Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trời ơi, tại sao chỉ còn mấy chục người Lý Tịnh trở về?

"Thua lớn lắm sao? Tại sao lại chật vật như vậy? Một trăm tám mươi tỷ đại quân và Câu Trần Đại Đế đâu?"

"Đây là cứu binh trở về, hay là bị đánh bại trong trận chiến, toàn quân bị diệt chỉ còn lại mấy chục người bọn họ?"

...

Thấy mấy chục người Lý Tịnh lướt qua không trung, từng người chật vật không chịu nổi, dân chúng thành Trường An nhao nhao nghị luận.

"Lý Thiên Vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao một trăm tám mươi tỷ đại quân đi, chỉ còn mấy chục người các người trở về?"

Có người hiếu kỳ hô lên.

Nhưng mà, bọn người Lý Tịnh chẳng những không trả lời, ngược lại còn tăng thêm tốc độ xẹt qua không trung.

Thua thảm hại như vậy, bọn họ làm gì còn mặt mũi nói chứ.

Nhưng mà thành Trường An cũng có cao thủ đó.

Nhưng thấy bọn họ không nói, lại sinh ra lòng hiếu kỳ, lập tức có một vị cao thủ Đại La Kính nhảy lên không trung, túm một vị tinh quân hỏi: "Mộc Đức Tinh Quân, đây rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao chỉ còn mấy người các người trở về? Câu Trần đại đế và một trăm tám mươi tỷ đại quân đâu?"

"Ngươi buông ta ra!"

Mộc Đức Tinh Quân muốn thoát khỏi vị cao thủ này.

Nhưng vị cao thủ này cũng không buông tay, truy hỏi: "Mau nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì chuyện? Nếu không ta sẽ không buông tay đâu."

"Ầy!"

Mộc Đức Tinh Quân bất lực, đành phải nói: "Thua rồi, thua không còn manh giáp, Câu Trần Đại Đế, Nhị Lang Chân Quân và Tam Đàn Hải Hội Đại Thần bị nhốt trong một đại trận, một trăm tám mươi tỷ đại quân toàn bộ bị quân địch ném bom mà chết, chỉ còn mấy người bọn ta trở về, mau buông ta ra, ta phải trở về bẩm báo với Ngọc Đế, tìm người đi phá trận cứu Câu Trần đại đế bọn họ.

Nghe vậy, cao thủ kia sợ ngây người.

Mộc Đức Tinh Quân thừa cơ vùng thoát rồi rời đi.

"Ông Viên, hỏi rõ nguyên nhân là gì chưa?"

Có người hỏi.

Ông Viên trả lời: "Mộc Đức Tinh Quân nói, trận chiến thất bại thảm hại, Câu Trần Đại Đế và Dương Tiễn Na Tra bị nhốt trong đại trận do kẻ địch bày ra, một trăm tám mươi tỷ đại quân bị chết thảm, chỉ còn mấy chục người bọn họ trở về.

"Cái gì!"

Toàn thành Trường An đều nổ tung!

"Trời ơi, có thật không, Câu Trần đại đế lại bị nhốt trong đại trận, người nào của Nam Chiêm Bộ Châu lợi hại như vậy, có thể bày ra đại trận kinh khủng như vậy chứ!"

"Một trăm tám mươi tỷ đại quân đó, cứ như vậy mà bị đánh bại, chỉ còn lại mấy người này trở về, bại trận thế này cũng thê thảm quá rồi!"

"Lúc xuất chinh, khí thế đó có thể hù chết người, tôi còn tưởng rằng lần xuất chinh này nhất định sẽ thắng, không ngờ lại thua thê thảm như vậy, chuyện này cũng khiến người khác khó có thể tin được!"

...

Rất nhanh, tin tức truyền đến đạo viện Phiêu Miểu.

Đám người Lý Ngao đang ăn cơm ở nhà ăn, nghe được tin tức này.

Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!

Đũa từ trong tay mỗi người đều rơi hết xuống, há hốc mồm, vẻ mặt kinh hãi gần chết.

Rất nhanh, Dương Phong nuốt đồ ăn trong miệng xuống, kích động nói với một học sinh: "Mẹ nó có phải cậu đang nói đùa với ông đây không? Cha tôi và Na Tra còn có Câu Trần Đại Đế bị nhốt trong trận, một trăm tám mươi tỷ đại quân tất cả đều bị tiêu diệt?

'Đúng thật mà, tôi lừa cậu làm gì, không tin thì cậu ra khỏi đạo viện nghe ngóng một chút, toàn thành Trường An đều đang nghị luận về chuyện này kìa." Học sinh hất tay Dương Tiễn ra nói.

Phịch!

Dương Tiễn ngồi phịch xuống, cả người lập tức mơ hồ.

"Tại sao có thể như vậy, tại sao lại thua thê thảm như vậy?”

Lý Ngao sắp điên rồi, hai mắt đỏ vô cùng.

Học sinh đó nói: "Nghe nói cha hai cậu chủ quan, Câu Trần Đại Đế phát hiện mai phục bảo đại quân rút lui, cha hai cậu không chịu ngừng, làm chậm trễ thời gian rút lui tốt nhất, mới hại Câu Trần Đại Đế và cha hai cậu bị nhốt đại trận, một trăm tám mươi tỷ đại quân cũng đều cha hai cậu hại chết hết."

Nghe xong câu này, Dương Phong phủi đất đứng lên, một cước đạp lên học sinh đó, giận không kiềm được nói: "Mẹ nó cậu đừng đổ hết tội danh lớn như vậy lên đầu cha tôi, cha tôi ông ấy gánh không nổi!

"Đúng đó!"

Lý Ngao cũng tức hổn hển: "Lại nói mò, đổ tội lung tung lên đầu cha tôi, mẹ nó tôi sẽ xé rách cái miệng của cậu!"

"Là Mộc Đức Tinh Quân nói, bên ngoài đều đồn như vậy. Hai người các cậu hung dữ với tôi làm gì?"

Học sinh đó vô tội rời khỏi.

Dương Phong và Lý Ngao ngây người tại chỗ, qua thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Lúc này, một học sinh của đạo viện Phiêu Miểu xông tới, cầm trứng thối cùng rau thối ném về phía Lý Ngao và Dương Phong.

"Các ngươi điên rồi à, làm gì vậy chứ? Muốn tìm chết đúng không?

Lý Ngao và Dương Phong phát điên nói.

Có một học sinh mắng: "Cha của hai cậu quả thật là yêu tinh hại người, hại chết một trăm tám mươi tỷ thiên binh thiên tướng, trong những thiên binh thiên tướng có người thân của bọn tôi, bọn họ bị cha hai cậu hại chết, bọn tôi sẽ ném chết các cậu!"

Một đám học sinh tiếp tục điên cuồng ném, vừa ném vừa mắng:

"Hai cậu trả người thân lại cho bọn tôi!"

"Trả người thân lại cho bọn tôi!"

"Trả người thân lại cho bọn tôi!"

Đám người Ngưu Tiểu Ngọc, Lý Tiêu, Trần Hạo bị dọa đến nỗi phải trốn thật xa.

Dương Phong và Lý không chịu nổi nữa, nhảy cửa sổ mà chạy, những học sinh này vẫn không buông tha, đuổi theo Dương Phong và Lý Ngao.

Ngay lập tức.

Dương Phong và Lý Ngao trở thành chuột chạy qua đường người hô người đánh, không chỉ đạo viện Phiêu Miểu không có chỗ cho hai người bọn họ dung thân, ngay người của thành Trường An cũng không buông tha cho hai người bọn họ, rơi vào đường cùng, hai người bọn họ chỉ có thể đi khỏi thành Trường An, đến nhà Dương Phong tránh nạn.

Mà lúc này, Dao Trì.

"Chúng tiên uống, uống thoải, mọi người uống thật vui vẻ, không say không về!"

Ngọc Đế giơ ly vàng, vẻ mặt tươi cười chào hỏi các vị thần tiên đang ngồi.

Chúng tiên nâng chén uống.

Các vị thần tiên biết nội tình thì không cảm thấy lạ, nhưng các vị thần tiên không biết nội tình lại rất kinh ngạc.

Đã uống hết ba ngày ba đêm rồi, sao vẫn chưa tan tiệc, uống đến khi nào nữa đây?

Cuối cùng, Như Lai không giữ được bình tĩnh, cười ha ha nói: "Ngọc Đế, đã uống hết ba ngày ba đêm rồi, nếu như không có việc gì, thần về Linh Sơn trước.

"Phật Tổ, đừng."

Ngọc Đế vội vàng nói: "Trẫm nói rồi, phải không say không về, Phật Tổ không uống rượu sẽ không say, tất cả mọi người đều say Phật Tổ mới có thể đi, không thể rút lui sớm như vậy được.

Như Lai cười nói: "Nhưng Linh Sơn có rất nhiều việc chờ thần trở về để xử lý, thật sự không tiện chờ lâu, mong Ngọc Đế thứ lỗi."

Nói rồi, Như Lai đứng lên.

Đám người Thái Bạch Kim Tinh biết nội tình người lập tức tiến lên khuyên.

Ngọc Đế nheo mắt.

"Như Lai không kiên nhẫn nổi như vậy, xem ra, là ông ta âm thầm giúp đỡ con khỉ ngang ngược kia, mới khiến thiên binh thiên tướng lần trước thua thảm hại, cho nên nhất định phải giữ ông ta lại, chờ Câu Trần Đại Đế bắt con khỉ ngang ngược kia về, trẫm sẽ nghiêm thẩm con khỉ ngang ngược kia, bắt được kẻ đứng sau màn, sau đó sẽ có lý do một mẻ hốt gọn Tây Thiên!

Ngọc Đế nghĩ thầm trong lòng.

Lúc này, có một kim giáp thần tướng chạy vào, không biết nói gì bên tai Ngọc Đế.

Chờ khi hắn nói xong.

Lạch cạch!

Ly vàng trong tay Ngọc Đế rơi xuống đất, cả người đều choáng váng, ngồi phịch xuống bảo tọa, sắc mặt dần trở nên đen xì"

"Có chuyện gì vậy?"

Lập tức các vị thần tiên đang ngồi đều đứng lên.

Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Ngọc Đế, tràn đầy vẻ nghi hoặc.

"Ngọc Đế, đã xảy ra chuyện gì?" Thái Thượng Lão Quân hỏi.

Ngọc Đế biết giấy gói không được lửa, bèn vô lực nói: “Câu Trần Đại Đế thống lĩnh một trăm tám mươi tỷ đại quân đi bắt Tôn Ngộ Không, Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, mới vừa tới báo, Câu Trần Đại Đế, Na Tra, Dương Tiễn, bị nhốt trong đại trận do quan địch bày ra, một trăm tám mươi tỷ đại quân đều bị giết sạch, còn chết hơn mười vị Đại La Kim Tiên, thua quá thảm rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK