có thể là ma tộc được? Cô còn dám nói lung tung hãm hại chúng tôi thì cẩn thận tôi rút lưỡi ra!”
“Hừm!” Đóa Đóa hừ: “Nếu cô không đến từ ma tộc, tại sao khi ba tôi nói cô đến từ ma tộc thì cô lại phản ứng dữ dội như vậy?”
“Điều này...” Người phụ nữ mặc đồ đen không nói nên lời.
Đóa Đóa đắc thắng cười: “Là ma tộc thì chính là ma tộc, thừa nhận đi, tại sao lại che đậy chứ? Người ma tộc các người cứ không muốn đi ra ánh sáng, sợ người ta biết mình là ma sao?”
Hai người kia chĩa kiếm ra muốn giết Đóa Đóa và Diệp Thiên, nhưng mà họ đã bị người phụ nữ mặc đồ đen ngăn lại.
“Không sai.”
Người phụ nữ mặc đồ đen thú nhận: “Chúng tôi là thành viên của ma tộc, nhưng chúng tôi không phải kẻ xấu. Mục đích yêu cầu hai người làm điều này là để cứu thần tộc của các người. Hơn nữa, chúng tôi sẽ bảo vệ các người một cách bí mật và sẽ không để các người bị giết.”
“Nói thật với các người, tôi là công chúa của ma tộc. Vì gần đây nhân tộc và tiên tộc , một tộc đã phát minh ra bùa tăng tốc và tộc kia thì phát minh ra đan dược có tác dụng đặc biệt. Hai loại đan dược và bùa này đang rất phổ biến trên thị trường khiến không chỉ có thần tộc của hai người, mà ngay cả tài nguyên của yêu tộc và ma tộc chúng tôi cũng như nước chảy mà tuôn vào nhân tộc cùng tiên tộc.”
“Điều này quá bất lợi cho ma tộc của chúng tôi, về lâu dài thì nó rất có thể đe dọa sự diệt tộc của chúng tôi.”
“Phụ hoàng tôi và yêu hoàng đã cùng nhau viết một bức thư bí mật gửi cho thần hoàng và yêu cầu thần hoàng hãy gia nhập liên minh quỷ tộc và ma tộc của chúng ta để cùng đối phó với nhân tộc và tiên tộc. Sau đó chúng tôi sẽ đánh chúng cho đến khi chúng đầu hàng và giao ra phương pháp luyện đan và cách chế tạo bùa, mang lại lợi ích cho các thần tộc, ma tộc và quỷ tộc, để chúng ta cũng có thể sản xuất bùa tăng tốc và những loại đan dược đó. Bằng cách này thì tài nguyên sẽ không bị cạn kiệt và nó sẽ không cung cấp nhân tộc và tiên tộc cơ hội phát triển.”
“Nhưng mà thần hoàng thì lại tự cho mình thông minh, làm trò khôn vặt. Phụ hoàng tôi và đã thông qua phân tích và cho rằng thần tộc đang muốn làm ngư ông đắc lợi. Ông ta muốn để tứ tộc nhân, tiên, yêu, ma hỗn chiến, đánh đến khi tài nguyên bị tổn hại nghiêm trọng thì thần tộc sẽ chủ động ra tay bắt lấy tất cả bốn tộc của chúng tôi.”
“Nhưng mà đây không phải là một phương pháp hay. Chúng tôi cũng không phải là kẻ ngốc, chúng tôi vẫn có một số biện pháp đối phó, ghê gớm quá thì ma tộc và yêu tộc chúng tôi sẽ không chiến đấu với tiên tộc và nhân tộc nữa. Thay vào đó là chúng tôi sẽ cùng tiên tộc và nhân tộc đi đánh thần tộc, làm thần tộc diệt vong!”
“Đương nhiên, đây chỉ là là biện pháp cuối cùng mà thooi, chúng tôi không muốn làm điều này. Vì vậy, bổn cung đến thần tộc này là vì muốn tìm một người có đầu óc sáng suốt trong thần tộc để đánh thức những kẻ ngu ngốc của thần tộ. Sau khi tìm kiếm một tháng thì chúng tôi cũng không tìm thấy một người sáng suốt nào cả, nhưng mà hôm nay cuối cùng bổn cung cũng đã tìm thấy một người có đầu óc sáng suốt, đó chính là anh!”
Nói đến đây, cô ta nghiêm túc hỏi Diệp Thiên: “Anh muốn cái gì thì anh cũng có thể nói với bổn cung, bổn cung có thể thỏa mãn anh, chỉ cần anh có thể giúp bổn cung đánh thức đám người ngu xuẩn của thần tộc là được.”
Diệp Thiên sau khi nghe xong liền biết tâm tình của cô ta công chúa ma tộc này.
Nhân tộc và tiên tộc thu được rất nhiều tài nguyên, mà đánh trận thì chính là phải dùng tài nguyên, có tài nguyên thì có thể liên tục huấn luyện đại quân, nếu không có tài nguyên mà chờ đại quân phát quang thì sẽ không có binh lực bổ sung.
Vì vậy nên ma tộc và yêu tộc đã cảm ứng được nguy cơ diệt vong, mong rằng thần tộc có thể tham gia vào cuộc chiến cùng nhau. Ba tộc thần, ma và quỷ có thể đánh bại hai tộc là nhân tộc và tiên tộc, từ đó có được phương pháp luyện đan và chế tạo bùa, và để cho năm tộc đứng trên thế chân vạc.
Nhưng mà thần tộc lại khôn vặt, mặc kệ yêu tộc và ma tộc nên yêu tộc và ma tộc không thể ngồi yên, vì lẽ đó nên ma tộc đã cử họ đến thần tộc để ngầm đánh thức họ.
“Được.”
Diệp Thiên cười nói: “Ta đã quyết định hứa với cô, nhưng ta vẫn không muốn bị lợi dụng làm súng. Nếu không như vậy đi, chúng ta hãy cùng nhau đi đánh thức mấy người ngu dân như vậy thì không ai lợi dụng ai. Nếu thành trì này không được thì chúng ta sẽ đổi đến thành trì khác, cứ như vậy đi hết mấy thành trì, có bao nhiêu người thức tỉnh thì tính bấy nhiêu, cô nghĩ như thế nào?”
“Nếu các người không tham gia thì ta cũng sẽ không làm.”
Hắn đồng ý vì hắn cũng muốn thần tộc tham gia vào cuộc chiến.
“Công chúa không thể đồng ý với anh ta, nếu chúng ta bị nhận ra là ma tộc thì sẽ rất nguy hiểm. Chúng tôi thì không sao nhưng mà thân phận của cô cao quý không thể có chuyện gì được, chúng tôi sẽ đi cùng anh ta, còn cô thì cứ ở lại đây đi.”
Một người đàn ông nói.
Công chúa lắc đầu: “Muốn đi thì cùng đi, không thành công thì bất quá là chết tôi, chết vì ma tộc thì đó cũng là cái chết có ý nghĩa!”
“Rất tốt!” Diệp Thiên đứng lên.
“Vậy các người đi lấy mấy cái chiêng đến, chúng ta đi chợ rau, cô chịu trách nhiệm gõ chiêng kêu, ta chịu trách nhiệm nói.”
“Được!”
Công chúa đáp lại, cảm thấy chơi rất vui nên sai người đi mua cái chiêng.
Một giờ sau.
Chợ rau.
Choang choang choang, leng keng leng keng…
“Kẻ đi qua người đi lại, dừng chân đứng lại nghe một chút, ta có chuyện quan trọng muốn nói với các người, đi qua dây nghe, đi qua nghe một chút đi...”
Công chúa, Đóa Đóa và ba người đàn ông vừa hét vừa gõ chiêng.
“Chuyện gì thế này?”
“Họ định nói gì?”
“Đi nghe thử đi.” Nhiều cư dân thành thị này đã bị thu hút qua.
Chẳng mấy chốc thì người của chợ rau càng ngày càng nhiều, ngăn chợ rau đến nỗi nước chảy không lọt, ngay cả trong hư không cũng có nhiều người đứng thành một mảng đen kịt.
Trên trời dưới đất chắc có hàng trăm triệu người xem náo nhiệt.
Lúc này, Diệp Thiên vung tay lên.
Tiếng chiêng gõ và tiếng hò hét ngừng đột ngột.
“Tất cả mọi người.”
Diệp Thiên bắt đầu nói: “Như mọi người đều biết, bùa tăng tốc của nhân tộc, đan dược của tiên tộc đã rất phổ biến trên thị trường hơn một năm nay. Tôi e rằng tiền tài trong túi của các người đã bị bốc hơi không ít vì nó?”
“Đúng vậy!” Nhiều người đã trả lời.
Diệp Thiên nói tiếp: “Đây là một cái tín hiệu nguy hiểm. Một hai năm có thể không có chuyện gì nhưng mà mười, hai mươi năm sau, những miếng bạc vụn trong túi của các người chắc chắn sẽ bị lột sạch sẽ, đến lúc đó thì các người lấy gì để tu luyện đây? Con cháu các người lấy gì để tu luyện? Thu thập linh khí tán loạn trong không trun này sao?”
“Chờ đến khi các người nghèo rồi thì sẽ rất khó để nâng cao tu vi của các người. Trong khi những người nhân tộc và tiên tộc kia kiếm được rất nhiều tiền bằng cách dựa vào đan dược bùa chia sẽ phân phối tài nguyên cho những người có tư chất để tu luyện, nâng cao thực lực của họ, làm lính, mở rộng binh lực.”
“Sau nhiều năm, sức mạnh tổng hợp của tiên tộc và nhân tộc tăng lên và số lượng đại quân cũng tăng gấp đôi thậm chí là tăng gấp nhiều lần. Khi đó bọn họ hung hãn tiến hành một cuộc tấn công chống lại thần tộc thì chắc chắn sẽ có thể tiêu diệt thần tộc.”
“Cho nên hiện tại chúng ta phải nói cho thần hoàng biết là chúng ta không thể tự mãn chỉ vì nhân tộc và tiên tộc cống nạp cho chúng ta. Chỉ có chút đồ đó thì có ích lợi gì?”
“Còn không bằng thừa dịp nhân tộc và tiên tộc đang chiến đấu không biết trời đất gì để chống lại ma tộc và quỷ tộc mà khai chiến với nhân tộc với tiên tộc, ba tộc chống lại hai tộc như vậy là còn có thể không đánh chết bọn họ sao?”
“Đánh đau bọn người nhân tộc và tiên tộc cho họ đầu hàng và giao phương pháp làm bùa và luyện đan cho thần tộc. Khi đó, thần tộc có thể tự sản xuất đan dược và bùa của mình, giá cả sẽ bị áp chế và tài nguyên của chúng ta sẽ không chảy ra ngoài, như vậy không sao? Các người nói xem, cái này không tốt sao?”
Nghe những gì Diệp Thiên nói, một số ít người gật đầu và bắt đầu xì xào.
“Tôi nghĩ những gì anh ta nói có lý.”
“Tôi nghĩ cũng thấy có lý.”
“Nghe anh ta nói, thần tộc của chúng ta quả thực rất lợi hại, không thể cứ ngồi chờ, chúng ta nên chủ động tấn công.” Nhưng mà có nhiều người mắng Diệp Thiên hơn.
“Nhóc con, thần hoàng có ý nghĩ riêng của vị thần hoàng, đó không phải là thứ các người có thể hiểu được, các người ở đây làm loạn cái gì?”
“Nếu thật sự thông minh thì tại sao vẫn là người mà không phải thần?”
“Một người nho nhỏ mà dám nghi ngờ quyết định của thần hoàng, ở đây ăn nói bậy bạ, có tin ta giết ngươi hay không?”
Cảnh tượng nhất thời rơi vào hỗn loạn, các loại chửi rủa vang lên dồn dập.
Thậm chí, có rất nhiều người khi hay tin đã tỏ ra rất bức xúc, họ chạy đến chỗ Diệp Thiên và kêu gào rằng hắn sẽ chết mà không có nơi chôn cất.
“Lên cho tôi! Làm họ bị thương!” Công chúa hô.
Ba hộ vệ của cô ta đều là những bậc cao Thái Hư Cảnh, họ lập tức vồ giết mấy người, đẩy đám người lùi lại.
“Im lặng! Im lặng!”
Diệp Thiên hét lên: “Ta không phải muốn gây chuyện, những gì ta nói sẽ trở thành hiện thực. Nếu như các người không tin ta thì hãy đợi đấy, trong vòng ba năm, nếu nhân tộc và tiên tộc không chủ động xuất binh chống lại thần tộc thì ta sẽ không mang họ Tần.”
“Đúng rồi, tôi họ Tần, cứ gọi tôi là anh Tần, hoặc là Tần gia. Ba năm sau thì các người sẽ biết rằng những gì ta nói là đúng hay không.”
Hắn không thể lấy họ Diệp để công khai với mọi người được. Nếu như các học trò ở tiên tộc của hắn biết rằng anh Diệp đang ở trong thần tộc và xúi giục thần tộc đi chiến đấu chống lại tiên tộc mà chạy đến gặp hắn thì thương tâm biết bao nhiêu! Vì vậy, hắn tự gọi mình là họ Tần theo họ của Tần Liên Tâm.
“Tần cái đầu mẹ ngươi, ở khách sạn nói chuyện nhảm nhí còn chưa đủ, đi chợ rau nói nhảm, lần này xem ngươi chạy đằng nào!” Một giọng tức giận vang lên.
Vậy mà đó lại là tiểu quận vương và hiện tại thì anh ta mang theo mấy người có thế lực ở đây, gồm quận vương, thành chủ, quận hầu xuất hiện tại chợ rau.
Sau đó, anh ta chỉ vào Diệp Thiên và hét lên: “Phụ vương, thành chủ, chính là người này đang chất vấn quyết định của thần hoàng. Còn có cả người phụ nữ kia nữa, chúng tôi muốn giết người này thì cô ta đã giết người của chúng tôi, các người mau động thủ giết bọn họ đi!”
“Con mẹ nó!”
Quận vương vô cùng tức giận và ra lệnh: “Lên cho bổn vương, hãy giết hết những kẻ nói hươu nói vượn, muốn gây chuyện này!”
“Vâng!”
Binh lính của quận vương phủ, thành chủ, quận hầu đã tập trung lại, vô cùng đông đúc mà lao về phía đám người của Diệp Thiên.
“Lên cho ta!” Công chúa ra lệnh giận dữ.
Ba hộ vệ của cô ta đều tế pháp thân, hung hãn tấn công binh lính, binh mã bị giết như mưa.
“Tìm chết! Quả thật là đang tìm chết!”
Quận vương cả giận quát lớn: “Thành chủ, quận hầu ba người chúng ta cùng lên giết những tên hạ đẳng này!”
Ba cao thủ lợi hại nhất này tham chiến đánh cho ba hộ vệ của công chúa không thể chống đỡ được.
“Công chúa! Rút lui! Rút lui!” Cả ba người không chịu được, hô lớn.
“Làm thế nào bây giờ, làm gì đây?” Công chúa bắt đầu hoảng sợ.