“Ha ha!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: “Trấn Nguyên đạo hữu, Hồng Quân lão tổ có thể xuất quan, có nghĩa là lựa chọn của chúng ta là đúng, cần gì phải mong giành được ưu thế từ cả hai phía?”
“Muốn lấy việc này ra để bảo chúng ta ra tay nhẹ nhàng với Thái Nhất, cho ông ta cơ hội mở núi Tu Di ra, ngươi quá mơ mộng rồi đấy Trấn Nguyên đạo hữu, chúng ta sẽ không cho ông ta cơ hội để mở núi Tu Di ra đâu.”
“Còn về việc muốn Thái Nhất sống hay là muốn Thái Nhất chết thì còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của Hồng Quân lão tổ sau khi xuất quan như thế nào, dù gì thì những gì mà chúng ta có thể làm bây giờ chính là ngăn không cho núi Tu Di bị mở ra, thề có chết cũng phải ngăn cản cho bằng được!”
Ông ta cảm thấy Trấn Nguyên Tử muốn lừa ông ta, cho nên đã trực tiếp nói đến chuyện chết.
Ông ta và Trấn Nguyên Tử không giống nhau, ông ta đã từng tham gia mưu hại Thái Nhất, cho nên nhất quyết phải thề chết để chiếm ưu thế với Hồng Quân, thế nhưng để chiếm ưu thế từ cả hai phía thì ông ta không làm được, chỉ cần Hồng Quân thắng được ván cờ lớn này, thì ông ta mới có thể vừa bảo đảm được địa vị đồng thời cũng có thể thọ ngang trời đất, bất tử bất diệt.
Ngược lại ắt sẽ chết!
“Tùy ông thôi.”
Trấn Nguyên Tử lười nói những lời dư thừa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Mà lúc này, Thái Thượng Lão Quân và Thiên Hà lão tổ, đã đạt được Hoàng Thiên Quân hỏa lực và đã tiến công ra đến phạm vi bên ngoài, đang theo dõi động tĩnh của bọn họ từ phía xa xa.
Phải nói thêm một câu, gần đây tôi đã sử dụng ứng dụng đọc sách, nơi mà có nhiều nguồn sách, đầy đủ các đầu sách, hơn nữa cập nhật rất nhanh chóng!
“Cấp báo!”
Có người đã chạy vào Trung quân Đại trướng.
“Khởi tấu đại đế, Thái thượng và Thiên Hà xuất hiện ở gần đại quân, hình như là đang thăm dò động tĩnh của chúng ta.”
Diệp Thiên nói: “Truyền lệnh toàn quân, dồn toàn bộ hỏa lực nhắm vào Thái Thượng, ông ta ở phương hướng nào thì sẽ nhắm hỏa lực vào phương hướng đó, sau đó vừa duy trì tốc độ vừa tiến lên phía trước, vừa phòng bị tránh bị ông ta đánh lén.”
“Rõ, Đại đế!”
Diệp Thiên biết rằng Thái Thượng không phải tới để đánh lén, với trí thông minh của Khương Tử Nha thì cũng sẽ không phái Thái Thượng đến đây để đánh lén, mà cũng không có khả năng đánh lén được, không cẩn thận đến mạng cũng còn mất.
Chỉ có điều vẫn nên đề phòng một chút, còn nếu không đề phòng thì nói không chừng người ta thật sự sẽ đến đánh lén.
Cho nên Diệp Thiên cũng không quá coi trọng Thái Thượng, đại quân tiếp tục duy trì tiến về phía trước.
Hai ngày sau, đại quân đã đến gần núi Tu Di.
“Xem ra mục đích của bọn họ là núi Tu Di, cũng không phải đám Nguyên Thủy sư đệ bọn họ, ngươi có thể đi gọi Nguyên Thủy sư đệ trở về tri viện cho núi Tu Di.” Thái Thượng Lão Quân nói.
“Không vấn đề gì!”
Thiên Hà lão tổ lập tức khởi hành về phía Ngũ Trang Quán.
Qua không bao lâu thời gian, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã được gọi về, mãi cho đến khi hỏa lực tấn công của Hoàng Thiên Quân dừng lại ở phạm vi bên ngoài đại quân Thiên Đình, thì ba người Nguyên Thủy, Thái Thượng, Thiên Hà, mới trở lại bên trong đại quân Thiên Đình.
“Thái Nhất, ngươi chỉ mang theo một đội quân có vài người thế này đến để công kích núi Tu Di thôi sao, không cảm thấy là không đủ dùng hay sao.”
Hạo Thiên Đại Đế đắc ý vênh vênh váo váo hướng mặt về phía đối diện hô lên.
Diệp Thiên đáp lại: “Cũng đâu còn cách nào khác, thời gian không đợi người, nếu như vẫn còn dây dưa mà không có bất kỳ hành động gì thì lão tặc Hồng Quân chắc đã rút ra khỏi núi rồi, đến lúc đó mới hành động thì cũng không kịp nữa rồi.”
“Cho nên mặc kệ là có đủ dùng hay không đủ dùng, nhất định phải có hành động, có thể lấy được núi Tu Di hay không thì phải xem các ngươi đủ sức lực hay không rồi.”
“Ha ha!”
Hạo Thiên Đại Đế cười to: “Ngươi cứ yên tâm, đội quân của các ngươi cũng chỉ có lèo tèo và người như thế này, chúng ta sẽ biểu hiện cho các ngươi thấy là chúng ta có đủ sức lực hay không, tuyệt đối có thể đánh cho các ngươi không còn tin tưởng vào nhân sinh nữa, có ngon thì cứ việc xông lên, chỉ cần dám đến gần, bổn soái sẽ hạ lệnh đánh cho các ngươi một trận, để cho các ngươi có thể nếm được sự lợi hại của chúng ta là như thế nào!”
Với ưu thế tuyệt đối trước mặt, sự tự tin của Hạo Thiên Đại Đế lại càng tăng thêm.
“Đừng có nôn nóng.”
Diệp Thiên cười như không cười đáp lại: “Thời gian cũng không quá eo hẹp, chúng ta phải từ từ nghiên cứu thật kỹ càng xem trận chiến này phải đánh thế nào mới hay.”
Nói xong, Diệp Thiên gọi Thông Thiên và Côn Bằng tới, ba người kết hợp lại thành một đội rồi cùng nhau rời khỏi đại quân, bên ngoài vòng tiến công hỏa lực của quân địch, bọn họ đi vòng quanh đại quân quan sát quân địch.
“Bọn chúng đang muốn làm gì vậy?”
Hạo Thiên Đại Đế mặt mày nhíu lại.
Vẻ mặt của Khương Tử Nha cũng tỏ ra nghi hoặc, lắc đầu nói: “Sư tôn sư bá, phải chú ý đến ba người bọn họ, để tránh ba người bọn chúng công tiến vào đại quân ta lúc ta không phòng bị.”
Nguyên Thủy Thái Thượng lập tức bay đến phía trên trung quân đại trướng, ánh mắt di chuyển theo di chuyển của đám Diệp Thiên ba người bọn họ, đề phòng bọn họ đánh lén.
Mà ba người Diệp Thần bọn họ cũng chỉ bay vòng vòng xung quanh đại quân Thiên Đình, dùng thần chú quét qua đại quân Thiên Đình để tìm kiếm Tử Vi Đại Đế và Hậu Thổ nương nương.
Bay một vòng xung quanh đại quân Thiên Đình, trở lại trung quân đại trướng, đám người Diệp Thần đã tiến vào đại trướng để bàn bạc ngay lập tức.
“Qua quá trình điều tra, Tử Vi đại đế thì đang trấn thủ ở cánh trái quân địch, còn Hậu Thổ nương nương thì đang trấn thủ ở cánh phải quân địch, cho nên trong hai cánh trái phải, nhất định phải tiến công vào một cánh, như vậy thì mới có thể cùng Tử Vi đại đế cùng Hậu Thổ nương nương thương lượng để hỗ trợ chúng ta.”
“Chính vì vậy, tiếp theo đây chúng ta sẽ chia quân ra làm ba đường, một đường phía chính diện, một con đường bên phía cánh trái, và một đường bên phía cánh phải, vì để giảm thiểu thương vong, nên chúng ta không thể dành toàn bộ lực lượng tấn công cả ba hướng, mà chỉ lấy một đường làm đường tấn công chính.”
“Quân sư, ngươi hãy dựa vào kế sách này mà đưa ra một bản chiến lược cho kế sách này đi.”
Thân Công Báo nói được rồi sau đó nói thêm: “Bệ hạ và sư tôn, nên công kích Thái Thượng trước, thu hút hỏa lực của hắn ta, chờ đến khi hỏa lực của Thái Thượng bị thu hút rồi thì Côn Bằng lão tổ dẫn hai trăm nghìn tỷ đại quân đi vòng qua bên phía cánh phải của quân địch, sau đó từ phía cánh phải thu hút hỏa lực của Nguyên Thủy, sau đó Tu La đại soái, Thái Sư, Thái Úy đợi thánh nhân thống lĩnh hai trăm nghìn tỷ đạo quân đi vòng quanh phía cánh trái của quân địch, rồi sau đó tổng tiến công vào phía cánh trái.”
“Về mặt hỏa lực, chúng ta chắc chắn không bằng phía Thiên Đình, nếu như tất cả hai trăm nghìn tỷ đại quân cánh trái đều xông lên, cái giá cho sự thương vong quá lớn, mà số lượng thì lại quá ít lại để xông vào, cho nên phải rút ra năm mươi nghìn tỷ quân đi xông lên, tất cả các thánh nhân và Thái Thượng Kính đại năng lượng toàn bộ xông vào, chỉ cần xông được vào trong, cùng bọn chúng triển khai đánh giáp lá cà thì sẽ có cơ hội chạm mặt để thương lượng với Tử Vi đại đế.”
“Để đảm bảo có thể thương lượng, chọn một vài người có kỹ năng để theo dõi Tử Vi đại đế, đến lúc đó thừa dịp tình thế hỗn loạn mà thương lượng, một khi thương lượng thành công thì sẽ rút lui ngay lập tức.”
“Nếu như thánh nhân đi thương lượng, Tử Vi đại đế sẽ chạy, cho nên người canh chừng Tử Vi đại đế phải có thực lực phải tương đương với Tử Vi đại đế thì mới được, cho nên ta đề nghị, để Tam Tiêu nương nương đi thương lượng với Tử Vi đại đế, ba người cùng nhau canh chừng Tử Vi đại đế, không cần phải tất cả cùng xông lên mà lên từng người từng người một, cho đến khi nào thương lượng được thì mới thôi.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Tam Tiêu nương nương chắp tay lại làm lễ và nói.
Diệp Thiên nói: “Vậy thì cứ triển khai theo sự bố trí của quân sư thực hiện một đường tiến công mạnh mẽ, chỉ có điều đợt tiến công lần này bất luận là thành hay là bại, cái giá phải trả là sự thương vong đều sẽ rất lớn, chúng tướng ở trên chiến trường, đều có khả năng chết trên đường xung phong, có thể sống sót hay không đều là do tạo hóa.”
“Nói tóm lại, có thể nói đây là một hành động tự tìm đến cái chết, đối với mỗi người mà nói, đều là thập tử nhất sinh, nhưng mặc kệ sinh hay tử, ngay tại đây trẫm cam đoan với các ngươi, chỉ cần trẫm có thể trở lại đế vị, nắm tam giới trong tay, trên bảng phong thần nhất định sẽ có tên của các ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất kì một tướng sĩ nào đã anh dũng đấu tranh trong trận chiến lần này.”
“Cho nên trẫm hy vọng các ngươi sẽ không sợ chết, nhớ lấy đạo nghĩ làm việc nghĩa không được phép chùn bước mà cố xông về phía trước, vì chiến dịch thần thánh của trận chiến lần này, cho dù có phải trả giá bằng cả mạng sống thì đó cũng là vinh quang vô thượng!”
“Trẫm hỏi các ngươi, các ngươi có thể làm được không?”
“Có thể! Có thể! Có thể!”
Các vị đại sĩ nhao nhao giơ cao nắm đấu qua đầu hò hét.
“Trẫm hỏi các ngươi, các ngươi có sợ không?”
“Không sợ! Không sợ! Không sợ!”
“Trẫm lại hỏi các ngươi, các ngươi có lòng tin không?”
“Có! Có! Có!”
“Rất tốt!”
Sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ đầy mãn nguyện nói: “Diệp Chiến, Hương Nhu!”
“Nhi thần có mặt!”
Đóa Đóa và Diệp Chiến đứng lên.
“Phụ hoàng ra lệnh cho các con, các con phải sống chết có nhau cùng với chúng tướng, các con có không sợ!”
“Nhi thần không sợ!”
Đóa Đóa và Diệp Chiến vẻ mặt kiên định.
“Rất tốt.”
Diệp Thiên hạ lệnh: “Vậy thì cứ triển khai theo kế hoạch của quân sư, mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị xuất chiến!”
“Rõ!”