Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thái Nhất đạo huynh, huynh có nghĩ rằng cây nhân sâm kia có thể có một bí mật gì đó không?"

Trên đường trở về, Thông Thiên Giáo Chủ hỏi.

Diệp Thiên gật đầu: “Nếu Trấn Nguyên Tử thực sự giúp chúng ta và hy vọng chúng ta chiếm được núi Tu Di, thì ông ta hoàn toàn có cơ hội nhổ cây nhân sâm, thu Càn Khôn, bỏ vào trong tay áo, sau đó giúp chúng ta giết Nguyên Thủy, Nữ Oa và Lục Áp."

"Nhưng ông ta không làm như vậy. Ông ta nói cái gì mà đất đai ở Vạn Thọ Sơn là thích hợp trồng quả nhân sâm, nhưng thực ra không phải vậy. Dù trẫm chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nhưng quả thật như ông nói, quả nhân sâm của Vạn Thọ Sơn không ngon bằng quả nhân sâm mà Huyền Nữ trồng năm đó.”

"Ông ta viện cớ để không nhổ cây nhân sâm, mang đi, không giúp chúng ta chiếm núi Tu Di. Trò mèo gì đây?"

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thông Thiên Giáo Chủ nói: “Vừa rồi, ta muốn hỏi ông ta có chôn cái gì ở dưới cây nhân sâm không. Chưa kịp hỏi, ông ta đã chặn lời ta, như thể không muốn để ta hỏi."

Diệp Thiên cười: "Quan hệ của ngươi với ông ta thân thiết như vậy, cũng là ông ta bảo ngươi giúp đỡ ta. Ông ta không nói cho ngươi biết sao?"

Thông Thiên Giáo Chủ cười khổ: "Trấn Nguyên đạo huynh luôn tỏ ra thần bí. Ta cũng bảo ông ta cho ta xem qua Địa Thư. Kết quả cuối cùng thì sao? Cuối cùng ông ta nói rằng có những thứ khi nhìn rồi sẽ không còn linh nghiệm nữa, nên ông ta mới bảo ta không nên tiết lộ quá nhiều nội dung của cuốn Địa Thư."

"Thậm chí ngay trước khi Hồng Quân ra khỏi núi, cho dù tòa tế đàn thứ chín có thể mở ra hay không, thì ông ta vẫn luôn tỏ ra thận trọng với ta, không tiết lộ bất kỳ manh mối nào."

"Vậy nên ta càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc trong quả hồ lô đó của ông ta chứa loại thuốc gì? Cây nhân sâm đó rốt cuộc có bí mật gì, có chôn giấu thứ gì bên dưới không? Những chuyện này ta thực sự không biết."

Diệp Thiên cười.

Đột nhiên, dường như hắn đã nghĩ ra điều gì đó, nói: "Không phải Tôn Ngộ Không đã từng đánh bật gốc cây nhân sâm sao? Đi hỏi hắn ta xem có nhìn thấy thứ gì bên dưới không."

"Đúng rồi!"

Thông Thiên Giáo Chủ vỗ mạnh một cái vào trán.

Cả hai nhanh chóng tiến đến Nam Chiêm Bộ Châu.

Không lâu sau cả hai đã đến Nam Chiêm Bộ Châu. Hai người gọi Tôn Ngộ Không đến một căn gác mái.

"Tìm lão tôn ta có chuyện gì không?"

Tôn Ngộ Không bước vào. Hắn ta hỏi thẳng mà không quan tâm đến lễ nghi.

“Ngộ Không, bần đạo hỏi ngươi. Năm đó khi ngươi nhổ cây nhân sâm, ngươi có thấy thứ gì chôn ở dưới không?” Thông Thiên Giáo Chủ hỏi.

"Sao tự nhiên ông lại hỏi chuyện này?"

Tôn Ngộ Không ngạc nhiên.

“Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết ngươi có nhìn thấy thứ gì được chôn bên dưới không là được.” Thông Thiên Giáo Chủ nói.

"Cái này..."

Tôn Ngộ Không gãi đầu, có chút khó nói.

"Con khỉ ngang ngược này, có gì thì ngươi cứ nói thẳng ra, ấp úng làm cái gì?"

Thông Thiên Giáo Chủ nôn nóng, đập thẳng tay xuống bàn.

"Lão Tôn chỉ cảm thấy tốt nhất là không nên nói."

Dứt lời, Tôn Ngộ Không lập tức chuồn đi. Nhưng chưa kịp đi thì Thông Thiên Giáo Chủ đã ném một sợi dây thừng tới, trói hắn ta kéo trở lại.

"Thông Thiên Giáo Chủ, ông làm cái gì vậy? Mau thả lão tôn ra!"

Tôn Ngộ Không bất mãn nói.

Thông Thiên Giáo Chủ cười nói: "Nếu ngươi không nói, bần đạo cũng sẽ không thả ngươi đi đâu."

Tôn Ngộ Không lo lắng nhìn: "Lão tôn và Trấn Nguyên đạo huynh là huynh đệ kết nghĩa. Ta không thể phản bội huynh đệ mình được. Hơn nữa, sức mạnh của Trấn Nguyên đạo huynh như vậy. Nếu lão tôn buột miệng nói ra, ông ta chạy đến tìm lão tôn diệt khẩu thì sao?"

"Tốt hơn hết là không nên nói. Chuyện này cũng tốt cho tất cả mọi người. Tóm lại, ta không thể nói bên dưới gốc cây nhân sâm có gì được. Nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Trấn Nguyên đạo huynh."

"Nếu không phải lúc đó sức mạnh của Trấn Nguyên đạo huynh quá mạnh, khiến ta sợ hãi thì ta đã sớm nói với Bồ tát rồi. Nhưng khi Bồ tát đi phục sinh cây nhân sâm, những thứ phía dưới gốc cây đều không còn nữa."

"Cho nên, Trấn Nguyên đạo huynh này vẫn rất thần bí. Chúng ta cẩn thận vẫn hơn. Thứ đồ đó tâ không thể nói ra. Nếu ta nói ra, có lẽ tất cả mọi người sẽ không có ích lợi gì đâu. Cho nên đừng ép Lão tôn nói."

Hắn ta càng như vậy, Thông Thiên Giáo Chủ càng tò mò. Ông ta nghiêm nghị nói: "Con khỉ ngang ngược này, có cái gì thì ngươi cứ nói thẳng ra. Ngươi đang khiến ta và bệ hạ tò mò phải không? Nếu chuyện này không tốt, ta khuyên ngươi nên nói sự thật!"

Thành thật mà nói, cảm giác tò mò của Diệp Thiên cũng đang dâng lên. Hắn cũng muốn biết thứ được chôn dưới cây nhân sâm là cái gì.

Nhưng Tôn Ngộ Không ngồi trên mặt đất, quay đầu sang một bên, hừ một tiếng: "Lão tôn đã nói rồi, lão tôn không thể phản bội huynh đệ của mình được. Không thể nói là không thể nói. Cho dù các người có giết chết lão tôn, lão tôn cũng không nói đâu! "

"Ngươi..."

Thông Thiên Giáo Chủ tức giận đến mức muốn đập chết Tôn Ngộ Không.

"Được rồi! Được rồi!” Diệp Thiên nói: “Ngộ Không đã nặng tình nặng nghĩa, không muốn nói như vậy rồi thì chúng ta đừng ép hắn ta nói ra nữa. Để hắn ta đi đi.”

Thông Thiên Giáo Chủ bất đắc dĩ nới lỏng chiếc dây của mình. Tôn Ngộ Không lập tức chạy đi.

"Con khỉ ngang ngược này còn dám làm náo loạn thiên đình mấy ngày. Vậy mà rốt cuộc hắn ta vì nhìn thấy thứ gì mà sợ hãi như vậy, còn nói Trấn Nguyên đạo huynh sẽ tìm hắn ta diệt khẩu chứ?"

Thông Thiên Giáo Chủ gãi đầu không hiểu.

Sau đó ông ta lại hỏi: "Không phải bên dưới giấu rất nhiều phụ nữ đấy chứ?"

Diệp Thiên cười: "Trong trí nhớ của trẫm, Trấn Nguyên Tử không phải loại người như vậy."

"Thật là kỳ lạ! Rốt cuộc con khỉ ngang ngược đó nhìn thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?"

Ông ta suy nghĩ hoài mà vẫn không hiểu được.

Dần dần, thời gian trôi qua, vấn đề này cũng bị Thông Thiên Giáo Chủ và Diệp Thiên hoàn toàn quên mất.

Bởi vì không thể trông cậy nhiều hơn vào Trấn Nguyên Tử, nếu muốn chinh phục núi Tu Di, vẫn nên tự trông cậy vào chính bản thân bọn họ thì hơn. Vậy nên, bọn họ đều dành hết tâm sức cho vấn đề nhập ngũ.

Thiên đình kéo đội quân hơn ba nghìn tỷ quân chưa hoàn thành huấn luyện lên núi Tu Di. Sau khi huấn luyện trên biển xong, quân số đã mở rộng lên hơn sáu nghìn tỷ quân.

Về phía Hoàng Thiên Quân, chỉ còn một nửa đội quân sống sót trở về từ núi Tu Di, trong khi tổng số quân đi là bốn nghìn tỷ quân. Vì vậy, số lượng quân của bọn họ quá chênh lệch so với đội quân của Thiên đình, cần phải kêu gọi nhập ngũ để rút ngắn chênh lệch.

Nếu đội quân Thiên đình không gia tăng lực lượng, bọn họ sẽ cần ít nhất 8 nghìn tỷ quân mới có thể đảm bảo rằng họ có thể chiếm được núi Tu Di.

Chiêu mộ được một đội quân sáu nghìn tỷ quân trong vòng mười lăm năm thực ra không khó lắm. Thiên giới vốn có địa bàn rộng lớn, dân số đông đúc, đội quân này rất dễ chiêu mộ.

Tuy nhiên, sự quấy rối của Thiên đình đã khiến cho đám người Diệp Thiên bọn họ rất khó chiêu mộ quân ở cả ba bộ châu lớn. Bên Thiên Đình đã phái Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Phục Hi đi khắp nơi truy bắt, chiêu mộ quân binh cho đại quân của bọn họ, khiến cho công tác chiêu quân trở nên vô cùng khó khăn.

Diệp Thiên, Thông Thiên và Côn Bằng lại không thể truy bắt bọn họ. Một khi họ đi, Thái Thượng sẽ mang theo Thiên Thư đến tập kích Hoàng Thiên Quân.

Vì vậy, cách duy nhất có thể sử dụng là chiến thuật bơi lội. Chính là toàn quân rời khỏi Nam Chiêm Bộ Châu, đi đến Đông Thắng Thần Châu để tập trung chiêu quân, huấn luyện. Đến Đông Thắng Thần Châu cũng không tuyển được bao nhiêu người, nên bọn họ đã dời đến Bắc Câu Lô Châu, sau đó lại từ Bắc Câu Lô Châu đến Tây Ngưu Hạ Châu.

Chỉ có đoàn kết hành động thì công tác chiêu quân mới có thể được tiến hành suôn sẻ.

Bởi vậy nên nó tốn rất nhiều thời gian.

Mười bốn năm trôi qua, đội quân đã chiêu mộ được bảy nghìn tỷ quân.

Chỉ còn một năm nữa là Hồng Quân xuất quan.

Để chiếm được núi Tu Di, Hoàng Thiên Quân bên này đã tổ chức một cuộc họp thảo luận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK