Diệp Thiên lắc đầu nói: “Đợi lát nữa tôi thật sự chết trên tay ông thì tôi còn cần cái pháp bảo này để làm gì? Đừng nhiều lời nữa, hãy để tôi vào đi!”
Nói xong, Diệp Thiên trực tiếp hóa thành một tia sáng, chui vào bên trong Hồng môn quốc độ.
Thấy Diệp Thiên đã chui vào Hồng môn quốc độ, trên mặt Diệp Thiên Trung lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó ông ta không chút do dự chui vào Hồng môn quốc độ.
Khi vừa tiến vào Hồng môn quốc độ, Diệp Thiên Trung lập tức mở to hai mắt nhìn.
“Thật không hổ là Thánh Khư Thủy Tổ, bên trong cái pháp bảo này thế mà lại tự tạo ra thiên địa! Thật sự hiếm có, vậy để tôi kiểm tra thử độ kiên cố của thiên địa trong này nhé!”
Dứt lời, thân hình ông ta vặn vẹo một cách kỳ dị.
Sau đó ông ta biến mất, cơ thể dung hợp với Dao găm Thí Thần trong tay.
Vào lúc này, một con dao găm đang trôi nổi lơ lửng trước mặt Diệp Thiên, tỏa ra ánh sáng đen lẫm liệt, uy lực!
Sau đó con dao găm kia lóe lên, chém vào hư không.
Theo sự chuyển động của tia sáng đen kia, bầu trời xuất hiện một lỗ hổng lớn
Thế nhưng vết cắt kia lại nhanh chóng khép lại, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì cả.
Lúc này, một giọng nói truyền ra từ con dao găm kia: “Quả thật là một kết giới vững chắc, còn kiên cố hơn tầng kết giới ngăn giữa thiên địa ở bên ngoài gấp mấy lần! Dao găm Thí Thần này của tôi ở bên ngoài có thể tùy ý cắt không gian đấy! Thánh Khư Thủy Tổ, cậu thật sự đã cho tôi một niềm kinh hỉ rất lớn đấy!”
Diệp Thiên lẳng lặng nhìn ông ta: “Chơi đủ rồi chứ? Chơi đủ rồi thì hãy chịu chết đi.”
“Ha ha ha, cậu…”
Diệp Thiên Trung đang định trào phúng một phen, thế nhưng ông ta lại không cười nổi.
Bởi vì lúc này khí thế bộc phát ra từ người Diệp Thiên trực tiếp khiến ông ta động cũng không dám động.
Tu vi Hư Không Cảnh Lục Trọng khiến Diệp Thiên Trung sững người tại chỗ.
“Cậu… Chẳng phải cậu nói sau khi tiến bào pháp bảo này thì tu vi của cậu chỉ tăng lên một cảnh giới nhỏ thôi sao?”
Diệp Thiên đồng tình liếc nhìn ông ta, nói: “Đã sống mấy trăm triệu năm rồi mà ông vẫn còn ngây thơ như vậy, khó trách hậu bối của ông dù biết rõ ông vô cùng si mê đồ vật của tôi lại vẫn dám giấu kín một món pháp bảo cực phẩm như thế! Đối với chỉ số thông minh này của ông, tôi chỉ có thể nói một câu, kiếp sau đừng làm người!”
Nói xong, Diệp Thiên rút kiếm Tru Tiên ra.
Kiếm Tru Tiên hóa thành một luồng sáng trắng, công kích về phía Dao găm Thí Thần.
Keng!
Dao găm Thí Thần trực tiếp bị bức lui mấy ngàn mét.
Mà lúc này, Diệp Thiên Trung cuối cùng cũng đã từ trạng thái ngây người không phục trở lại.
“Tốt cho một cái Thánh Khư Thuỷ Tổ, tôi xem cậu như thần tượng mà sùng bái, cho rằng cậu là người đỉnh thiên lập địa, nhất ngôn cửu đỉnh, thế nhưng không ngờ cậu lại là một tên tiểu nhân đê hèn! Mau đi tìm chết đi!”
Dao găm Thí Thần hóa thành một luồng sáng đen, dùng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được chém về phía Diệp Thiên.
Dọc nơi Dao găm Thí Thần đi qua, không gian xung quanh vỡ ra thành từng khe hở nhỏ.
Ngay từ đầu, khi Diệp Thiên Trung dùng Dao găm Thí Thần cắt ra một lỗ hổng trong Hồng môn quốc độ thì Diệp Thiên đã vô cùng động tâm trước uy lực của Dao găm Thí Thần rồi.
Đây là một món thần binh pháp bảo không thua kém gì pháp bảo mà anh đã từng dùng!
Tuy tu vi của Diệp Thiên Trung chỉ ở Minh Đế Cảnh Ngũ Trọng nhưng sau khi ông ta dung hợp với Dao găm Thí Thần thì chiến lực của ông ta đã vượt xa phẩm giai của mình.
Diệp Thiên không dám khinh địch, cầm kiếm Tru Tiên, hung hăng chém về phía Dao găm Thí Thần.
Trong chớp mắt, khi kiếm Tru Tiên và Dao găm Thí Thần va chạm vào nhau, một nguồn năng lượng khổng lồ khuếch tán ra xung quanh, tất cả cây cối, núi non trong phạm vi một ngàn mét đều đổ rạp.
Dao găm Thí Thần bị đẩy lui ra xa ngàn mét mà Diệp Thiên cũng bị đánh bay ra sau hàng trăm mét.
Thực lực hai bên không chênh lệch là bao.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên gặp được mỗi đối thủ miễn cưỡng có thể xem như ngang tài ngang sức với mình ở Hồng môn quốc độ.
Trong mắt Diệp Thiên thoáng hiện nét ngưng trọng.
Tay anh véo kiếm quyết, kiếm Tru Tiên lập tức hóa thành vạn trượng kiếm quang.
Hung hăng chém về phía Dao găm Thí Thần đang ở cách xa ngàn mét.
Cứ như vậy, Diệp Thiên và Diệp Thiên Trung đã đối kháng hơn một ngàn hiệp ở Hồng môn quốc độ.
Nhất thời không ai làm gì được ai.
Nhưng dù sao tu vi của Diệp Thiên cũng cao hơn Diệp Thiên Trung một cảnh giới, thế nên Diệp Thiên dần dần chiếm thế thượng phong.
Chỉ thấy Diệp Thiên đột nhiên chém mạnh vào thân Dao găm Thí Thần.
Dao găm Thí Thần bị đẩy lui ra xa mấy ngàn mét, thân dao ong ong run rẩy
Lúc này, giọng nói của Diệp Thiên Trung truyền ra từ trong Dao găm Thí Thần.
“Thánh Khư Thuỷ Tổ, tôi liều mạng với cậu.”
Nói xong, ông ta lập tức hóa thành một luồng sáng đen, hung hăng tấn công về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên đang chuẩn bị giơ kiếm lên nghênh chiến, thế nhưng giây tiếp theo, hắn trợn tròn mắt.
Bởi vì Diệp Thiên Trung đột nhiên thay đổi phương hướng, chém vào hư không.
Không gian tập tức vỡ ra một lỗ hổng lớn, Dao găm Thí Thần nhân cơ hội này muốn chui vào đó.
Thế nhưng Hồng môn quốc độ chính là địa bàn của Diệp Thiên, muốn thông qua việc phá hư không gian Hồng môn quốc độ để đào tẩu căn bản là một chuyện không có khả năng.
Không gian mới vừa bị xé rách, dưới suy nghĩ của Diệp Thiên lập tức liền lại.
Diệp Thiên Trung tức khắc chui vào khoảng không.
Tuy đầu óc của Diệp Thiên Trung này không tốt lắm lại còn cực đoan, biến thái, nhưng khi đối mặt với chuyện có liên quan đến sinh tử, ông ta lại không ngu một chút nào.
Diệp Thiên có thể khôi phục không gian nhưng là ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.
Ông ta nhanh chóng chém vào hư không thêm lần nữa.
Cứ lăn lộn như vậy mười mấy lần, ông ta cũng không còn sức lực để xé mở không gian.
“Thánh Khư Thuỷ Tổ, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Ở chỗ này tôi căn bản không đánh lại cậu, cậu có gan thì mau đi ra ngoài đánh với tôi!”
Diệp Thiên bĩu môi: “Mình ông ngốc là được rồi, lại còn muốn tôi ngốc giống ông sao? Tôi rõ ràng có thể giải quyết ông ở chỗ này, sao lại phải ngốc nghếch dẫn xác ra ngoài để bị ông đánh chứ?”
Nói xong, Diệp Thiên không quan tâm đến tên não tàn này nữa.
Hắn cầm Tru Thiên kiếm trong tay, hung hăng chém thẳng vào Dao găm Thí Thần.
Sau khi hứng chịu hàng trăm nhát kiếm, luồng sáng màu đen bao bọc quanh Dao găm Thí Thần ảm đạm không ít.
Sự dung hợp giữa Diệp Thiên Trung và Dao găm Thí Thần cũng xuất hiện một khe hở.
Diệp Thiên nhìn chuẩn cơ hội này, lập tức lấy Trấn Long Ấn ra.
Trấn Long Ấn hóa thành một luồng sáng vàng, va đập mạnh vào thân Dao găm Thí Thần.
Ngay sau đó, cơ thể Diệp Thiên Trung bị đánh rơi ra khỏi Dao găm Thí Thần.
Sau khi bị buộc rời khỏi Dao găm Thí Thần, Diệp Thiên Trung vẫn muốn tìm cách trở về lại lần nữa.
Nhưng Diệp Thiên căn bản sẽ cho ông ta cơ hội này.
Hắn nâng tay phải lên, chỉ vào cơ thể Diệp Thiên Trung ở phía xa xa.
Đồng thời trong miệng anh khẽ quát: “Ma đạo, thâm uyên!”
Một hố đen thoáng chốc xuất hiện xung quanh cơ thể Diệp Thiên Trung.
Bên trong hố đen kia không thấy được chút tia nắng mặt trời nào, dường như có thể cắn nuốt hết thảy.
Diệp Thiên Trung chưa kịp giãy giụa đã bị hố đen kia hút vào.
Sau khi giết chết được Diệp Thiên Trung, Diệp Thiên khẽ thở dài nhẹ nhõm
Đây là đối thủ khó đối phó nhất mà anh gặp phải từ trước đến nay.
Dù là đang ở bên trong Hồng môn quốc độ, anh cũng không thể hoàn toàn trực diện áp chế đối phương.
Cuối cùng chỉ có thể dùng sức mạnh ngiền nát ông ta mới thôi.
Diệp Thiên vươn tay ra, Dao găm Thí Thần vững vàng rơi xuống tay anh.
Ngay khi những đầu ngón tay chạm vào Dao găm Thí Thần, anh cảm thấy được sự bất phàm của cây dao găm này.
Cây dao găm này có một nguồn năng lượng kỳ lại, chỉ cần nhẹ nhàng chuyển động đã có thể làm rách không gian
Diệp Thiên đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng lớn mật nào đó, hai mắt sáng lên.