Nghe âm thanh, không cần suy nghĩ, Diệp Thiên cũng biết đó là đám ruồi nhặng hôi thối của Mục Vân Thiên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, hơi quay đầu lại một chút thì thấy Mục Vân Thiên mang theo một đám tu sĩ bước ra từ một cửa hàng đối diện.
Rất nhanh liền có hơn mười tu sĩ khí trường đặc biệt mạnh mẽ, từ hai bên góc bay tới, chỉ trong nháy mắt đã chặn hết tất cả đường lui của Diệp Thiên về lầu Thông Thiên.
Sau đó, Mục Vân Thiên ôm Diệp Linh, dẫn đầu ba vị đạo sĩ lớn tuổi tóc trắng, ngông nghênh đi tới trước mặt Diệp Thiên.
Trong nháy mắt, xung quanh liên tục vang lên từng tiếng bàn tán sôi nổi.
“Tên nhóc con này làm sao lại xúc phạm nhà họ Mục rồi, khiến nhà họ Mục dẫn nhiều cao thủ Nguyên Anh cảnh đến bao vây anh ta?”
“Tôi nhớ tới, mười ngày trước, cái tên này ở Lầu Thông Thiên xé đôi cậu chủ nhà họ Mục, ngay cả kim đan cũng rớt ra ngoài luôn đấy. Bây giờ cậu chủ nhà họ Mục hẳn là tới tìm anh ta để báo thù.”
“Cái gì! Anh ta thật sự xé cậu chủ nhà họ Mục làm đôi? Tên nhóc con này chết chắc rồi,cậu chủ nhà họ Mục là người mà anh ta có thể chọc vào được sao!”
“......”
Đủ loại bàn tán vân vân và mây mây, đều cho rằng ngày chết của Diệp Thiên tới rồi.
“Xong rồi!”
Tô Thanh Tuyền liếc mắt nhìn xung quanh, sắc mặt đông cứng đến cực điểm: “Xem xét khí thế của mấy tu sĩ này, tất cả đều là Nguyên Anh cảnh, bị bao vây bởi rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh như này, chúng ta có mọc cánh cũng không thoát được.”
Tuy nhiên, cô không oán hận Diệp Thiên, cũng không có ý trách anh.
Bởi vì không có lời nói của Diệp Thiên thì mười ngày trước cô đã chết rồi, Diệp Thiên đã cứu cô và giữ cho cô sống được hơn mười ngày, cho dù lần này có bị Diệp Thiên liên lụy chết, cô cũng không hề phàn nàn.
“Chú ba, chính là thằng nhóc này xé cháu.”
Lúc này, Mục Vân Thiên dừng lại cách Diệp Thiên mười mét, chỉ vào Diệp Thiên và nói với một ông già bên cạnh.
Ông già nhìn Diệp Thiên bằng đôi mắt sắc bén như đại bàng, sau đó tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Giao nhẫn không gian trong tay mày ra, sau đó để tao xé mày ra làm hai, ân oán giữa mày và Vân Thiên xóa bỏ, nếu không, đừng trách sao bản thân mình lại chết.”
Mục Vân Thiên chính tai nghe thấy cuộc giao dịch của Diệp Thiên với Chưởng quỹ Vương, nói rằng sẽ đưa một trăm viên yêu đan tiên phẩm cho chưởng quỹ Vương để đổi lại một chiếc chiến hạm Tinh Không trở về trái đất.
Điều này có nghĩa là trong nhẫn không gian của Diệp Thiên có ít nhất một trăm viên yêu đan, anh ta nhất định phải lấy được cái nhẫn không gian đó, chứ không nếu là linh thạch, cho dù trong đó có mười tỷ, nhà họ Mục cũng không thèm để vào mắt.
“Ăn cướp trắng trợn.” Diệp Thiên lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên động sát ý.
“Diệp Thiên, đừng mạnh miệng nữa!”
Lúc này Diệp Linh hét lên: “Là tôi thuyết phục Vân Thiên tha cho anh một mạng. Chỉ cần anh giao nhẫn không gian ra, lại để cho chú ba của Vân Thiên xé làm hai xả giận cho Vân Thiên, anh sau khi khép lại thân thể liền có thể rời đi. Anh còn cứng miệng nữa thin đến tôi cũng không cứu được anh!”
Ngay từ đầu ả ta đã không hề muốn lấy tính mạng của Diệp Thiên, ả ta chỉ muốn dẫm nát Diệp Thiên dưới chân mình, bởi vì ả ta không cam lòng chuyện bị Diệp Thiên tát một lần.
“Nhìn lương tâm của cô còn chưa bị mất sạch, tôi sẽ tha thứ cho cô lần nữa.”
Diệp Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn Diệp Linh một cái, liếc nhìn toàn trường: “Hiện tại tôi đang có chuyện quan trọng trong người, không muốn hơn thua với các người, không muốn chết thì đàng hoàng chút, muốn chết thì cứ tới đây, tôi đảm bảo gặp thần sát thần, gặp ma giết ma!”
Dứt lời, anh liền bay lên lưng Kim Lân thú mắt xanh, nói với Tô Thanh Tuyền: “Lên đi.”
Tô Thanh Tuyền sửng sốt một lúc, nhưng thay vì đi lên lưng Kim Lân thú mắt xanh, cô lại nói với chú ba của Mục Vân Thiên: “Để anh rời đi, tôi ở đây có một bảo vật còn quý hiếm hơn yêu đan tiên phẩm gấp vạn lần, chỉ cần các ngườithả anh đi, tôi sẽ đưa bảo vật đó cho các ngươi!”
“Cái gì!”
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Bảo vật gì thế, còn quý hiếm hơn yêu đan tiên phẩm gấp vạn lần?”
Trong chớp mắt, câu hỏi nghi vấn này nổi lên trong lòng mọi người.
Ngay cả Diệp Thiên cũng không nhịn được nhíu mày.
Trên người Tô Thanh Tuyền còn có bảo vật quý hiếm như thế sao?
Lẽ nào là Chân Võ kiếm?
"Ha ha ha!!!"
Lúc này Mục Vân Thiên đột nhiên ngẩng đầu phá lên cười: “Đồ đàn bà ngực lớn không não, cô cảm thấy chúng tôi sẽ tin lời cô mà thả anh ta đi sao? Cô quá ngây thơ rồi, cho dù cô nói trên người có bảo vật quý hiếm hơn yêu đan tiên phẩm gấp vạn lần, tôi cũng sẽ không động tâm thả người đi!”
Đừng nói là Mục Vân Thiên không tin, ngay cả chú ba và những người xung quanh cũng không tin.
Một nữ tu si Kim Đan cảnh thì trên người có bảo vật gì quý hiếm hơn yêu đan tiên phẩm gấp vạn lần?
Ngay cả mạng sống của cô ta cũng không đáng giá bằng một viên yêu đan tiên phẩm!
“Những gì tôi nói là sự thật!”
Tô Thanh Tuyền cắn răng nói: “Tôi là cháu gái của gia chủ nhà họ Tô ở thành Thiên Thủy, các ngườiđã tin chưa?”
“Cái gì!”
Tất cả mọi người lại lần nữa kinh hãi.
“Cô ta hóa ra là người của nhà họ Tô, một trong mười gia tộc luyện khí hàng đầu ở đại lục Trung Bộ?
“Nghe nói tổ tiên nhà họ Tô mất cả trăm năm mới tạo ra ma thanh thần binh tuyệt thế Chân Võ kiếm, ngày ra lò cả thành chìm trong ánh sáng lạnh lẽo suốt mười chín ngày, thu hút hơn mười mấy thế gia thiên quân đi tới, cuối cùng nhà họ Tô bị giẫm nát nhưng vẫn không tìm được Chân Võ kiếm, chẳng lẽ ở trên người cô ta sao?”
“Nếu Chân Võ kiếm thật sự ở trên người cô ta, quả thực đáng giá một vạn viên yêu đan tiên phẩm đấy!”
Ngay cả Mục Vân Thiên và chú ba của anh ta đều lộ vẻ kích động.
“Chú ba, ngài nói món bảo vật mà cô ta nói đến liệu có phải là Chân Võ kiếm không?” Mục Vân Thiên hỏi.
“Chắc là nó.” Chú ba gật đầu: “Nghe nói toàn bộ nhà họ Tô ở thành Thiên Thủy đều bị tàn sát, lục soát hết tất cả giới chỉ không gian của bọn họ cũng không tìm thấy Chân Võ kiếm. Chỉ là có một hậu nhân trong gia tộc đã biến mất, mười mấy thế gia thiên quân đều đang tìm kiếm hậu nhân của nhà họ Tô đã biến mất. Nếu cô ta thực sự là hậu nhân của Tô gia, Chân Võ kiếm có lẽ đang nằm trong nhẫn không gian của cô ta.”
“Vậy thì... đồng ý điều kiện của cô ta nhé?” Mục Vân Thiên động lòng.
Chú ba lại băn khoăn: “Người đàn bà này đúng là lắm mưu mô, nói ra chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, nếu lấy Chân Võ kiếm thì nhà họ Mục chúng ta sẽ trở thành nhà họ Tô thứ hai, đối mặt với việc cả nhà bị tàn sát”.
Cả người của Mục Vân Thiên chấn động, toát hết mồ hôi lạnh.
Có hơn mười thế gia thiên quân đang truy tìm tung tích của thanh kiếm này, nhà họ Mục thật sự không gánh nổi.
“Vậy… không cần sao?” Mục Vân Thiên hỏi.
chú ba lắc đầu: “Củ khoai lang nóng phỏng tay, thôi cứ lấy mấy viên yêu đan tiên phẩm thực tế thôi.”
Mục Vân Thiên: “......”
Anh ta có cảm giác mình vừa ném đi tài sản mấy chục nghìn tỷ.
“Ha ha ha!!!”
Lúc này, một tiếng cười điên cuồng vang lên: “Mục Lão Tam, coi như ông thận trọng, nếu ngươi dám lấy Chân Võ kiếm thì nhà họ Mục các ngườimuôn đời muôn kiếp không thể trở lại.”
Mọi người tìm kiếm theo tiếng nói, thấy một lão giã uy nghiêm chắp tay sau lưng bước ra khỏi Lầu Thông Thiên.
“Chưởng quỹ Vương nói đùa.” chú ba cười tủm tỉm nói: “Đồ không nên lấy sẽ không lấy, nhà họ Mục biết chừng mực.”
Chưởng quỹ Vương hài lòng gật đầu một cái rồi nói: “Mười mấy thế gia thiên quân bỏ ra không ít tiền để cho Lầu Thông Thiên truy tìm tung tích của Chân Võ kiếm. Cũng may là ngài không đồng ý với cô ta, nếu không tôi nhất định sẽ đem tin tức tới này nói cho mười mấy thế gia thiên quân kia, lúc đó nhà họ Mục các người xong đời rồi.”
Nói đến đây, Chưởng quỹ Vương nhìn về phía Tô Thanh Tuyền và nói: “Nếu Chân Võ kiếm thực sự ở trên người cô thì giao ra đây. Tôi đại diện cho Lầu Thông Thiên bảo vệ cô bình an.”
“Tôi muốn giao dịch với ngài!”
Tô Thanh Tuyền nghiêm túc nhìn Chưởng quỹ Vương.
“Cô nói đi.” Chưởng quỹ Vương một bộ rất hài lòng.
“Tôi sẽ đưa cho ngài Chân Võ kiếm nhưng ngài phải phái người giữ an toàn cho anh ấy!” Tô Thanh Tuyền chỉ vào Diệp Thiên.
Nếu cô ta giao Chân Võ kiếm cho Lầu Thông Thiên, bản thân cô ta sẽ được an toàn nhưng Diệp Thiên xúc phạm đến nhà họ Mục chắc chắn sẽ chết, Diệp Thiên đã từng cứu mạng cô ta, cô ta không muốn mắc nợ Diệp Thiên nên mới dùng Chân Võ kiếm để đổi lại sự an toàn cho anh.
Rốt cuộc nếu lúc ấy không có Diệp Thiên, Chân Võ kiếm thật sự đã rơi vào tay của mấy thế gia thiên quân đó!
“Có thể!”
Chưởng quỹ Vương đồng ý ngay: “Tôi sẽ phái hai tu sĩ Nguyên An viên mãn đến bảo vệ anh ta, muốn giết anh ta thì phải bước qua xác của hai vị tu sĩ kia, để tôi xem nhà họ Mục có đủ can đảm để giết người của Lầu Thông Thiên hay không!”
Chưởng quỹ Vương nói xong liền nhìn về phía đám người chú ba.
“Chưởng quỹ Vương, ngài...”
Sắc mặt Mục Lão Tam đột nhiên tối sầm lại.
Theo quy tắc của Lầu Thông Thiên, sau khi giao dịch xong, một khi người đã rời khỏi Lầu Thông Thiên thì bất kể sống hay chết đều không liên quan đến Lầu Thông Thiên, đó là lý do tại sao bọn họ dám làm ra chuyện này với Diệp Thiên bên ngoài Lầu Thông Thiên.
Nhưng bây giờ, Tô Thanh Tuyền lại cầm Chân Võ kiếm tới thỏa thuận với Lầu Thông Thiên để bảo vệ Diệp Thiên, thế này thì làm sao nhà họ Mục bọn họ dám ra tay với Diệp Thiên, đi phá vỡ giao dịch giữa Lầu Thông Thiên và Tô Thanh Tuyền?
Phải biết theo quy tắc của Lầu Thông Thiên, kẻ nào phá hủy quá trình giao dịch sẽ phải bị Lầu Thông Thiên trả thù!
“Tôi tin người Lầu Thông Thiên.”
Tô Thanh Tuyền gật gật đầu, Lầu Thông Thiên đứng sừng sững ở Bắc Hàn mấy ngàn năm không ngã, CÓ hơn mười cái chi nhánh đều buôn bán rất phát đạt, dựa vào uy tín, cô vẫn có tín nhiệm.
Vì vậy, cô ta cắn răng, lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc hộp gấm dài, sau đó mở hộp gấm ra.
Bên trong có một thanh trường kiếm được chạm khắc tinh xảo nằm trong đó, bởi vì có vỏ kiếm nên không thấy lưỡi kiếm sáng bóng, không thể đoán ra được đây là thần binh phẩm cấp gì.
Nhưng ngay sau đó, Tô Thanh Tuyền một tay cầm lấy chuôi kiếm, tay kia nắm vỏ kiếm, kéo ra.
Chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng.
Một tia sáng đỏ lóe lên, chiếu ra hàng ngàn tia sáng đỏ làm chói mắt hết đôi mắt hợp kim titan 24K của mọi người, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập khắp thành Hải Lăng.
Ngay sau đó, tất cả mọi người sôi sục.
“Ôi trời ơi! Thần binh thần phẩm! Thật sự là thần binh thần phẩm!”
“Thì ra Chân Võ kiếm thật sự ở trên người cô ta!”.
“Đời này có thể thấy thần binh thần phẩm thật sự vô cùng may mắn, chết cũng không hối tiếc!”
Hàng vạn tu sĩ xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả thân thể Chưởng quỹ Vương cũng run lên vì kích động, đưa tay ra thúc giục: Đưa cho tôi! Mau đưa cho tôi!”
Tô Thanh Tuyền cắm lưỡi kiếm trở lại vỏ kiếm, tiếc nuối sờ Chân Võ Kiếm một cái, hai viên tinh thạch trong suốt rơi xuống, sau đó nhìn Diệp Thiên cười như khóc: “Thanh kiếm này đã gánh vác hàng vạn tính mạng của nhà họ Tô. Tôi vốn dĩ muốn đưa thanh kiếm này cho một vị Đại năng xem như thù lao nhờ ngài ấy báo thù cho nhà họ Tô. Lúc trước tôi vẫn không có can đảm để tìm vì sợ nếu tôi giao ra Chân Võ kiếm, thù còn chưa báo được, người đã bị người tội giết người diệt khẩu.”
“Thôi, tôi cũng đã nghĩ thông suốt, mối thù sâu đậm của nhà họ Tô không phải một nữ tu sĩ như ta báo được. Với tôi, nó là gánh nặng, bị truy sát đuổi giết khắp nơi, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay của những người đó. Không bằng giao ra, gánh nặng của tôi cũng nhẹ hơn, còn có thể bán cho ngài một ơn huệ, từ đây về sau không ai thiếu nợ ai.”
Sau đó, cô đột ngột quay lại, tàn nhẫn ném Chân Võ kiếm về phía Chưởng quỹ Vương.
“Ha ha ha!” Chưởng quỹ Vương vui mừng khôn xiết.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên đột nhiên duỗi tay ra.
Giây tiếp theo!
Soạt!
Chân Võ kiếm đã bị Diệp Thiên hút vào tay.
Nụ cười của Chưởng quỹ Vương cứng ngắc.
Tất cả mọi người cũng kinh ngạc đến ngây người.
Anh ta...dám phá hoại giao dịch của Lầu Thông Thiên?