“Tất cả mọi người mau bao vây họ lại cho tôi, không cho bọn họ chạy, cũng không ai được phép chạy. Bổn vương phải bắt được bọn họ và đưa về Hoàng Đô giao cho hình bộ xử lý. Công khai hành quyết bọn người này, giết chết những kẻ nghi ngờ quyết định của thần hoàng!”
Quận vương nghe hộ vệ của công chúa kêu phải rút lui bèn ra lệnh.
“Vây bọn họ lại!”
Giữa đám đông người vây xem, không biết ai đã hét lên.
Trong thời gian ngắn, nhiều cao thủ của Thiên Huyền Cảnh và Thái Hư Cảnh lần lượt lên bục cao của chợ rau.
“Rút! Rút nhanh!”
Công chúa biết chuyện không hay lập tức hét lên với hai ba con Diệp Thiên.
Diệp Thiên nở nụ cười: “Cô cho rằng dưới tình huống này còn có thể chạy sao?”
Công chúa: “......”
Rất nhiều người vây quanh họ, nếu chạy thì thực sự không thể chạy!
Cô ta bỗng thấy lòng như tro tàn.
Sau đó, cô ta tức giận nói với Diệp Thiên: “Anh không có chút sợ gì cả, có phải định công bố thân phận của tôi để anh có thể thoát tội không?”
Cô ta cảm thấy nếu là người bình thường thì cho dù là ai đi chăng nữa khi gặp trường hợp này thì cũng sẽ sợ.
Nhưng mà ba con Diệp Thiên thì không sợ hãi chút nào, đây là điều không bình thường!
Lời giải thích duy nhất là hai ba con muốn tự cứu mình bằng cách công bố thân phận công chúa ma tộc của cô ta.
Diệp Thiên trừng mắt nhìn cô ta: “Đừng lấy lòng dạ tiểu nhân của cô mà đo lòng quân tử của ta có được không? Ta là loại người như vậy sao?”
“Vậy thì tại sao anh không sợ?” Công chúa hỏi.
Đóa Đóa hừ: “Trận chiến nhỏ nhoi này thì làm sao mà sợ được?”
“Cái gì?” Công chúa đã sợ ngây người!
“Đây mà gọi là một trận chiến nhỏ? Đừng đùa, đây là một trận chiến lớn được không? Chúng ta chỉ có một vài người mà có rất nhiều người ở phía bên kia, chúng ta làm gì mà chiến thắng được? Mà chúng ta đánh không lại thì sẽ bị bắt và bị chém đầu, các người có biết không?”
“Biết thì thế nào, cô có thể chạy ra được không? Nếu không thể chạy ra được nên bình tĩnh miễn cho chưa bị giết mà đã bị dọa chết khiếp.” Đóa Đóa nói.
“Hừ!” Công chúa kêu lên: “Tôi không sợ!”
Nói xong, cô ta rút ra một thanh kiếm, giết chết đám tu sĩ xung quanh.
Bộp bộp bộp!
Đúng là cô công chúa này cũng có chút thực lực. Dưới sự tấn công quyết liệt của cô ta thì nhiều tu sĩ đã bị cô ta chém trọng thương. Nhưng mà rất nhanh sau đó, có một cao thủ Thái Hư Cảnh viên mãn của quận vương phủ gào thét mà lao tới chưởng vào ngực cô ta.
“A!”
Công chúa hét lên một tiếng, rơi vào hư không, đáp xuống cách Diệp Thiên không xa, phun ra một ngụm máu.
“Cô!” Ba người hộ vệ đều sững sờ.
Cũng vì chuyện này mà phân tâm nên bị quận vương cùng đám người khác tấn công, cả ba bị thương ngã xuống đất sau đó bị khống chế.
“Ha ha!”
Tiểu quận vương cười cười: “Mấy người các ngươi điếc không sợ súng, hiện tại liền biết nói hươu nói vượn là phải trả giá lớn rồi đúng không?”
“Phi!”
Công chúa hét lên: “Đừng vui mừng quá sớm, không nghe lời chúng ta thì sớm muộn gì cũng biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Đừng trách chúng ta không báo trước cho các người!”
“Lớn mật!”
Quận vương hét lên: “Là người của thần tộc, cô nên tuân theo quyết định của thần hoàng, các người nghi ngờ quyết định của thần hoàng thì cũng thôi đi. Vậy mà còn dám chất vấn công khai, đây đúng là điếc không sợ súng!”
“Bắt hết tất cả cho bổn vương, bổn vương sẽ áp giải vào kinh để cho bọn họ biết rằng nghi vấn quyết định của thần hoàng sẽ trả một cái giá rất thê thảm!”
“Vâng!”
Người của vương phủ lập tức bắt đầu chạy đến muốn bắt lấy đám người Diệp Thiên.
Diệp Thiên lúc này mới nói: “Trên người ta cất giấu một cái đại thần khủng bố, các ngươi tốt hơn là nên tránh xa ta, nếu không sẽ tự mình gặp nguy hiểm.”
“Ha ha!”
Tiểu quận vương không nhịn được cười: “Chết đến nơi rồi mà ngươi còn dám uy hiếp chúng ta, ngươi cho rằng chúng ta sẽ sợ sao? Nếu có bản lĩnh thì ngươi hãy triệu hồi thần đại thần khủng bố của người cho ta xem xem. Nếu không có bản lĩnh thì câm miệng ngoan ngoãn chịu trói, chúng ta không sợ ngươi uy hiếp!”
Ngay cả công chúa ma tộc cũng cười khổ nói: “Anh cũng đừng bày đặt hù dọa người ta nữa, trong người của anh thì có đại thần khủng bố gì chứ. Nếu thật sự có đại thần khủng bố mà sẽ trốn ở trong người sao, thừa nhận số phận đi, đừng sợ hãi phản kháng.”
Cô ta vừa nói xong.
Diệp Thiên liền xuất thần ra khỏi cơ thể.
Trong khoảng thời gian ngắn, một lão giả tóc hoa râm, uy nghiêm bất phàm xuất hiện trong hư không, chân đi trên đài hoa sen, mắt đảo một vòng, như thần như phật, cho người ta cảm giác uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ.
“Mẹ của tôi!” Tiểu quận vương sửng sốt và loạng choạng lùi lại.
“Trời ạ!” Công chúa cũng vô cùng sốc.
“Mẹ nó!”
Những người có mặt cũng bị chấn động bởi sự xuất hiện đột ngột của vị thần nhân này.
Bởi vì với trận pháp ánh sáng phía trên đầu linh hồn, họ có thể thấy rằng đây là một thần nhân Thái Ất Cảnh.
Dưới Thái Ất Cảnh thì sẽ không thể phát ra loại ánh sáng này.
“Các người muốn ta bảo đại thần khủng bố này cho các người một trận không?”
Diệp Thiên cười hỏi đám người quận vương.
“Không không không!”
Quận vương cùng những người khác phất tay lần nữa, thân thể run lên, lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Đùa chút thôi, đây là Thái Ất Kim Tiên, chỉ cần phất tay một cái thì sau đó tất cả sẽ bay thành tro tàn đó!
“Nếu không muốn bị đại thần khủng bố giết chết thì chỉ cần cút xa ta một chút, còn dám làm càn trước mặt ta thì ta sẽ để đại thần khủng bố giết hết các người!” Diệp Thiên uy hiếp.
Lý do tại sao hắn muốn lấy ra nguyên thần là bởi vì trong thần tộc thì những người có thể xác về cơ bản không mạnh hơn Hợp Đạo Cảnh, nếu hắn đánh bại những tên Hợp Đạo Cảnh này bằng cơ thể máu thịt của mình thì hắn sẽ bị nghi ngờ là gián điệp của các tộc khác. Điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến hắn, ít nhất là người dân không tin lời hắn.
“Rút! Rút nhanh!”
Quận vương không dám chần chờ một giây, liền hét lên.
Rất nhanh sau đó, tất cả những người từ quận vương phủ, thành chủ phủ, quận hầu đều đã rút đi. Công chúa ma tộc và ba hộ vệ cũng được thả ta.
“Trời ạ, anh làm sao lại giấu diếm một vị đại thần ở Thái Ất Cảnh? Hắn làm sao có thể chịu ẩn mình trong người có tu vi yếu như anh?”
Sau khi mọi người tản ra hết thì công chúa ngạc nhiên hỏi.
Thái Ất Cảnh ẩn giấu trong người của của tu sĩ dưới Hợp Đạo Cảnh, trước đây cô chưa từng nghe thấy chuyện này, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.
“Bởi vì trên người ta thơm.” Diệp Thiên cười.
“Để tôi ngửi thử xem.”
Công chúa muốn ngửa trên người Diệp Thiên.
“Cô là chó?” Diệp Thiên cười hỏi.
Công chúa liếc mắt nhìn hắn: “Không có chút hương thơm nào.”
Cuối cùng, công chúa và họ tiếp tục đánh chiêng và gõ trống còn Diệp Thiên tiếp tục nói.
Sau khi quận vương và những người khác rời đi thì họ đã gửi một truyền âm đến hoàng cung và yêu cầu hoàng cung phái người đến dọn dẹp Diệp Thiên.
Trong nửa tháng sau, Diệp Thiên cùng những người khác đến quận này hàn huyên nửa tiếng, liền đến thị trấn quận kia nói chuyện nửa tiếng, người được thần hoàng phái tới cũng không tìm được.
Mà bọn họ chỉ đi đến quận thành và các thị trấn, bởi vì ở đây thì không có cao thủ Thái Ất Cảnh, đặc biệt là trong thị trấn thì có rất ít cao thủ Thái Hư Cảnh.
Trong nửa tháng thì họ đã đi đến hàng chục quận và thị trấn, tổ chức hàng chục cuộc diễn thuyết để nói lên ý tưởng của họ và sau đó người dân trong các quận và thị trấn này truyền bá những lời này thông qua truyền âm.
Chỉ trong nửa tháng, toàn bộ vùng đất thần tộc đều được lan truyền, nổ ra rất nhiều cuộc thảo luận.
Và thần hoàng vì điều này đã rất tức giận.
“Tại sao đã nửa tháng trôi qua mà vẫn chưa chém đầu bọn họ để răn chúng, tại sao?”