Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không tốt!”

Nghe thấy thanh âm truyền đến, Tôn Ngộ Không liền biến sắc.

Từ giọng nói hắn là có thể nghe ra, là thác tháp Lý Thiên Vương đang tới!

Nếu không trong lúc này còn lâu hắn mới cảm thấy sợ hỏa lực của đội quân đối diện

Chính là trước mắt là đại quân bộ lạc Long Vũ hừng hực khí thế, lúc này Lý Tịnh lại mang Thiên binh, Thiên tướng tới, này không phải đổ thêm dầu vào lửa à?

Thế cho nên, từ trước đến nay người không sợ trời không sợ đất như Tôn Ngộ Không, lúc này trái tim cũng nhảy lên.

Rất nhanh mọi người ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trên trời hiện lên mấy đám mây lớn như Cân Đẩu Vân.

Mỗi một đám mây ở phía trên đều có rậm rạp Thiên binh, Thiên tướng đang đứng.

Dưới ánh nắng mặt trời, giáp vàng giáp bạc hiện lên ánh sáng rực rỡ.

Anh sáng này đem Diệp Thiên cùng với tướng lĩnh trong Hắc Phong trại trái tim đông đá.

Mẹ nó!

Lúc nào rồi mà còn gặp thêm Thiên binh, Thiên tướng.

Hiện tại cùng bộ tộc Long Vũ đánh nhau đã đủ loạn, lại còn đến thêm nhiều Thiên binh, Thiên tướng như thế thì Hắc Phong trại đánh lại làm sao?

Này không phải muốn mạng của bọn họ hay sao?

“Ha ha ha!”

Long Phi đại tướng quân, Chu tướng quân cùng với ba vị đại đương gia, thậm chí cả người trong quân của bộc lạc Long Vũ, đều cao hứng đến nước mắt quanh tròng.

Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng trận chiến này mình đã thua, cảm thấy không còn mặt mũi trở về gặp thủ lĩnh.

Kết quả đột nhiên có nhiên có người tới như vậy, lại còn là Thiên binh, Thiên tướng, bọn họ là tới bắt Tôn Ngộ Không cùng Diệp Thiên, điều này không phải đã vô tình giúp bọn họ tiêu diệt Hắc Phong trại hay sao?

Mà lúc này, theo đại quân Thiên binh, Thiên tướng xuất hiện, trận chiến giữa Hắc Phong trại và bộ lạc Long Vũ cũng tạm thời ngừng lại.

“Xong rồi Diệp Thiên.”

Tôn Ngộ Không sắc mặt nghiêm trọng nói: “Nhiều Thiên binh, Thiên tướng như vật, chúng ta có đem toàn bộ đại quân đến đánh cùng đánh không lại, huống chi ở đó còn có Xích Cước Đại Tiên, thêm bọn lâu la của bộ lạc Long Vũ, chúng ta hiện tại là trước mặt có sói, sau có hổ báo, lần này làm thế nào để đánh đây.”

Không có bất luận một người nào phản bác lời Tôn Ngộ Không nói.

Diệp Thiên lúc này sắc mặt cũng đen đến cực điểm.

Hắn vạn lần không ngờ, Lý Tịnh lúc này sẽ mang nhiều Thiên binh, Thiên tướng đến như vậy.

Hơn nữa, lại còn đến cùng thời điểm bộ lạc Long Vũ tiến đánh.

Này không thể nghi ngờ chính là dậu đổ bìm leo.

Một khi song phương cùng tác chiến, bọn họ nhất định thua!

“Tôn Ngộ Không, Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, còn không mau ngoan ngoãn chịu trói!”

Lý Tịnh lạnh lùng nói.

Na Tra nhảy ra nói: “Ta đếm đến ba, còn không khoanh tay chịu trói, chúng ta sẽ đánh các người thành bột mịn!”

“Một!...”

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?”

Toàn bộ đại quân của Hắc Phong trại đều luống cuống, một đám không biết làm sao, có thậm chí có người còn bị dọa khóc.

“Ha ha ha!”

Người của bộ lạc Long Vũ đứng đó cười, một đám đều cảm thấy vui mừng, bọn họ đều biết Hắc Phong trại lần này xong rồi.

Nói giỡn, hai ngàn vạn Thiên binh, Thiên tướng ở đây, một khi hạ lệnh khai hỏa, đúng là có thể đem Hắc Phong trại san bằng!

“Hai!”

Lúc này, Diệp Thiên hô: “Lý Tịnh, có bản lĩnh liền chờ chúng ta đánh xong trận chiến này, sau đó lại cùng các ngươi khai chiến, hiện tại chúng ta đang ở chiến đấu dở dang, các ngươi đột nhiên đến làm khó dễ, thì có bản lĩnh gì?”

Trước mắt anh cũng chỉ có biện pháp này.

Trước tiên phải tiêu diệt bộ lạc Long Vũ, sau đó lại cùng Thiên binh, Thiên tướng khai chiến, chỉ có như vậy mới có phần thắng, nếu không hai bên đồng thời khai chiến, Hắc Phong trại bọn họ nhất định phải chịu thua thảm hại!

“Không tồi!”

Tôn Ngộ Không nhảy ra tới, phụ họa nói: “Hoặc là các ngươi đem người của bộ lạc Long Vũ tiêu diệt hết, sau đó cùng chúng ta khai chiến, hoặc là đợi chúng ta diệt bộ lạc Long Vũ, rồi các người mới cùng chúng ta khai chiến, các ngươi nếu là muốn cùng bộ lạc liên thủ đối phó với chúng ta thì nhất định lão Tôn ta từ nay sẽ chê cười các ngươi cả một đời, ngay cả người trong thiên hạ, cũng đều sẽ đem các ngươi cười đến rụng răng, bởi vì các ngươi quá đê tiện, không dám cùng chúng ta một đấu một, các ngươi không xứng với danh hiệu Thiên binh, Thiên tướng, càng không xứng làm đối thủ của chúng ta!”

Tôn Ngộ Không đối với Na Tra cùng Dương Tiễn có hiểu biết rất sâu, đều biết bọn họ là những người kiêu ngạo tự mãn hơn nữa rất để ý đến mặt mũi, cho nên mới lấy lý do này kích bọn họ, tin tưởng bọn họ sẽ đồng ý.

Quả nhiên!

Dương Tiễn lập tức đáp lại: “Đối phó với các người mà chúng ta cần liên minh với bộ lạc sao? Chỉ bằng từng này Thiên binh, Thiên tướng, cũng đủ đem các ngươi diệt!”

“Đúng thế!”

Na Tra cũng đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Lần trước chúng ta mang theo quá ít người, cho nên mới bị đánh bại, lần này có hai ngàn vạn đại quân ở đây, cho dù không phải quá nhiều người, nhưng đủ đối phó các ngươi, ta cũng không tin lần này còn không giết được các ngươi!”

Nói đến đây, hắn hướng đại quân của bộ lạc Long Vũ hô to: “Các ngươi lui ra, không được khai hỏa, chúng ta cùng Hắc Phong trại thù có hận thù, đem bọn họ giao cho chúng ta cùng Thiên binh, Thiên tướng xử lý, các người có nghe rõ hay không?!”

Nếu đổi lại là bình thường, nếu bị Na Tra nói chuyện như thế, mẹ nó chứ, hắn ta tuyệt đối sẽ cho người xông lên quyết chiến, bọn họ tưởng là người của Nam Chiêm bộ châu dễ bị bắt nạt lắm sao?

Nhưng lần này không giống trước đây.

Lần này bọn họ có chung một kẻ thù là Hắc Phong trại.

Trải qua một phen đại chiến, hắn biết nhưng người này không đến đây để tiếp viện cho Hắc Phong trại cho nên nếu có thể mượn tay Thiên binh, Thiên tướng để diệt trừ Hắc Phong trại, thì đây cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Vì thế, Long Phi Đại thống lĩnh chuẩn bị hạ lệnh lui ra phía sau.

Đúng lúc này, Lý Tịnh mở miệng nói: “Vậy thì chờ các người chiến đấu xong với lũ người này chúng ta mới khai chiến.”

Lý Tịnh làm thống soái, mang theo hai ngàn vạn Thiên binh, Thiên tướng mà đến, hắn đương nhiên phải lo lắng đến tính mạng của những Thiên binh, Thiên tướng này.

Nếu lúc này cùng Hắc Phong trại khai chiến, Hắc Phong trại có số lượng người rất động, muốn đánh tuy rằng có thể thắng, nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ, những người của Hắc Phong trại này có thể bày binh bố trận một cachs chỉnh từ, làm một đại nguyên soái ông ta có thể nhìn ra được uy lực của đội quân này không tệ.

Cho nên, ông ta mới muốn Hắc Phong trại cùng với người của bộ lạc Long Vũ đánh nhau, ông ta sẽ ngồi ở giữa làm ngư ông hưởng lợi!

“Được!”

Diệp Thiên lập tức đồng ý.

Trên thực tế, với anh mà nói, đánh nhau với bên nào trước cũng là đánh, dù sao chỉ cần không cùng nhau đối phó anh, thì anh liền có thêm một cơ hội, nếu không hôm nay anh nhất định phải chết.

Hơn nữa, Lý Tịnh làm như vậy, còn sẽ chọc giận đến bộ lạc Long Vũ.

Quả nhiên Long phi Đại thống lĩnh hô: “Thác tháp Lý Thiên Vương, chúng ta cũng không muốn hùa theo trò chơi của mấy người, nếu các ngươi muốn chơi như vậy, ta không ngại liên thủ cùng với Hắc Phong trại, cùng nhau đối phó với các ngươi, xem ai khó chịu hơn!”

Ông ta không ngốc.

Nếu cùng Hắc Phong trại khai chiến, nhất định thua, đến lúc đó Thiên binh, Thiên tướng ngồi ở giữa hưởng lợi, đối bọn họ quá không công bằng!

“Không tốt!”

Nghe nói lời này, Diệp Thiên không những không có vui mừng, ngược lại sắc mặt đại biến.

Bởi vì theo hắn biết, cứ như vậy, Lý Tịnh nhất định sẽ liên thủ với bộ lạc Long Vũ để đánh Hắc Phong trại, bởi vì Lý Tịnh là thống soái, chuyện ông ta quan tâm nhất không phải là thể diện, mà là thắng lợi, chỉ cần có thể đạt tới mục tiêu thắng lợi, mặt mũi thì có quan trọng gì?

Quả nhiên, liền nghe Lý Tịnh hô lên: “À, vậy thì chúng ta có thể liên kết cùng nhau đánh Hắc Phong trại, đem Hắc Phong trại san bằng!”

“Ha ha! Như vậy không phải tốt hơn sao!”

Long phi Đại thống lĩnh vui mừng quá đỗi, liền hạ lệnh khai chiến.

Đúng lúc này.

Ầm ầm ầm!

Dày đặc năng lượng từ phía sau bộ lạc Long Vũ bay tới, đánh vào đại quân của bộ lạc Long Vũ, máu chảy thành sông, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Đây là có chuyện gì?”

Đám người Long phi Đại thống lĩnh sợ ngây người!

Đám người Lý Tịnh cũng là mày nhăn lại, bỗng nhiên nhìn qua, chỉ thấy từ phía sau của bộ lạc Long Vũ, xuất hiện một đại quân đông đúc, ít nhất phải có đến 1 tỷ người.

Ngay sau đó, một thanh âm đột ngột vang lên.

“Hắc Phong trại không cần hoảng sợ, ta là thủ lĩnh của bộ tộc Thiên Thánh, ta dẫn theo một tỷ anh em đến hỗ trợ các người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK