Lạc Lạc chưa bao giờ dẫn binh đánh trận.
Dựa trên sự hiểu biết và nghiên cứu của mình về đối phương, kẻ địch đã thành thạo binh pháp Bắc Minh, mặc dù sức chiến đấu không bằng đại quân được huấn luyện theo binh pháp mới. Nhưng mà kẻ địch rất nhiều cao thủ.
Một khi đối phương phái cao thủ đánh lén, vọt vào càn quét đại quân, hỏa lực của đại quân không thể triển khai thì 10 nghìn tỷ đại quân sẽ dễ dàng bị đánh bại.
Vì vậy, anh ấy không dám tiếp tục đi tới nữa. Do nếu cứ hành quân thì nội bộ đại quân không tập trung được, nên dễ bị địch lợi dụng sơ hở. Vì lẽ đó buộc phải dừng việc hành quân lại và xếp hàng để nghênh chiến với địch.
Chẳng bao lâu theo lệnh của Lạc Lạc thì 10 nghìn tỷ đại quân ngừng tiến lên và dừng lại ở một bãi đất trống.
“Báo cho đại quân hướng phía trước, tả quân hướng trái, tả quân hướng hữu, hậu quân hướng hậu phương. Một khi có người tới gần, trực tiếp bắn!” Lạc Lạc căn dặn.
“Vâng! Đại Thống Lĩnh!”
Người đưa tin ngay lập tức đi truyền lại lời của Lạc Lạc.
Lạc Lạc chắp hai tay sau lưng đi lại trong lều lớn của đại quân, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
“Đại Thống Lĩnh, bình tĩnh đừng nóng vội.” Có một phó tướng nói.
Lạc Lạc nói: “Phó tướng Tôn, ông có chỗ không biết đây là lần đầu tiên tôi dẫn binh đánh trận, đối mặt với đại quân 30 nghìn tỷ đại quân khiến tôi sẽ rất hồi hộp!”
Tất cả các tướng đều có thể hiểu được. Vì lý do này nên họ cũng không cười nhạo Lạc Lạc mà thay vào đó là đi an ủi anh ấy, giúp anh ấy trấn thủ đại quân, cho anh ấy yên tâm.
“Đúng rồi.”
Lạc Lạc nói: “Thông báo cho em tư của tôi rằng một số lượng lớn quân địch đã bị phát hiện ở trước đại quân của tôi 20 triệu km. Hãy hỏi em tư của tôi xem cậu ấy có tìm thấy quân địch nào ở đó không, nếu không thì hãy cử người trinh sát đi hơn 20 triệu km kiểm tra xem.”
“Tóm lại, nói cho em tư của tôi phải cẩn thận! Chú ý an toàn!”
“Vâng, Đại Thống Lĩnh!”
Ở bên đầu khác.
Đại quân của Tư Thần vẫn liên tục tiến về phía trước với tốc độ không đổi.
“Thiếu soái, kẻ thù vẫn còn cách chúng ta 18 triệu km.”
Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Tiếp tục do thám, cứ một triệu km thì lại báo cáo.”
“Vâng!”
Một lúc sau, có một người khác đến báo: “Thiếu soái, anh hai của ngài truyền âm đến nói rằng đã tìm thấy địch ở khoảng cách 20 triệu km và hỏi chúng ta đã tìm thấy chưa. Nếu không tìm thấy thì chúng ta nên đưa trinh sát tiến lên phía trước do thám. Ngài ấy còn dặn dò thiếu soái là hãy cẩn thận, cần phải chú ý an toàn!”
Tư Thần không khỏi cảm khái khi nghe câu nói: “Anh hai tôi vẫn còn quan tâm đến người em này.”
Một phó tướng cười nói: “Tôn Thượng thường nói là con trai trưởng và con thứ nhân từ, đó là tấm gương trong số các con trai. Làm anh hai, việc lo lắng cho em trai của mình là chuyện bình thường.”
Hoàng Phủ Tư Thần gật đầu nói: “Báo cho anh hai biết là tôi cũng tìm được quân địch rồi, tôi sẽ cẩn thận và chú ý an toàn. Hãy nói với anh ấy cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn.”
“Vâng, thiếu soái!”
“Chờ đã!”
Hoàng Phủ Tư Thần người đó và nói: “Nhân tiện nói với anh hai của tôi, nếu anh ấy gặp bất kỳ rắc rối nào thì hãy kịp thời báo cho tôi.”
Anh ấy vẫn còn hơi lo lắng cho Lạc Lạc khi lần đầu tiên dẫn quân.
“Vâng, thiếu soái!”
Lúc này trong đạo quân của Thái Hòa Tiên Đế.
“Báo cáo!”
Trinh sát trưởng đi tới báo cáo: “Thái Hòa Tiên Đế, người do thám bên kia có lẽ đã phát hiện ra chúng ta nên đã ngừng tiến công, 10 nghìn tỷ quân đã đứng lại đang chờ nghênh địch.”
Thái Hòa Tiên Đế nghe vậy thì mỉm cười: “Lá gan của con trai lão ma Diệp này cũng khá là lớn, còn rất dũng cảm. Cậu ta mang theo một đại quân 10 nghìn tỷ, còn quân số của chúng ta lên tới 30 nghìn tỷ vậy mà cậu ta lại không hề rút lui mà còn xếp hàng đối mặt với kẻ thù, thật sự quá là can đảm!”
“Đúng là có cốt khí, 10 nghìn tỷ quân đối đầu với 30 nghìn tỷ quân mà dám xếp hàng gặp địch, điểm này phải khâm phục con trai của lão ma Diệp.” Một vị tướng quân nói.
Các tướng sĩ gật đầu, cảm thấy Lạc Lạc có cốt khí, có dũng khí.
Thái Huyền Tiên Đế nói: “Thông báo cho toàn quân không được coi thường kẻ địch, 10 nghìn tỷ quân mà dám đấu với 30 nghìn tỷ quân, điều này cho thấy kẻ thù vẫn tự tin, chúng ta không được khinh địch. Chúng ta phải cẩn thận và cố gắng ăn đạo quân này của quân địch!”
“Thuận tiện hỏi Thái Hòa Tiên Đế là người con trai kia của lão ma Diệp mà Thái Hòa Tiên Đế đang đối phó có xếp hàng nghênh địch chưa, nếu có thì nghĩa là bọn họ không sợ chúng ta, cho nên ông ta phải thận trọng hơn.”
“Vâng!”
Một lúc sau, trinh sát trưởng đến báo cáo: “Thưa Thái Huyền Tiên Đế, đạo quân của Thái Hòa Tiên Đế nói rằng đạo quân của con trai lão ma Diệp không ngừng lại mà còn tiến quân thần tốc, cự ly đối đầu ngày càng gần!”
“Chết tiệt.”
Nghe xong lời này, Thái Huyền Tiên Đế không khỏi mắng lên: “Chó già Thái Hòa may mắn thật, vậy là lại gặp phải đứa con ngu ngốc của lão ma Diệp. Bổn tọa thật là xui xẻo, gặp phải kẻ khó ăn, 10 nghìn tỷ quân cũng dám dừng lại nghênh chiến với 30 nghìn tỷ quân!”
“Chó già Thái Hòa nhất định có thể ung dung tiêu diệt đại quân 10 nghìn tỷ của đứa con ngu ngốc kia của lão ma Diệp còn bổn tọa thì e rằng sẽ không dễ dàng như vậy! Đây chắc chắn là do chó già Thái Hòa cố ý sắp xếp kẻ khó ăn cho bổn tọa, còn ông ta thì lại chọn quả hồng mềm đây mà!”
Nghe những gì Thái Huyền Tiên Đế nói thì các tướng của ông ta cũng đều buông lời xúc phạm Thái Hòa Tiên Đế.
Lúc này, đầu bên kia.
Thái Hòa Tiên Đế cười: “Chó già Thiên Huyền kia lại đụng phải kẻ khó ăn, 10 nghìn tỷ quân mà dám dừng lại chờ giao chiến với quân sư 30 nghìn tỷ của ông ta thì e rằng lão ma Diệp sẽ ở trong đại quân 10 nghìn tỷ đó. Chuyến đi này của chó già Thái Huyền có lẽ sẽ một đi không trở lại rồi!”
“Mà người con trai của lão ma Diệp mà bổn tọa đang chuẩn bị đối mặt thì khác, trông cậu ta như một người mù, vậy mà còn không phát hiện ra hướng đi của bổn tọa. Bọn họ đây là muốn lao vào miệng của bổn tọa, cho bổn tọa ăn sạch đây mà!”
“Ha ha ha!” Các tướng không nhịn được cười.
“Tiên Đế, những gì ngài nói là quá hợp lý. Nếu lão ma Diệp ở đó và tên chó già Thái Huyền lao vào thì ông ta sẽ bị lão ma Diệp ăn tươi nuốt sống. Đến lúc đó sau khi chúng ta đánh bại lão ma Diệp, ngài sẽ ít hơn một đối thủ thì chúng ta đang tiến gần hơn một bước tới thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ rồi.” Một vị tướng nói.
“Ừm!”
Thái Hòa Tiên Đế nở nụ cười vui vẻ: “E rằng chó già Thái Huyền còn không nhận ra được lão ma Diệp có thể ở đó, đừng báo cho ông ta, cứ để ông ta đi chết đi. Ông ta chết cũng không quan trọng, ở đây cũng ta vẫn còn bốn người khác, nếu đại quân có thể giành chiến thắng thì không cần phải sợ lão ma Diệp.”
“Ngay cả khi lão ma Diệp là Kim Tiên thì sao? Binh lực không mạnh bằng chúng ta, hơn nữa còn bị chúng ta ăn nhiều quân như vậy, hắn ta dùng gì để phản công Tử Vi Tinh?” Tất cả đều đồng ý.
Ba giờ sau đó.
Đại quân của Tư Thần và Thái Hòa Tiên Đế đụng độ trên bầu trời và cả hai đại quân đều dừng lại.
“Ha ha!”
Thái Hòa Tiên Đế cười cười: “Ngươi là con trai thứ mấy của lão ma Diệp? Bổn tọa muốn hỏi ngươi, ngươi có biết đánh trận không? Ngươi không phái người đi dò thám, ngươi cho rằng chỉ cần dẫn một đại quân 10 nghìn tỷ là có thể chạy lung tung ở Tử Vi Tinh này sao?”
“Đúng là một đứa con trai ngốc nghếch, lần này chạm trán với đại quân 30 nghìn tỷ của bổn tọa, mạng sống nhỏ bé của ngươi và đại quân 10 nghìn tỷ của ngươi đều tiêu tan hết!”
“Ha ha ha...”
Các binh sĩ của Thái Hòa Tiên Đế không khỏi cười to.
Tư Thần cười lạnh một tiếng: “Binh bất yếm trá, ông mới chính là đồ ngu si, trúng kế của bổn soái, trận này ông nhất định sẽ thua!”
Nói đến đây, anh ấy phát lệnh: “Toàn quân nổ súng phá tan doanh trại giặc!”.
“Vâng!”
Giây tiếp theo!
Đùng đùng đùng!
Lưới hỏa lực dày đặc bao phủ Thái Hòa Tiên Đế.