Đệ tử Cảnh Hiên bái kiến sư tôn!
Những lời này do Thần tử Cảnh Hiên nói một cách cung kính, giọng điệu rất nhẹ nhàng ôn hoà, nhưng lại nói năng có khí phách, như sấm bên tai, lại giống như sấm sét giữa trời quang, càng giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Trong phút chốc, tất cả mọi người như bị điện giật. Sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt của mọi người đều là kinh ngạc, hoài nghi, nghi ngờ, khiếp sợ, không dám tin tưởng và thần sắc vô cùng phức tạp.
Đặc biệt là Tiết Phi Vũ, thân thể anh ta đột nhiên chấn động, giống như vừa đi tiểu tiện xong. Cả người run sợ dữ dội, cảm giác như rơi vào động băng vậy, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm!
"Cái này ..."
Lục La cũng chết lặng. Một đôi mắt to tròn long lanh như mắt bò, quả thực cũng không dám tin tưởng vào mắt mình.
Nữ tử đồ tím cũng nhíu mày tạo thành hình chữ xuyên, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng này là sự thật.
Những tu sĩ khác ở chỗ này, mỗi người đều há to miệng như có thể nhét vừa cả một cái nắm tay vào, người này nhìn người kia, người kia nhìn lại người nọ, muốn có bao nhiêu sững sờ liền có bấy nhiêu sững sờ.
Ngay cả Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy cũng nhìn nhau.
Ngay cả thần nữ của Linh Bảo tông đi cùng Thần tử Cảnh Hiên, cũng nhăn khuôn mày xinh xắn lại, trông có vẻ như khó có thể tin được.
Nói tóm lại!
Cảnh tượng này quá chấn động!
Sốc đến mức người khác cũng không thể hiểu nổi!
Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng thần tử Cảnh Hiên có phải đang hoa mắt hay không mà nhìn nhầm người.
Nếu không, đường đường là thần tử của Linh Bảo tông lại có thể gọi một con lai của dòng máy Long tộc là sư tôn?
Trên thế giới này lại có chuyện mắc cười như vậy sao?
Ngay khi tất cả mọi người phủ nhận rằng Diệp Thiên là sư tôn của Thần tử Cảnh Hiên, cho rằng Thần tử Cảnh Hiên mắt bị mờ mà nhận sai người.
Đột nhiên!
Long Ngạo thần tướng cũng bước tới, chắp tay vái Diệp Thiên, cung kính nói: “Long Ngạo tham kiến Diệp Thượng Tiên!”
Bùm!
Lời nói của Long Ngạo không nghi ngờ gì đã trở thành tiếng sấm cuối cùng giết người, trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Nếu như Thần tử Cảnh Hiên bị lóa mắt, thì Long Ngạo thần tướng, một vị thần tướng cao cấp đã trải qua hàng nghìn trận chiến, tu vi đã đạt đến thần tướng cấp cao của nguyên anh cản, từ trước đến nay vẫn luôn hành động thận trọng, chẳng lẽ cũng bị nhìn hoa mắt sao?
Một người còn có thể coi là hoa mắt, vậy thì hai người quyền thế ngất trời, đồng thời kính nể một người, vậy thì người này hẳn là có rất nhiều địa vị, thật không đơn giản như vậy mà chói mắt.
Cộng với lời nói lúc trước của Diệp Thiên, kết hợp với cảnh tượng hiện tại.
Mọi người cho ra một cái kết luận đáng sợ.
Đó là!
Diệp Trần không giả bộ bị đe doạ!
Sở dĩ anh nói cậu chủ Tiết ở Giang Lăng thành không thể khiêu khích anh là bởi vì anh là sư tôn của Thần tử Cảnh Hiên, anh nói sẽ có người thay anh chỉnh đốn cậu chủ Tiết, và người đó chính là Thần tử Cảnh Hiên!
Đương nhiên kết luận này trong nháy mắt liền xuất hiện trong lòng mọi người, khi nhìn Diệp Thiên, ánh mắt của mọi người trở nên cung kính và sợ hãi.
Chỉ khi Tiết Phi Vũ nhìn lại Diệp Trần một lần nữa, đôi mắt của anh ta mang đầy sắc thái đáng sợ, so với sắc mặt nhìn thấy ma của một người phàm trông có vẻ còn khó coi hơn!
“Ha ha!”
Diệp Thiên lúc này mới thoải mái mở miệng cười nói: “Đồ đệ, Long Ngạo thần tướng, không cần khách sáo, tôi không phải loại người chú trọng lễ nghi, nhìn các người xem, chỉnh tề như vậy thì không tốt, tôi cảm thấy không quen.”
Mọi người liền trợn mắt, một hồi không nói nên lời.
Lúc này còn giả vờ, quả thực là không biết tốt xấu
“Cười vui vẻ như vậy, lại còn nói không quen, tôi nhìn anh, là cố ý ghét bỏ người khác!”
Lục La oán thầm trong lòng không thôi.
Nếu thật sự là không quen, hẳn là khiêm tốn, khom người đỡ Thần tử Cảnh Hiên và Long Ngạo thần tướng dậy thì đây chính là nghi thức cơ bản nhất.
Nhưng còn anh?
Ngẩng đầu lên cười một tràng, chắp hai tay sau lưng, như thể sợ rằng mọi người không biết đến bộ dạng lợi hại của anh, đây là biểu hiện của việc không quen sao?
“Hì hì!”
Nhưng Thần tử Cảnh Hiên và Long Ngạo thần tướng, đều biết tính cách ngay thẳng phóng khoáng của Diệp Thiên, vì vậy liền mỉm cười đứng thẳng người.
“Sư tôn, hai người này là sư mẫu của đệ tử?”
Lúc này, ánh mắt Thần tử Cảnh Hiên dừng lại ở trên người Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy.
Đột nhiên, mắt anh ta sáng lên, không dám tin mà hỏi.
“Đúng vậy, đại sư mẫu và tiểu sư mẫu của cậu, cậu không phải là gặp qua rồi sao?” Diệp Thiên hỏi.
“Ha ha!” Thần tử Cảnh Hiên cười nói: “Sư tôn, lúc đó hai vị sư mẫu gầy gò ốm yếu, một bộ dáng bệnh tật, hiện tại sinh khí dồi dào, xinh đẹp như tiên, hoàn toàn thay đổi, đệ tử thật sự là nhất thời không nhận ra.”
“Hì hì! "
Đoá Đoá nghe thấy liền cười một tràng.
Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy cũng nhướng mày, khẽ mỉm cười với Thần tử Cảnh Hiên.
“Sư muội Đoá Đoá, còn nhận ra sư huynh không?”
Lúc này Thần tử Cảnh Hiên ngồi xổm xuống trước mặt Đoá Đoá, nhéo nhéo khuôn mặt Đoá Đoá hỏi.
“Muội nhận ra nha, có điều là Đoá Đoá không biết, Cảnh Hiên sư huynh ở Giang Lăng thành lại lợi hại như vậy.” Đoá Đoá giãn cơ mặt cười nói.
“Ha ha!” Thần tử Cảnh Hiên nghe thấy rất thoải mái, và sau đó đứng lên.
Quay người về phía thần nữ của Linh Bảo tông nói: "Lạc Dao, mau tới đây gặp sư tôn và hai vị sư mẫu của anh."
Thần nữ Lạc Dao nghe vậy, liền bước tới trước, hành lễ vạn phần: "Lạc Dao tham kiến sư tôn, tham kiến hai vị sư mẫu.”
“Miễn lễ miễn lễ.”
Diệp Thiên xua tay nói: “Được rồi đồ đệ, vị hôn thê thật xinh đẹp.”
“Ha ha, cũng ổn, cũng ổn.”
Thần tử Cảnh Hiên cười he he.
"Cái gì mà kêu cũng ổn? Người ta vốn dĩ xinh đẹp như vậy." Thần nữ Lạc Dao làm nũng.
Thần tử Cảnh Hiên trợn mắt nói nhỏ: “Trước mặt hai vị sư mẫu, anh có thể khen em xinh đẹp sao?”
Thần nữ Lạc Dao cong môi, bộ dạng tủi thân.
Làm cho Diệp Thiên bật cười.
“Đúng rồi sư tôn, sư tôn đến bây giờ vẫn chưa vào Đăng Tiên Lâu. Thằng nhãi con nào đã ngăn cản sư tôn, không cho ngài vào?” Thần tử Cảnh Hiên không nể mặt hỏi.
Lời vừa dứt, thân thể Tiết Phi Vũ liền run lên, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
“Đây.” Diệp Thiên chỉ vào Tiết Phi Vũ nói: “Chính là thằng nhãi sau lưng cậu, ỷ vào bản thân là thiếu chủ của Giang Lăng thành, giễu võ oai dương oai với tôi. Nói phải giết chết vi sư, vi sư nói sẽ có người thay vi sư chỉnh đốn cậu ta, cậu ta nói ai dám giúp vi sư liền lập tức giết, vi sư cũng không biết là ở Giang Lăng thành này là cậu ta lợi hại hơn hay là đồ đệ lợi hại hơn."
“Cái gì! "
Thần tử Cảnh Hiên vừa nghe xong nhất thời như muốn bùng nổ, đột ngột quay người lại và hét vào mặt Tiết Phi Vũ: “Đồ đê tiện thật sự loạn rồi, bổn cung bây giờ thay sư tôn của bổn cung chỉnh đốn cậu, con mẹ nó cậu lại muốn giết bổn cung sao! "
“Thần tử, tôi, tôi, tôi ...”
Tiết Phi Vũ run như cầy sấy, mồ hôi đầm đìa như mưa.
“Cút!”
Thần tử Cảnh Hiên hổn hển tức giận đá Tiết Phi Vũ một cái, đạp Tiết Phi Vũ xuống bậc thang, thảm hại đến cực điểm.
Nhưng điều này vẫn chưa xong!
"Đánh cậu ta cho bổn cung! Bổn cung muốn cậu ta nhớ cho rõ! Sư tôn của bổn cung này không phải là người có thể tuỳ tiện trêu ghẹo!"
Thần tử Cảnh Hiên hét lên.
Ngay lập tức, một nhóm vệ binh bọc giáp bạc bao quanh Tiết Phi Vũ, hung hăng giẫm lên Tiết Phi Vũ, khiến Tiết Phi Vũ liên tục kêu la thảm thiết.
"Thần tử! Xin thần tử tha mạng! Tôi không biết đó là sự tôn của ngài! Nếu như tôi biết được! Cho tôi mượn một ngàn lá gan cũng không dám trêu chọc!"
"Tha mạng cái đầu cậu! Hôm nay không lấy da của cậu! Bổn cung liền có lỗi với những gì mà sự tôn của bổn cung dạy cho bổn cung!” Thần tử Cảnh Hiên hét lên.
"Tôi sai rồi! Tôi thật sự là sai rồi thần tử! Đừng lột da của tôi!"
Người hầu già của Tiết Phi Vũ và bốn lão già mặc cảm bào nhìn thấy sởn cả da đầu, rùng mình, muốn rời khỏi nơi này, đi gọi thành chủ đến đền tội cho Diệp Thiên, nếu không Tiết Phi Vũ Có thể bị chà đạp đến chết.
Kết quả, bọn họ vừa ra khỏi đám người, chuẩn bị rời đi, Diệp Thiên liền chỉ vào bọn họ quát lớn: “Long Ngạo thần tượng, năm người này là người mà Tiết Phi Vĩ gọi đến đánh tôi, đừng để bọn họ chạy mất.”
Long Ngạo thần tượng nghe vậy, lập tức nhìn sang, nghiêm mặt quát: “Còn không mau cút lại đây!”
Năm người rùng mình, rụt rè bước tới: “Quỳ xuống!” Long Ngạo thần tướng hét lên.
Bịch! Bịch! Bịch!
Hai chân của năm người trở nên mềm nhũn rồi quỳ xuống.
"Không phải là với bản tướng! Mà là quỳ với Diệp Thượng Tiên!" Long Ngạo thần tượng lại hét lên.
Diệp Thiên đã cứu mạng ông ta. Ông ta đối xử với Diệp Thiên một cách cung kính. Trong địa bàn Linh Bảo tông, làm sao ông ta có thể dùng thứ cho kẻ nào đó dám bắt nạt ân nhân cứu mạng của mình?
“Diệp Thượng Tiên, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”
Năm người nói với vẻ mặt đau khổ.
Diệp Thiên không để ý tới bọn họ, mà để hai tay lên ngực, cúi đầu nhìn Tiết Phi Vũ đang bị đánh dữ dội.
“Vợ à, hai người đã xả hết giận chưa?” Diệp Thiên cười hỏi.
“Hả giận rồi.” Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy đều mỉm cười gật đầu.
Bọn họ dám lấy tính mạng của chồng để chiếm đoạt hai người bọn họ, nếu bây giờ không giẫm, bọn họ không giận thì có nghĩa là giả dối.
“Tiểu nhân đắc chí.”
Lạc La ở một bên nhịn không được liền nói.
“Con me no!"
Thần tử Cảnh Hiên nghe vậy liền khó chịu, quay đầu lại bắt đầu chửi bới.
Khi ánh mắt anh ta rơi vào nữ tử đồ tím, lông mày anh ta chợt cau lại, ngạc nhiên kêu lên: "Sao cô lại ở đây?"