Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hu hu hu…”

Trên tàu cao tốc, Đóa Đóa nghe tiếng khóc vô cùng thương tâm của Tuyết Tâm, Chiến Nhi.

Tôn Ngộ Không, Triệu Quân Thành và hai vị thủ lĩnh ở đầu tàu lau nước mắt.

Đàn ông không rơi lệ chính là do chưa chạm đến chỗ thương tâm.

Vô Vi đạo nhân và ba vị thủ lĩnh vì muốn mở ra một con đường sống mà không tiếc trả giá sinh mệnh quý giá của mình, bọn họ sao có thể không cảm thấy đau lòng?

“Đám chó săn của Thiên Đình các người quả thật khinh người quá đáng. Ngày khác nếu ta có thể xuất hiện, nhất định sẽ xem chuyện diệt sạch Thiên Đình làm nhiệm vụ của mình. Nếu Thiên Đình không bị hủy diệt, Diệp Bắc Minh tôi thề không làm người!”

Diệp Thiên ngửa mặt lên trời rít gào.

Mầm mống hận thù đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng hắn.

Cái chết của Văn Trọng!

Cái chết của Lý Tiên Hà!

Cái chết của ba vị thủ lĩnh!

Cái chết của Vô Vi đạo nhân!

Từng món nợ máu này hắn đều đã nhớ kỹ, hơn nữa trong lòng hạ lời thề độc. Nếu có thể trở về Nam Chiêm Bộ Châu, hắn nhất định sẽ dấy binh tấn công Thiên Đình. Phải giết từ tầng trời thứ hai đến tầng trời thứ ba mươi sáu, phải giết tất cả những người muốn mạng của hắn!

Ầm ầm ầm!

Theo lời thề độc của Diệp Thiên, bầu trời vốn trải đầy sao lập tức trở nên tối mù, hơn nữa cuồng phong gào thét, sấm chớp vang trời, mưa to gió lớn không ngừng.

Nó giống như muốn rửa sạch ý niệm tội ác trong đầu Diệp Thiên.

Nhưng.

Mầm mống tội ác đã chôn vùi sâu trong lòng Diệp Thiên, hơn nữa bắt đầu mọc rễ nảy mầm, căn bản không thể cọ rửa sạch sẽ.

Lúc này, Diệp Thiên bay từ phía nam Đông Thắng Thần Châu đến phía đông Đông Thắng Thần Châu, thoát khỏi người đuổi theo giết hắn từ bốn phương tám hướng, lại bay cực nhanh từ vùng duyên hải phía đông sang phía bắc.

Lúc này đây, có thể nói là không ai cản đường. Trong lúc đó hắn gặp được hai ba tán tiên, nhưng ba người thì quá ít, không thể đủ để vây kín bọn họ. Mà tốc độ của phi thuyền cực nhanh, căn bản không đuổi kịp, cho nên nhóm người Diệp Thiên tạm thời có thể nhẹ nhàng thở phào.

Bởi vì tốc độ bay của phi thuyền còn nhanh hơn Thái Thượng Kính, một đường đi về hướng bắc không hề có trở ngại, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian đã bay từ Đông Thắng Thần Châu qua bầu trời thành Bắc Mạc, xẹt qua không trung hướng thẳng đến hải vực Bắc Hải.

Bắc Hải mờ mịt, gió lạnh gào thét, vạn dặm đóng băng, không thể nhìn thấy sóng biển, lạnh đến sâu tận cốt tủy con người.

“Thông qua eo biển này chúng ta có thể tới Bắc Câu Lô Châu. Tới Bắc Câu Lô Châu rồi thì cũng sẽ không xa núi Thiện Kiến đâu.” Văn Tuyết Tâm nói.

Cô ấy vừa mới dứt lời.

Ầm ầm ầm!

Mặt băng phía dưới bị phá vỡ, binh tôm tướng tép chi chít xông ra.

Binh tôm tướng tép căn bản không thể tạo thành uy hiếp với Diệp Thiên, dưới tốc độ cực nhanh của phi thuyền, cơ hội để bọn nó ra tay gần như không có, một loạt đều bị phi thuyền đánh bay, sợ tới mức binh tôm tướng tép chạy tứ tán sang hai bên. Cho dù là mấy trăm con rồng lớn cũng không dám chặn lại phi thuyền có tốc độ nhanh như vậy.

Đây gọi là võ công không thể phá vỡ đệ nhất thiên hạ.

Tốc độ phi thuyền quá nhanh, cho dù có là Kim Tiên đạt tới cảnh giới Đại La mãn cấp cũng bị đánh bay khi đụng vào phi thuyền, trừ khi thực lực đủ để nghiền áp tốc độ cao thủ của Thái Thượng Kính.

Vì thế, không có binh tôm tướng tép cũng chẳng có rồng dám đi chặn lại.

“Mau bẩm báo Long Vương, bọn Diệp Thiên đã thông qua eo biển, đi tới Bắc Câu Lô Châu rồi.”

Có người thuộc Long tộchô lên.

Rất nhanh tin tức đã rơi vào tay Bắc Hải Long Vương, Bắc Hải Long Vương lập tức đưa tin tức tới lục địa. Tin tức lại một lần nữa thông qua lưới truyền âm rơi vào trong lỗ tai Câu Trần Đại Đế đang lùng bắt Diệp Thiên.

Vì thế Câu Trần Đại Đế, Ngũ phương Ngũ lão cùng cao thủ ở các vì sao của Thiên Đình đều dẫn người đi đến Bắc Câu Lô Châu. Những người từ Bắc Câu Lô Châu đi đến Đông Thắng Thần Châu bắt Diệp Thiên cũng đều về lại Bắc Câu Lô Châu, thậm chí không ít người của Đông Thắng Thần Châu cũng đều đi đến Bắc Câu Lô Châu bắt Diệp Thiên.

Đồng thời, thông qua lưới truyền âm của Bắc Hải, tin tức Diệp Thiên đã đi qua eo biển tới Bắc Câu Lô Châu cũng rơi vào tai Bắc Câu Lô Châu, khiến Bắc Câu Lô Châu chấn động mãnh liệt.

“Trời ơi, Ai Thiên Đao Diệp Thiên sao lại chạy tới Bắc Câu Lô Châu chứ?”

“Đây là muốn dẫn tới tai họa lên trên người Bắc Câu Lô Châu chúng ta sao?”

“Anh ta đi đến Đông Thắng Thần Châu, làm hại người Đông Thắng Thần Châu không thể bay, lại đuổi toàn bộ người trong thành ra ngoài thành. Không ngờ rằng người ở Đông Thắng Thần Châu bị hại thảm như thế, đã hơn một năm không thể bay, rất nhiều người bị tổn thất trầm trọng trên phương diện làm ăn, không thể bắt lấy anh ta được. Anh ta chạy đến trốn ở Bắc Câu Lô Châu, đến lúc đó Bắc Câu Lô Châu cũng bị cấm bay, chúng ta cũng gặp phải tai ương. Cho nên chúng ta nhất định phải bắt lấy anh ta.”

Người dân ở Bắc Câu Lô Châu bắt đầu nghị luận.

Rất nhiều người kinh doanh ở Bắc Câu Lô Châu đều đen mặt, sợ lệnh cấm bay ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của bọn họ.

Nhưng mà cũng có rất nhiều tán tiên ở Bắc Câu Lô Châu hào hứng trước nguy hiểm. Bởi vì Diệp Thiên tới Bắc Câu Lô Châu, bọn họ có thể ở khu vực của mình bắt được anh. Không bắt được thì cũng chẳng gặp tổn thất gì, mà nếu bắt được thì có thể kiếm được ba cái cây bàn đào.

Vì thế, trong lúc nhất thời, ở Bắc Câu Lô Châu có người vui có người buồn.

Rất nhiều tán tiên muốn bắt Diệp Thiên đều tiến đến vùng duyên hải, chuẩn bị chặn đường anh.

Lại nói tới Diệp Thiên.

Từ thành Bắc Mạc đến Bắc Câu Lô Châu chỉ có mười triệu dặm, lấy tốc độ của phi thuyền thì không tốn tới một nén nhang đã có thể tới vùng duyên hải của Bắc Câu Lô Châu.

“Ha ha, đến đây đến đây, mau bắt lấy bọn họ!”

Đã có hơn trăm tán tiên chờ đợi để chặn Diệp Thiên lại. Tất cả bọn họ đều bay lên, ngăn ở trước mặt phi thuyền, dần dần đứng lại.

Diệp Thiên đang chuẩn bị nghe phương hướng bay từ Văn Tuyết Tâm, nhưng thấy một đám tán tiên đánh tới, thần niệm đảo qua, không phát hiện ra cao thủ Thái Thượng Kính, chỉ toàn tán tiên ở mấy cấp cảnh giới Đại La.

Những người lợi hại cơ bản đều đã đi đến Đông Thắng Thần Châu bắt Diệp Thiên, hiện tại đang trên đường quay về Bắc Câu Lô Châu. Những kẻ ở nhà không đi trên cư bản thì không thể nào có thực lực mạnh mẽ được.

Diệp Thiên vốn vì cái chết của Vô Vi đạo nhân mà tâm tình xấu đến cực điểm, thấy nhiều tán tiên đến đây chịu chết như vậy, anh cũng không khách khí.

“Giết hết toàn bộ cho tôi!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Quân Thành và hai vị thủ lĩnh khác đều ra tay, ngay cả Diệp Thiên cũng tự mình xuất trận. Hiện tại tu vi của hắn là cảnh giới Đại La tầng năm, phối hợp với Tứ Linh Thần Thú, lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

Trước kia tu vi của Diệp Thiên không cao, có Tứ Linh Thần Thú, khi thi triển Tứ Tượng Phong Thiên Quyết cũng không có uy lực mạnh. Hiện tại tu vi đã nâng cao, anh muốn thử xem uy lực của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết. Vì thế hắn liền cầm Thiên Phạt kiếm đi vào trong nhóm tán tiên, thi truyển Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

Chỉ một thoáng, Tứ Linh hiện lên xung quanh hắn, đánh sâu vào bốn phía, vây hơn trăm tán tiên ở giữa. Tứ Linh hóa thành bốn bức tường màu vàng kim, ở phía trên không trung xuất hiện một cái trận bát quái, lập tức phong tỏa tất cả mọi người ở trong đó.

“Sao lại thế này?”

Nhóm tán tiên luống cuống.

“Giết anh ta trước rồi nói sau!”

Có tán tiên dùng thần binh chỉ về phía Diệp Thiên, rất nhanh tất cả tán tiên đều bay về hướng Diệp Thiên.

Lúc này, Diệp Thiên khởi động Tứ Tượng Phong Thiên Quyết. Trong không gian dày đặc này, xung quanh từ trên xuống dưới đều bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng, bao phủ lên trên người mọi người.

“A!”

Dưới sự bao phủ của ánh sáng màu vàng kim, nhóm tán tiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, cảm thấy có lửa đang đốt cháy thân thể họ. Hơn nữa Tứ Tượng Phong Thiên Quyết còn có tác dụng làm giảm tu vi kẻ thù, ngoài ra còn có tác dụng gia tăng độ công kích của Diệp Thiên lên người kẻ thù.

Lúc này, dưới thao tác của thần niệm Diệp Thiên, không gian chuyển động, giống như một cái máy xay thịt, nghiền nát đa số tán tiên ở trong không gian này. Có mấy người có thực lực cao hơn Diệp Thiên không chết thì cũng bị Tứ Tượng Phong Thiên Quyết làm giảm tu vi, không thể phát huy trạng thái tốt nhất, mà Diệp Thiên lại được Tứ Tượng Phong Thiên Quyết gia tăng công kích, không chết thì cũng rất nhanh bị chính tay Diệp Thiên đâm chết trong không gian.

Ước chừng tầm một trăm năm mươi tán tiên cảnh giới Đại La hoặc nhiều hơn đều chết thảm ở trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

Tôn Ngộ Không sợ ngây người!

Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa sợ ngây người!

Triệu Quân Thành và hai vị thủ lĩnh cũng sợ ngây người!

Đây là công pháp nghịch thiên gì vậy, cũng quá mức khủng bố rồi!

Ngay cả bản thân Diệp Thiên cũng thấy kinh hãi không thôi.

Nhưng anh cũng không dám dừng lại nhiều lúc này. Anh thu Tứ Linh lại, trở lại trên phi thuyền: “Diệp Tâm, núi Thiện Kiến ở hướng nào?”

“Đi theo hướng đó, cách một triệu dặm.” Văn Tuyết Tâm chỉ vào một phương hướng.

Lúc này Diệp Thiên khống chế phi thuyền, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới. Trong lúc đó cũng tiện thể đánh bay các tán tiên đến chặn anh lại, chỉ chốc lát sau đã đến được núi Thiện Kiến.

“San bằng ngọn núi này cho tôi, nhìn xem có tế đàn hay không.”

Diệp Thiên nói.

“Rõ!”

Ba vị thủ lĩnh, Tôn Ngộ Không, Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa, tất cả đều ra tay tấn công lên núi Thiên Kiến.

Rất nhanh, gần như cả ngọn núi đều bị mở ra.

Sau đó, một luồng kim quang xông thẳng lên tận trời, một bát quái đồ hiện ra trong hư không.

“Ha ha!”

Đám người Diệp Thiên đều mừng rỡ.

Tôn Ngộ Không kích động nói: “Thật sự là có tế đàn. Lần này nếu Diệp Thiên được tế đàn khôi phục ký ức và thực lực thì có lẽ sẽ đạt đến tu vi Thái Thượng Kính!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK