Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà!

Ông ta vẫn kiên quyết bổ một búa về phía Diệp Thiên.

Thời điểm búa gần sát đỉnh đầu Diệp Thiên, Diệp Thiên bỗng nhiên mở mắt.

Cho dù vẫn còn ở trong Phần Thiên liệt diễm.

Nhưng Hồng Quân bị giáng cấp, Diệp Thiên thăng cấp, sự chênh lệch giữa hai người là hai trọng cảnh giới.

Chênh lệch hai trọng cảnh giới rõ ràng như vậy, Diệp Thiên còn chẳng buồn sợ Phần Thiên liệt diễm của Hồng Quân tạo ra nữa là.

Ngay cả một búa của Hồng Quân bổ tới, Diệp Thiên cũng coi như không thấy, hoàn toàn không để ở trong mắt.

Một giây sau!

Keng!

Một búa của Hồng Quân đập xuống đầu Diệp Thiên.

Nhưng không tạo thành bất cứ tổn thương nào cho Diệp Thiên không nói, còn mình là người cầm búa lại bị đẩy lùi vài chục bước.

"Chuyện này chuyện, này chuyện này…"

Hồng Quân bối rối đến cực điểm!

Diệp Thiên khoác tay áo một cái đánh tan Phần Thiên liệt diễm, tay cầm kiếm từng bước từng đi về phía Hồng Quân.

"Ngươi đừng tới đây!"

Hồng Quân sợ hãi đến cực điểm, bước lùi về phía sau mấy bước.

Ông ta biết giờ phút này, mình ở trước mặt Thái Nhất chỉ giống như một con sâu con kiến, chỉ cần Thái Nhất muốn chỉ trong nháy mắt liền có thể nghiền ép chết ông ta trong Tứ Tượng Phong Thiên quyết.

"Ân oán giữa chúng ta, cũng đã đến lúc nên chấm dứt rồi."

Diệp Thiên thản nhiên nói.

Hồng Quân hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.

Mặc dù ông ta từng là người cầm quyền tam giới, địa vị vô cùng cao không ai sánh bằng.

Nhưng giờ phút này, đối mặt với tử vong ông ta cũng giống như nhân loại bình thường, biểu hiện ra vô cùng sợ hãi.

"Sư tôn, như vậy mà ngài vẫn chưa tính là bất công hay sao? Ngài dạy Thái Nhất Tứ Tượng Phong Thiên quyết quá nghịch thiên, giáng một trọng cảnh giới của đệ tử, tăng cho hắn một trọng cảnh giới, như vậy thì làm sao đệ tử có thể đánh với hắn được đây?"

"Ngài phá Tứ Tượng Phong Thiên quyết của Thái Nhất, giúp đỡ đệ tử được hqy không?"

Nếu không phá bỏ Tứ Tượng Phong Thiên quyết, ông ta căn bản không có dũng khí đánh một trận với Diệp Thiên.

"Công pháp của bốn sư huynh đệ các người, thật ra đều giống như nhau, không có người nào lợi hại hơn, cũng không có chuyện người yếu kém hơn."

"Sư huynh của ngươi ở trong Phần Thiên liệt diễm mà ngươi tạo ra, cũng không khác gì người mù, nhưng nó là dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, mới ngăn được một cú công kích kia của ngươi, là do ngươi không nắm bắt tốt tốc độ, bỏ qua cơ hội tốt nhất, nếu không người chết có lẽ chính là đại sư huynh của ngươi mà không phải là ngươi, sao bây giờ lại đổ lên người vi sư nói vi sư bất công?"

Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Hồng Quân muốn khóc nhưng không có nước mắt.

"Sư tôn chẳng lẽ người muốn trơ mắt nhìn đệ tử bị giết sao?"

Hỗn Nguyên Lão Tổ nói: "Một ngìn năm trăm vạn năm trước, lúc ngươi giết chết đại sư huynh ngươi, vi sư cũng đâu có cứu hắn."

"Thì bây giờ cũng như vậy vi sư cũng sẽ không cứu ngươi, ân oán giữa các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết đi."

Hồng Quân nghe vậy, lòng lập tức giống như tro tàn.

Mà lúc này ông đã lùi đến vách tường của Tứ Tượng Phong Thiên quyết, có thể nói là không thể lùi thêm được nữa.

"Ngươi muốn chết ở trong tình huống không có sức lực phản kháng sao?"

Diệp Thiên hỏi.

Hồng Quân quát: "Ta sẽ không đầu hàng! Sẽ không! Mãi mãi cũng sẽ không!!!"

Lời nói của ông ta vừa rơi xuống, ông ta liền huy động tiên pháp kim quang trên người lấp lánh, thân thể không ngừng trướng to.

"Đây là muốn tự bạo, muốn cùng trẫm đồng quy vu tận?"

Diệp Thiên nở nụ cười nói.

"Không sai!"

Hồng Quân cắn răng nghiến lợi nói: "Cho dù có chết, ta cũng phải khiến cho ngươi phải trả một cái giá thật lớn!"

Đang nói chuyện cơ thể của ông ta phát ra tiếng va chạm vô cùng mãnh liệt, chỉ trong cái chớp mắt, liền trướng to thành một ngôi sao.

"Ai!"

Diệp Thiên hít một ngụm khí.

"Lúc đầu trẫm muốn tự tay làm thịt ngươi, để báo thù khiếp trước ngươi  sát hại trẫm."

"Thế nhưng là oan oan tương báo biết tới khi nào đây, mặc dù trẫm rất muốn chính tay đâm chết ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là sư đệ của trẫm, sát hại đồng môn sư huynh đệ, trẫm vẫn chưa điên cuồng đến mức táng tận lương tâm như thế."

"Ngươi tự bạo đi tránh làm bẩn tay của trẫm."

Dứt lời Diệp Thiên thu hồi hoàng thiên kiếm, hai tay chắp ra sau lưng đứng chờ Hồng Quân tự bạo.

Trên mặt Hỗn Nguyên Lão Tổ lộ ra vẻ hài lòng.

Trên thực tế, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt ông cũng không muốn nhìn thấy đệ tử của mình tàn sát lẫn nhau.

Mà cách làm của Diệp Thiên khiến ông rất hài lòng.

"Đừng giả mù sa mưa!"

Hồng Quân không vì vậy mà thay đổi.

"Người chính là một tên ngụy quân tử, muốn thể hiện ở trước mắt sư tôn từ đó lấy lòng sư tôn, vốn dĩ ta không muốn để âm mưu của người thành công, nhưng ta lại không cam tâm chết trong tay ngươi, vậy thôi liền thỏa mãn tính dối trá này của ngươi."

"Nhưng người nhớ kỹ cho ta, Hồng Quân ta vĩnh viễn sẽ không cúi đầu trước ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn không phục ngươi, chúng ta ngàn vạn năm sau lại đọ sức, đến lúc đó ta nhất định sẽ giẫm người ở dưới chân, khiến ngươi vạn kiếp không thể xoay người được!"

Lời nói vừa rơi xuống, Hồng Quân trướng to thành mặt trời kim sắc, đột nhiên bay về phía Diệp Thiên.

Đối mặt với công kích như thế, Diệp Thiên vẫn bất động như núi, phóng khí tức ra ngoài.

Một giây sau!

Trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Hồng Quân biến thành mặt trời kim sắc, va chạm vào khí tức mà Diệp Thiên phóng ra hộ thể.

Oanh!

Một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên, khí tức hộ thể Diệp Thiên nổ tung, Diệp Thiên bị tạc bay ra ngoài nện ở trên vách tường Tứ Tượng Phong Thiên quyết, một cỗ sóng xung kích xung kích cuồng bạo tỏa ra bên ngoài, khiến Tứ Tượng Phong Thiên quyết tách ra, trên dưới hai tầng đại đạo pháp tắc lắc lư mãnh liệt, giống như biển cả nổi lên lớp sóng, bao la hùng vĩ vô cùng.

Hơn nữa sóng xung kích tỏa ra bao trùm toàn bộ thiên giới, khiến thiên giới trở nên vô cùng xán lạn.

Dẫn đến toàn bộ thiên giới sợ hãi chấn động.

Cú nổ qua đi.

Ở giữa hai tầng đại đạo pháp tắc, tinh quang sáng lấp lóe, giống như đốm lửa sau khi pháo hoa nổ tung rơi xuống.

Người áp bức tam giới, thống trị tam giới hơn một ngàn năm trăm vạn năm, khiến chúng sinh tam giới sợ hãi Hồng Quân lão tổ chính thức qua đời, rời khỏi sân khấu tam giới.

"Hô hô hô hô!!!"

Trăm vạn tỷ Hoàng Thiên Quân vì thế mà reo hò nhảy cẫng lên.

"Hồng Quân lão tổ…"

Đám người Ngọc Đế xụi lơ trên mặt đất.

Chỗ dựa của bọn họ giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ tan tành.

"Ai!"

Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên, Thái Thượng, đều phát ra một tiếng cảm thán.

Cho dù Thông Thiên rất hy vọng Hồng Quân chết đi, nhưng thời điểm nhìn thấy Hồng Quân tử vong thật sự, hắn lại vui không nổi.

Diệp Thiên ngẩng đầu lên nhìn những hạt tròn giống như đốm sáng bay phấp phới đầy trời, cảm thấy không vui cũng không buồn.

Cuối cùng yếu ớt hít một ngụm khí.

Đều là quyền lực gây ra họa!

Anh là người từng trải, cho nên biết rất rõ ràng sự mê hoặc của quyền lực.

Nhưng cũng chính vì anh là người từng trải, cho nên anh chán ghét nhất chính là quyền lực.

Năm đó Thần Ma đại chiến thiên giới đại loạn, anh hùng nổi lên bốn phía, khi đó anh khí phách hăng hái, muốn kiến công lập nghiệp.

Trải qua hơn trăm vạn năm chinh chiến, anh chảy rất nhiều máu cũng chảy rất nhiều nước mắt, càng đã mất đi rất nhiều tình cảm chân thành, cuối cùng dẹp yên ma quân, đứng trên đỉnh cao của thiên giới, bá chủ tam giới, đứng ở trên đỉnh tối cao của vạn vật bao gồm cả chúng sinh.

Sau đó anh qua đời Hồng Quân lên ngôi, hơn một ngàn vạn năm trôi qua, trải qua các loại kiếp nạn cuối cùng anh cũng tu thành chính quả.

Cũng coi như là viên mãn.

Trên thực tế càng trải qua nhiều, thì anh lại càng xem thấu được nhiều chuyện.

Anh đối với vị trí Thiên Đế kia hay là vị trí chí tôn tam giới kia, đã không có hứng thú gì nữa.

Nếu không phải vì báo thù, nếu không phải vì phục sinh người nhà của anh, anh cũng chẳng muốn tranh đoạt vị trí chí tôn tam giới với Hồng Quân làm gì.

"Cuối cùng của việc tu đạo chính là trống rỗng, thứ mà người tu đạo theo đuổi không nên là quyền lực, mà là trống rỗng, chỉ có nhìn thấu tất cả, khiến bản thân trở nên hư vô, mới có thể thành đại đạo."

Hỗn Nguyên Lão Tổ yếu ớt nói.

Diệp Thiên ôm quyền nói: "Đệ tử ngu muội, vẫn chưa làm được giống như sư tôn nói theo đuổi trống rỗng, đệ tử muốn trở lại địa giới, nhưng lại không cách nào thay đổi thời không luân chuyển, mong rằng sư tôn có thể giúp đệ tử một tay để đệ tử trở lại địa giới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK