Lúc này, đại lục Trung Bộ, Hải Lăng thành, Thông Thiên Lâu.
Vừa sáng sớm, một ông lão lôi thôi nắm tay một thiếu niên, tiến vào phòng gia dịch ở tầng thượng của Thông Thiên Lâu.
"Thượng tiên, mời!"
Một già một trẻ này vừa tiến đến, bên trong sảnh chính có một nhân viên làm việc đi ra, cung kính khom người, dùng tay ra hiệu mời.
"Ừm."
Ông lão lôi thôi gật đầu, cũng không cần lấy số xếp hàng, trực tiếp đi tới trước bàn giao dịch, ngồi xuống một cái ghế.
Lúc này mới khoảng sáu giờ năm mươi phút sáng, giao dịch còn chưa bắt đầu.
Phòng giao dịch của Thông Thiên Lâu đều bắt đầu từ bảy giờ sáng, kết thúc vào bảy giờ tối.
Nói cách khác, mấy phút nữa, giao dịch sẽ bắt đầu.
"Ông nội Vương, đây đã là lần thứ một trăm sáu mươi tám chúng ta đến mua tin tức rồi, khi nào Tiên hải mê tung xuất hiện ở đây chứ?"
Một thiếu niên mười mấy tuổi, quay đầu nhìn ông lão lôi thôi ngồi trên ghế, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Ông lão lôi thôi cười ha ha, sờ đầu thiếu niên: "Bắc Hàn to lớn, mỗi ngày Tiên hải mê tung sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào, có lẽ sẽ lập tức xuất hiện ở đây, có thể là một trăm năm, một ngàn năm cũng sẽ không xuất hiện ở đây."
"Hả?"
Thiếu niên lộ vẻ thất vọng: "Vậy chúng ta còn phải tìm bao lâu đây? Thầnd dã rời khỏi mẹ nửa năm, mẹ chắc canh rất nhớ Thần."
Nói xong thiếu niên bĩu môi.
Ông lão cười ha ha một tiếng: "Vậy chúng ta đợi vài ngày, nếu còn không đợi được Tiên hải mê tung, chúng ta trở về Phủ Động."
"Đây đã là lần thứ mười tám ông nói như vậy."
Thiếu niên bĩu môi, gương mặt không tin.
"Thần à." Ông lão thành khẩn nói: "Đứa nhỏ nhớ nhà không có tiền đồ, mưới ra ngoài chưa tới nửa năm, cháu đã nói mẹ nhớ cháu mười tám lần rồi, trên thực tế là cháu nhớ mẹ cháu, như vậy thì sẽ không có tiền đồ đâu."
" Không có tiền đồ thì không có tiền đồ thôi." Thiếu niên hừ nói: "Cháu chỉ muốn ở bên cạnh mẹ, nếu không mẹ sẽ lén lút khóc, cháu ở bên cạnh mẹ, mẹ mới không khóc."
"Vậy cháu không có tiền đồ, làm sao báo thù cho ông nội cháu?" Ông lão cười hỏi.
Thiếu niên: "..."
Cậu nhóc rất xoắn xuýt, vừa muốn ở bên cạnh mẹ, vừa muốn báo thù cho ông nội và tất cả tướng sĩ chết trận của Bắc Lương.
Nhưng mà ở bên cạnh mẹ sẽ không có cách nào an tâm tu luyện, muốn an tâm tu luyện thì không thể ở cùng mẹ.
Cậu không biết nên chọn lựa thế nào.
"Đều tại cha cháu, mẹ của người khác đều có cha bên cạnh, từ lúc cháu bắt đầu hiểu chuyện đã không thấy cha cháu ở bên cạnh mẹ cháu một lần, nếu ông ấy chưa chết, ngày nào đó cháu tìm được, cháu nhất định phải thay mẹ trút giận, để cho ông ấy bồi tội với mẹ, nếu không, cháu đánh ông ấy!"
Thiếu niên thở phì phò nắm chặt tay.
"Ha ha!"
Ông lão cười sang sảng nói: "Muốn thay mẹ đánh cha cháu, vậy cháu không thể nhớ tới mẹ nữa, an tâm tìm cơ duyên, đợi khi tìm được cơ duyên, cháu không những báo thù được cho ông cháu, tương lai còn có cơ hội đánh được ba cháu."
Thiếu niên nghe vậy, cảm thấy cán cân trong lòng nhất thời nghiêng về một bên.
Lúc đầu một bên là báo thù cho ông nội, một bên là ở cạnh mẹ, cán cân này trong lòng cậu là thăng bằng, hiện tại bên báo thù đã nhiều hơn bên ở cạnh mẹ thêm một việc đánh cha, cán cân nhất thời nghiêng về hướng báo thù và đánh cha.
nou ben EMO NO
"Được rồi, cháu liền ở lại tiếp tục tìm cơ duyên với ông Vương vậy."
Cán cân nghiêng, hiện tại cậu tạm thời không nhớ mẹ nữa, thầm nghĩ nhanh chóng có được cơ duyên.
"Vậy là đúng rồi!"
Ông lão hài lòng xoa đầu thiếu niên.
Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên.
"Ông Thái, tu vi của ông cao như thế, giúp Tư Thần báo thù, giúp cậu ấy tìm ba, đánh giá nghiêm túc một trận, cậu ấy không phải có thể an tâm theo ông tu luyện, theo ông tìm cơ duyên."
Bất ngờ chưởng quỹ Vương dẫn vài trợ thủ đi tới.
"Cháu thì biết cái gì?"
Vương Thuần Cương liếc chưởng quỹ Vương.
Ông ta chính là muốn dùng hận thù để khích lệ Hoàng Phủ Tư Thần tu luyện, không phải sớm giúp cậu béa báo thù, còn về ba của Hoàng Phủ Tư Thần, ông ta cũng không dám đánh, đó là một Tiên Thiên, chưa nói đến có đánh lại hay không, cho dù đánh được, cũng không dám đánh Tiên Thiên.
"Cháu chỉ đùa thôi."
Chưởng quỹ Vương chắp tay, gương mặt cười làm lành.
"Cháu làm giao dịch của cháu đi, Ông Thái và Thần chờ ở đây, quy tắc cũ, có tin tức Tiên hải mê tung xuất hiện, lập tức nói cho Ông Thái." Vương Thuần Cương nói.
"Vâng, Ông Thái."
Chưởng quỹ Vương ôm quyền khom người, sau đó ngồi xuống vị trí.
"Giao dịch hôm nay chính thức bắt đầu, số 1 tiến lên!"
Tô Thanh Toàn hô lên.
Sau khi Từ Chân Vũ Kiếm bị Diệp Thiên lấy đi, cô ta liền chọn ở lại Thông Thiên Lâu làm việc, Chưởng quỹ Vương thấy cô ta khá tốt, để cô ta làm trợ thủ cho ông ta, một lần làm đã được năm năm rồi.
Sau đó giao dịch liền bắt đầu.
Vương Thuần Cương và Hoàng Phủ Tư Thần liền ngồi ở bên chờ đợi tin tức Tiên hải mê tung xuất hiện.
Nếu như Tiên hải mê tung xuất hiện gần đây, trong vòng một khắc có thể chạy tới, ông ta liền dẫn Hoàng Phủ Tư Thần qua, nếu hư xuất hiện cách xa nơi đây, trong một khắc không cách nào chạy tới, vậy sẽ dẫn Hoàng Phủ Tư Thần về phòng tu luyện.
Đã qua nửa năm rồi, chỉ là Tiên hải mê tung chưa từng xuất hiện ở gần đây.
Vương Thuần Cương đương nhiên chờ nổi, một trăm năm một ngàn năm với ông ta cũng không đáng kể, nhưng Hoàng Phủ Tư Thần thì sốt ruột, anh bé bức thiết hy vọng nhanh tìm được cơ duyên một chút, sau đó trở về gặp mẹ.
Không biết ngồi bao lâu, khoảng ba bốn tiếng.
Đột nhiên có người vội vã chạy vào, tiến đến bên tai Chưởng quỹ Vương nói.
Chưởng quỹ Vương nghe xong hai mắt tỏa sáng, đứng dậy nói rằng: "Tất cả tu sĩ mua tin tức Tiên hải mê tung hãy nghe cho kỹ, Tiên hải mê tung đã xuất hiện, địa điểm lần này cách Hải Lăng Thành rất gần, đang cách mười ngàn cây số ở hướng đông bắc của Hải Lăng hành, tu sĩ Nguyên Anh Cảnh có thể chạy tới đó trong vòng một khắc!"
Lời vừa nói ra, cửa sổ trong sảnh chính đều mở ra toàn bộ.
Vèo vèo veo1
Hàng trăm hàng ngàn bóng người, chen lấn mà bay ra khỏi cửa sổ, đi thẳng về hướng đông bắc.
Hơn một phut sau.
Vương Thuần Cương và Hoàng Phủ Tư Thần cưỡi hươu sao đi được mười ngàn cây số về hướng đông bắc của Hải Lăng thành, hươu sao bỗng dừng bước.
Chỉ thấy một đám mây bảy màu trôi trên không trung cách mặt đất mười ngàn mét, xung quanh đám mây bảy màu đều là những cánh cổng ánh vàng rực rỡ, ở chỗ giữa, một tòa cung điện to lớn đồ sộ, ánh lên tia sáng vạn trượng.
Lúc này, hàng trăm hàng ngàn, giống như bầy ong từ xung quanh đi vào các cánh cửa.
"Ông Vương, đây chính là Tiên hải mê tung sao?"
Hai mắt Hoàng Phủ Tư Thần tỏa sáng, kích động hỏi.
"Đúng vậy, đây chính là Tiên hải mê tung, thời gian qua đi mấy nghìn năm, ông Vương cuối cùng cũng gặp lại Tiên hải mê tung rồi, không biết lần này còn có thể may mắn tiến vào Tiên Cung không."
Vẻ mặt Vương Thuần Cương kích động.
"Ông Vương, vậy chúng ta mau vào đi thôi."
Hoàng Phủ Tư Thần thúc giục.
Vương Thuần Cương gật đầu ba cái, đánh lên mông hươu sao, hươu sao vặt một cái liền chạy vào trong của tiên.
Vừa vòa cửa tiên, đập vào mắt là một cánh rừng, cùng với tám mươi mốt con đường, đã có không ít tu sĩ phân biệt bước vào tám mươi mốt con đường này mà chạy vào.
"Tư Thần, mỗi lần Tiên hải mê tung xuất hiện, con đường tiến vào Tiên cũng đều sẽ thay đổi, tuy ông Vương đã từng vào Tiên Cung một lần, nhưng theo đường xưa là không vào được, cho nên ông Vương cũng không biết con đường nào dẫn tới Tiên Cung, để cho an toàn, chúng ta phân nhau ra để đi, có thể vào Tiên Cung hay không thì phải xem tạo hóa, nếu như cháu vào Tiên Cung, nhớ hái thứ quả tỏa ra ánh sáng bảy màu, năm đó ông Vương ăn thứ trái đó nên tu vi mới tăng vọt, nếu cháu muốn báo thù thì nhất định phải hái thứ quả đó biết chưa?" Vương Thuần Cương dặn dò.
"Cháu biết rồi ông Vương.".
Hoàng Phủ Tư Thần lên tiếng, xuống khỏi lưng hươu, chọn đại một con đường, chạy như điên về phía trước.
Vương Thuần Cương cũng chọn một con đường khác, cũng dùng hết tốc độ tiến về phía trước.
Bởi vì chỗ này không thể dùng tiên pháp, không thể bay, chỉ có thể dựa vào thể lực chạy nhanh, có điều thể lực của tu sĩ rất nhiều, chạy đều rất nhanh.
Tám mươi mốt con đường này, chỉ có một con đường là vào Tiên Cung, nếu đi nhầm thì phải đợi Tiên hải mê tung biến mất mới Có thể đi ra ngoài.
Không bao lâu, Hoàng Phủ Tư Thần liền chạy tới cuối đường, sau đó trước mắt lại xuất hiện tám mươi mốt con đường.
Cậu lại tùy tiện chọn một cái mà chạy nhanh vào.
Bởi vì Vương Thuần Cương nói, không có quy luật nào cả, có thể vào Tiên cũng hay không, hoàn toàn nhờ vận may và tạo hóa, cho nên cậu cũng không lo lắng chọn con đường nào, cứ chọn đại, có thể đi vào liền vào, không vào được nói rõ chưa có duyên phận.
Mà lúc này, Diệp Thiên cách mục tiêu chỉ còn hơn một triệu dặm, đột nhiên chợt nhíu mày.
"Sao đột nhiên không tìm được huyết mạch kia?"
Anh vô cùng kinh ngạc.
"Chẳng lẽ đã vào pháp trận hoặc động thiên rồi?”