"Trời ơi, hóa ra Lâm Cảnh Hiên không hề chém gió không ăn nói lung tung. Dưới sự hướng dẫn của sư phụ long tộc của anh ta, sức mạnh của cậu ấy thực sự tăng vọt!"
"Kinh khủng! Thật kinh khủng! Một trăm năm trước Lâm Cảnh Hiên mới là tu vi ở tiểu thành sơ kì của kim đan cảnh, một trăm năm sau cậu ta như vậy mà lại đánh thắng được Sở Thần Vũ đại thành hậu kỳ kim đan cảnh, xếp hạng ngay lập tức từ vị trí thứ tám mươi sáu leo lên vị trí thứ mười chín, đuổi kịp Dương Tử Hi của cuộc thi thiên kiêu, Dương Tử Hi là không có thứ tự đánh một phát lên đến hạng thứ tư, Lâm Cảnh Hiên có thể từ hạng thứ tám mươi sáu lên tới hạng nhất không ?"
“Bởi vậy có thể thấy được sư tôn long tộc của Lâm Cảnh Hiên kia hình như thực sự có chút năng lực, mà không phải là thứ rác rưởi trong rác rưởi mà chúng ta khinh thường từ lúc đầu! "
“......”
Lúc này, hàng triệu người trên khán đài, không một ai dám xem thường Lâm Cảnh Hiên.
Nếu việc Lâm Cảnh Hiên đánh bại Đới Lạc Ngưng chỉ là đầu cơ trục lợi, là đánh lén, nhận lúc ai đó không chú ý, thì việc Lâm Cảnh Hiên đánh bại Sở Thần Vũ lần này hoàn toàn dựa vào sức mạnh. Không có bất kỳ nghi ngờ nào!
Đây là điều ai cũng thấy và không thể làm giả được.
“Xem ra trước đây chúng ta đều đánh giá thấp Lâm Cảnh Hiên.” Thần tử Mạc Thiên Trần của Thái Cực tông nghiêm mặt nói, trong lòng thậm chí có chút sợ hãi không biết mình có bị Lâm Cảnh Hiên giẫm lên hay không.
Mười người đứng đầu khác của Thiên Kiêu chọn cách im lặng. Nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận rằng trước đây bọn họ đã đánh giá thấp Lâm Cảnh Hiên.
Sức mạnh của anh chàng này. Quả thực, nó đã tăng vọt rất nhiều!
“Cậu ta có được thành tích hiện tại, thật sự là do anh dạy bảo sao?” Ngay cả Dương Tử Hi vốn luôn coi thường Diệp Thiên, chán ghét khi nhìn thấy Diệp Thiên, lúc này cũng không nhịn được nhìn Diệp Thiên mà cao hứng hỏi những nghi hoặc trong lòng.
“Cô nói xem?” Diệp Thiên nhìn về phía Dương Tử Hi, khóe miệng nhếch lên một vòng cung.
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Tử Hi nói: "Tôi phải thừa nhận thực lực của anh ấy được nâng cao mà không phải ai cũng biết, ngay cả chưởng giáo thiên tôn cũng không biết chuyện này, nếu không cũng không nói sẽ phế bỏ vị trí thần tử của Lâm Cảnh Hiên.".
"Bởi vậy có thể thấy rằng việc nâng cao trình độ tu vi của anh ấy thực sự có liên quan rất nhiều đến anh, nhưng tôi thực sự không thể hiểu được anh đã dùng phương pháp nào để tăng thực lực cho anh ấy nhiều như vậy, ít nhất là trong mắt tôi, Thực lực của anh thua kém cậu ta, làm sao có thể làm cho tu vi tăng vọt? "
Nói đến đây, cô ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Anh có phải là cho cậu ta ăn thiên tài dị bảo quý hiếm gì không? "
Diệp Thiên cười nói: “Ánh mắt của con người là thứ tốt nhất, có thể nhìn thấy cái đẹp và cái xấu của vạn vật trên thế gian này mà họ có thể nhìn thấy. Đó chỉ là hiện tượng bề ngoài, còn nhiều thứ bên trong thì vô hình.”
“Cũng giống như lòng người. Thiện và ác, kích thước của vũ trụ, chiều rộng của thế giới, tất cả đều không thể nhìn thấy bằng mắt.”
“Mà tôi có thể dùng mắt thường cũng không thể nhìn thấu được.”
“Cho nên đừng dùng ánh mắt là đi nhận định cao thấp lớn bé của tôi, đối với cô tất cả mọi thứ không nhìn thấu được trong tâm cần phải kính nể”
“Ý của anh là muốn tôi kính nể anh?” Dương Tử Hi hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: "Tôi đang dạy cô cách trở thành một người thông minh, đừng đưa ra những phán đoán ngẫu nhiên khi giải quyết những việc mà cô không thể nhìn thấu, nếu không cô sẽ gặp một vố đau."
“Giống như cô tại sao không thể nhìn thấu được thực lực đồ đệ của tôi sao có thể tăng vọt như vậy, lại đoán lung tung thực lực của tôi không bằng cậu ấy, cũng là tôi tốt tính, nếu đổi lại tính khí không tốt, bây giờ cô đã không thể nói chuyện rồi.”
Dương Tử Hi: “...”
Nói có vẻ như anh rất lợi hại, như thể trong giây lát có thể giết chết tôi không bằng.
"Thần tử Cảnh Hiên! Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!"
Lúc này, Triệu nghi thượng trên ghế giám khảo không khỏi kích động nói: "Tôi muốn truyền tin tức tốt lành này cho môn phái ngay lập tức, để chưởng giáo thiên tôn sẽ vui vẻ và cao hứng!”
Sau đó, anh ta lập tức lấy ra đá truyền âm.
“Triệu sư thúc, lúc khen bổn cung cũng đừng quên khen sư phụ của bổn cung nha, thành tự mà hiện tại bản cũng có được, toàn bộ đều dựa vào sự nỗ lực chỉ bảo của sư phụ.” Lâm Cảnh Hiên tự hào nói.
“Tốt, tốt!”
Triệu nghi trượng gật đầu liên tục, lúc này liền gửi truyền âm cho ngoại vụ Đường trưởng lão
Tại thời điểm này.
Trong sảnh chính của Linh Bảo tông, các trưởng lão và quần thần tụ họp lại với nhau và đang thảo luận xem thần tử Lâm Cảnh Hiên có thể đạt được thứ hạng nào.
Nhất trí cho rằng, thứ hạng của Lâm Cảnh Hiên hẳn là sẽ xếp vào hạng thứ ba mươi.
Nhưng vào lúc này, thạch thất truyền âm của trưởng lão Ngoại vụ run lên.
“Chưởng giáo, Triệu sư đệ phát truyền âm đến rồi!”
Đường trưởng lão lão ngoại vụ lấy ra thạch thất truyền âm hét lên.
"Nhanh lên! Xem có tin vui không!"
Chưởng giáo thiên tôn lập tức ra lệnh, thần sắc cả người đều trở nên căng thẳng.
“Vâng, chưởng giáo!”
Ngoại vụ Đường trưởng lão lập tức kết nối truyền âm.
"Đại trưởng lão, tin tức tuyệt vời, Thần tử Cảnh Hiên đã giẫm lên Thần tử của môn Lạc Nhật tông trong mười giây, thành công đánh bại Thần tử của Lạc Nhật tông, đứng thứ mười chín trong danh sách Thiên Kiêu, Thần tử Cảnh Hiên nói là có thành tựu hiện tại, không thể thiếu sự đóng góp của sư phụ! "
“Thật sự sao?”
Ngoại vụ Đường trưởng lão kinh ngạc hô to.
"Đó là sự thật, chỉ cần nói với chưởng giáo, thần tử hiện tại hiện tại đã khiêu chiến với thần nữ thứ mười của bảng Thiên Kiêu, nếu có tin tốt, tôi lập tức báo với người!"
"Tốt, tốt!”
Đường trưởng lão ngoại vụ gật đầu liên tục. Truyền âm gián đoạn.
“Như thế nào?”
Chưởng giáo thiên tôn gấp gáp hỏi.
"Chưởng giáo! Tin tức tuyệt vời!
Ngoại vụ Đường trưởng lão kích động nói: "Thần tử Cảnh Hiên đã đánh bại lên thần tử của Lạc Nhật tông mười giây, liền đứng thứ mười chín trong danh sách Thiên Kiêu!"
Kết quả này ngoài mong đợi của mọi người!
"Ha ha! Ha ha ha!"
Sau một khoảng thời gian ngắn, chưởng giáo thiên tôn ngẩng đầu lên và cười vui vẻ: "Hả giận! Quá hả giận rồi! Cảnh Hiên trả thù rất hay! Trả thù rất hay!"
"Thật sự là quá hả giận! Thần tử của chúng ta, rốt cuộc cũng giẫm lên đầu của thần tử Lạc Nhật tông!”
Các trưởng lão và thần tướng cũng rất cao hứng.
“Tôi luôn cho rằng Cảnh Hiên chém gió, hóa ra đứa nhỏ này đúng là có thực lực.”
Lúc này, chưởng giáo thiên tôn cuối cùng cũng khẳng định thực lực của Thần tử Cảnh Hiên.
"Đúng, đúng rồi! Tôi còn tưởng rằng thần tử chém gió!"
Các vị trưởng lão cùng các tướng quân lại gật gật đầu.
"Chưởng giáo, thần tử để cho Triệu nghi trượng chuyển lời, thành tựu mà cậu ấy có được trong ngày hôm nay, không thể không nói đến công lao của sư phụ người của Long tộc kia!" Ngoại vụ Đường trưởng lão nói.
Chưởng giáo thiên tôn gật đầu: "Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp sư phụ của Cảnh Hiên, người tu sĩ này đến từ Côn Hư, còn thật sự có tài, đợi cuộc thi thiên kiêu chấm dứt, bản toạ nhất định sẽ trọng thưởng cho anh ta!"
Số người đi tới Côn Hư của Linh Bảo tông hơn cả ngàn người, chỉ có thần tử và long ngạo thần tướng là trở về, cho nên tất cả mọi thứ phát sinh ở Côn Hư , chưởng giáo thiên tôn nghe được đều là những lời giả dối.
Ông ta chỉ biết là số người đến Côn hu của Lạc Nhật tông, toàn bộ đều chết dưới thuỷ triều, Cảnh Hiên thần tử mang về nhiều bảo bối như vậy, là nhặt được từ đám người của Lạc Nhật tông.
Sự thật duy nhất mà ông ta biết là, chiến hạm tinh không của Linh Bảo tông bị Lạc Nhật tông bắn rơi, là thần tử của bọn họ mang tu sĩ Diệp Thiên của Côn Hư tới Thiên Hoang, dùng thuật độn thổ cứu thần tử cùng Long ngạo, thần tử vì cảm ơn ân nhân cứu mạng của Diệp Thiên, đã bái Diệp Thiên làm vi sư, thuận tiện theo Diệp Thiên học cái Kiếm vũ quyết kia.
Cho nên ông luôn cho rằng Diệp Thiên là rác rưởi, nếu không phải Diệp Thiên cứu Long Ngạo và thần tử, chỉ cần dựa vào việc thần tử gọi Diệp Thiên là sư phụ trước mặt mọi người, cũng đủ để ông ta giết Diệp Thiên rồi.
“Nhất định phải được ban thưởng!”
Các trưởng lão và quần thần đều đồng ý.
Ngay sau đó, thạch thất truyền âm của ngoại vụ Đường trưởng lão lại rung lên.
Sau khi tiếp nhận truyền âm, ngoại vụ Đường trưởng giáo kinh ngạc nói: "Chưởng giáo! Tin mừng lớn hơn nữa! Thần tử đã đánh bại thần nữ An Tịch Vũ của phái thần tông trong mười giây! Xếp hạng đứng thứ mười trong danh sách Thiên kiêu!"
“Mẹ tôi ơi, thần tử Cảnh Hiên cũng quá là tuyệt vời rồi! "
Từ trên xuống dưới của Linh Bảo tông trấn đông một phen!
Ngay cả chưởng giáo thiên tôn cũng chết lặng.
Sư tôn long tộc của cậu ta, rốt cuộc đã dạy cậu ta cái gì, mà có thể làm cho cậu ta có được tu vi kinh khủng như vậy, ngay cả hạng thứ mười cũng có thể leo lên được!
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, tin vui lần lượt đến!
"Chưởng giáo! Thần tử đánh bại được cao đồ của đại trưởng lão Vô Cực tông Cao Phi Dương, bay lên cao đứng thứ chín trong Thiên Kiêu!"
"Chưởng giáo! Thần tử đánh bại được thần nữ Trương Hân Nhược của Thánh Kiếm, đứng thứ tám trong danh sách Thiên Kiêu! "
“Chưởng giáo, thần tử đánh bại được thần tử Lí Mộ Bạch của phái Thái huyền, đứng thứ bảy trong danh sách của Thiên Kiêu! "
……….
Cái này rồi đến cái khác, tin vui còn lớn hơn cả trời cao, khiến cho các đệ tử, thần tướng, trưởng lão, chưởng giáo thiên tôn của Linh Bảo tông, toàn bộ dây thần kinh não như bị nổ tung.
"Thần Tử Cảnh Hiên ăn thịt quỷ thần gì! Mà một mạch đều có thể bước vào hạng bảy!"
Mọi người ồ lên. ......
Và tại thời điểm này, khung cảnh tại Giải đấu Xếp hạng Thiên Kiêu.
“Tiếp theo, tôi sẽ thách đấu với Yên Vũ Hàn, thần nữ xếp hạng thứ sáu của Vô Cực tông!”
Lâm Cảnh Hiên nói lớn, nhìn chằm chằm vào khán giả.
Cơ thể Yên Vũ Hàn bất ngờ rung lên khi anh ta nghe thấy những lời đó.
Lâm Cảnh Hiên đã tiến đến vị trí thứ bảy. Cô ta đang theo dõi toàn bộ quá trình, đặc biệt là phụ nữ, một khi bị Lâm Cảnh Hiên giẫm nát dưới chân, chân của anh ta, đều muốn ở nơi kiêu ngạo nhất của nữ giới mà đá mấy cái.
Điều này khiến cô ta khá sợ hãi! Trong trường hợp cô ta thua cuộc. Cô ta thật sự không thể chịu được sự xấu hổ đó!
“Cậu Có khả năng thách đấu với tôi!”
Nhìn thấy sự do dự của Yên Vũ Hàn, Tô Tử Mặc dũng cảm đứng dậy nói: “Chỉ cần cậu thách đấu với tôi thành công, cậu sẽ được xếp hạng nhất trong danh sách Thiên Kiêu. Tại sao phải thử thách từng người một?"
“Không, tôi chính là muốn đem tất cả bọn người khinh thường tôi, khinh thường sư phụ tôi, tất cả đều phải bị tôi giẫm dưới chân! "Lâm Cảnh Hiên nói.
“Chết tiệt!”
Tô Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, người có thứ hạng cao nhất không thể thách đấu người có thứ hạng thấp hơn, nếu không anh ta thật sự muốn đi lên đánh chết Lâm Cảnh Hiên.
“Mau lên đây đi!”
Lâm Cảnh Hiên thúc giục: “Tôi còn đang chờ xem thần nữ của Vô Cực tông có bao nhiêu năng lực!”
“Đồ đệ của anh thật ghê tởm!” Dương Tử Hi không khỏi nhìn chằm chằm Diệp Thiên: “Đây cũng là do anh dạy sao?”
“Tôi chỉ dạy cậu ta, đánh trận với phong thái chơi chơi, ai biết cậu ta, lại thích chơi cái này.” Diệp Thiên cười.
Dương Tử Hi: "..."
Đôi thầy trò này cũng quả là không biết xấu hổ!
"Tử Mặc, anh ta..."
Yên Vũ Hàn nghe Lâm Cảnh Hiên phải dẫm cô ta bao nhiêu lực, nhất thời sợ đến mức không kìm chế được.
Tô Tử Mặc có ý muốn giết Lâm Cảnh Hiên, để bảo vệ người phụ nữ yêu quý của mình khỏi bị xúc phạm, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Vũ Hàn, bố cục này, xem thử cậu ta có thể đánh bại được hạng thứ năm không, nếu như đánh không được, đến lúc đó lại gây hấn cho cậu ta khiêu chiến em, nếu như cậu ta một mạch đánh đến hạng hai, có thể thấy rõ em không đánh lại cậu ta, như vậy cũng không có gì bất lợi.”
Yên Vũ Hàn gật đầu, cảm thấy hợp lý, và hét lên với các giám khảo: “Các giám khảo, tôi bỏ cuộc!”
“Các giám khảo đồng ý cô nhận thua.”
Một số thẩm phán nói.
“Chết tiệt!”
Lâm Cảnh Hiên rất khó chịu: “Để cho tôi giẫm lên cô xem có bao nhiêu lực mà cũng không để cho tôi giẫm, thật mất hứng.”
Dứt lời, anh ta xem thường khán giả và nói: “Mạc Thiên Trần hạng thứ năm, lên đi. Anh dọa sẽ lột da sư phụ của tôi, nhưng tôi muốn xem khả năng của anh như thế nào.”
Mạc Thiên Trần: “...”
Tên nhóc này hơi kinh khủng, thần binh cũng không đem ra, nếu mình lên đó, tám chín phần mười sẽ tìm chết.
Quên đi, mình cũng rút kinh nghiệm của Yên Hàn Vũ, để cho vòng này chịu thua đi, thật sự là bị giẫm lên thì cũng rất khó xem, để anh ta đi khiêu chiến với Tử Hi.
Nghĩ đến đây, anh ta cũng hét lên với ban giám khảo: “Thưa giám khảo, tôi cũng nhận thua!”
“Giám khảo đồng ý cậu nhận thua.”
Các trọng tài đáp lại.
"Ha ha ha!”
Lâm Cảnh Hiên ngẩng đầu cười điên cuồng: “Mạc Thiên Trần, Mạc Thiên Trần, anh còn nhớ anh đã từng nói sư phụ của tôi là loại không năng lực không? Anh ngay cả khiêu chiến với tôi cũng không dám, Có tư cách gì nói sư phụ tôi, anh mới là cái loại đàn ông không có năng lực! "
“Đồ chết tiệt...”
Mạc Thiên Trần tức sắp ói ra máu.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào đột ngột vang lên:
"Lâm Cảnh Hiên, có bản lĩnh thì khiêu chiến với tôi, có thể đem tôi giẫm dưới chân, xem như cậu có năng lực!"