Địa linh châu chính là thiên tài địa bảo của một loại trân phẩm, nó ẩn chứa đại địa tinh hoa, là một loại chí bảo khó cầu, có thể làm tăng tu vi lên đến cực đại.
Mỗi tinh cầu đều có ít nhất một viên địa linh châu, tinh cầu càng lớn sẽ sở hữu càng nhiều viên địa linh châu nhưng nó cũng rất khó tìm.
Mặt trăng quá nhỏ, cho nên người ta chỉ có thể đào những viên địa linh châu đó ở những vực sâu cách vài vạn mét so với mực nước biển, còn nếu nó xuất hiện ở Thiên Hoang, thì phải đào ít nhất hàng trăm vạn mét mới thấy nó.
"Còn... Địa linh châu?"
thú Kim Lân mắt xanh kích động: "Vậy nếu Tôn Thượng ăn nó, có phải ngài sẽ bạo trướng tu vi đến Nguyên Anh đỉnh hoặc viên mãn không?"
"Không."
Diệp Thiên lắc đầu: "Tinh cầu càng nhỏ. Phẩm chất của địa linh châu càng kém, viên địa linh châu này phẩm chất không được tốt lắm, hay còn có thể nói là rất yếu, cùng lắm bổn tọa cũng chỉ có thể tăng từ Nguyên Anh cảnh đến đại thành mà thôi, không có tác dụng xoay chuyển chiến cuộc đâu."
Nói đến đây, anh lấy địa linh châu đưa cho thú Kim Lân mắt xanh: "Thực lực của mày mạnh hơn bổn tọa nhiều lắm, mày ăn nó vào đấu với Hóa Thần đỉnh một trận, nguy cơ sẽ được giải trừ, còn nếu anh ăn vào, nguy cơ không chắc sẽ được giải quyết triệt để, mày nhanh ăn đi."
Diệp Thiên đã có tính toán từ trước, nếu anh ăn vào, cùng lắm tu vi cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh trung kỳ mà thôi, có lẽ thực lực của anh chỉ đủ để một chọi một với Hóa Thần.
Hiện tại quân địch có cao thủ Hóa Thần đỉnh, ngay cả thú Kim Lân mắt xanh cũng đánh không lại, hơn nữa bọn họ còn có ba bốn cao thủ Hóa Thần đại thành, anh có ăn địa linh châu cũng đánh không lại.
Ngược lại, nếu thú Kim Lân mắt xanh ăn địa linh châu sẽ tiêu diệt được Hóa Thần đỉnh. Một khi Hóa Thần đỉnh bị giết, những tên còn lại thú Kim Lân mắt xanh càng dễ dàng giải quyết.
Cho nên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, anh quyết định để thú Kim Lân mắt xanh dùng địa linh châu để đạt được hiệu quả tốt nhất.
"Tôn thượng, cái cái cái … này không ổn lắm?"
thú Kim Lân mắt xanh vừa mừng vừa lo nói.
"Có gì không ổn." Diệp Thiên trừng mắt nhìn nó một cái, thúc giục nói: "Xoay chuyển chiến cuộc là chuyện quan trọng nhất, ăn nhanh đi, nếu không bọn họ cướp đi đấy."
"Vâng, tôn thượng!"
thú Kim Lân mắt xanh cũng không khách sáo, há to mồm, Diệp Thiên liền ném địa linh châu vào trong miệng nó, nó lập tức ngậm miệng, viên địa linh châu lăn từ cổ họng xuống bụng.
Nó lập tức thúc giục pháp quyết.
Phanh!
Địa linh châu trong bụng nó nổ mạnh.
Chỉ trong chốc lát, một cổ lực cường đại tràn đầy toàn thân nó, đả thông kinh mạch, nó cảm giác được lực lượng đang di chuyển trong cơ thể, sức mạnh dần dần tăng lên.
Mà lúc này, trên hố sâu.
"Anh Huyền Đức, chưởng kia của anh ác thật đấy, anh dùng toàn lực như vậy sao Diệp Bắc Minh sống nổi, không chừng nguyên thần của anh ta cũng bị một chưởng này của anh nghiền nát, cơ duyên cũng không hỏi được, haiz!"
Lý Tu Nguyên vừa nhìn xuống hố sâu vừa đau đớn nói.
"Lúc ấy tôi cũng hơi nóng một chút!"
Vương Huyền Đức ảo não nói: "Thằng nhãi này giết Diệp Tử tông của tôi, lại xui khiến con yêu thú đâm tôi bay mấy trăm km, đâm tan nát thân pháp bảo của tôi rồi, sao tôi có thể bình tĩnh cho được?"
"Vì vậy vừa nhìn thấy anh ta, tôi không áp chế được lửa giận. Lúc ấy trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, dùng toàn lực chưởng nát anh ta."
"Hiện tại nghĩ lại, tôi hối hận quá, cơ duyên không hỏi được thì càng phiền hơn."
Ông ta nói rồi quay sang một góc tự trách bản thân.
"Không sao!"
Trương Tử Phòng cười nói: "Không phải còn con yêu thú kia chưa chết sao? Hàng phục nó, chắc canh nó sẽ biết đến sự tồn tại của cơ duyên, theo tôi đoán, có thể cơ duyên mà Diệp Bắc Minh có được là nhờ vào nó."
"Có đạo lý!"
Những người còn lại nghe vậy gật đầu thật mạnh, lập tức vui sướng trở lại.
"Vậy mau mau đi hàng phục con yêu thú kia thôi, phải điều tra cho được những chuyện liên quan đến cơ duyên?" Lý Tu Nguyên nhìn về phía Vương Huyền Đức, ông đã từng giao thủ cùng con yêu thú kia nhưng ông không đủ khả năng để hàng phục nó, Vương Huyền Đức Có thực lực mạnh nhất, chắc là ông ta có thể làm được điều này.
"Được!"
Vương Huyền Đức gật đầu.
Sau đó, mười lăm Hóa Thần bước xuống bên cạnh hố sâu.
Vừa nhìn xuống phía dưới....
Chỉ trong nháy mắt, đồng tử của mọi người đột nhiên co rụt lại, kinh ngạc nói:
"Diệp Bắc Minh còn sống?"
Bọn họ thật sự hoang mang.
Hóa Thần đỉnh dùng toàn lực vào một chưởng với áp lực nghiền nát cực đại, không những không nghiền chết Diệp Bắc Minh mà có vẻ như thân thể của anh cũng được bảo toàn một cách hoàn hảo, chẳng qua trên người anh có dấu vết rạn nứt mà thôi.
Phòng ngự quá đỉnh!
Mọi người cùng nhau chấn động!
"Ha ha!"
Vương Huyền Đức nhanh chóng nói: "Diệp Bắc Minh, không nghĩ tới mạng của cậu cũng dai thật đấy, một chưởng mạnh như vậy cũng không hề hấn gì với cậu, nhưng cũng không sao, tôi còn lo cậu chết rồi không hỏi được cơ duyên đây, may mắn là cậu còn sống, vậy hãy nhanh chóng khai ra những gì liên quan đến cơ duyên, nếu không tôi chưởng một quyền xuống đó, thử xem cậu dai dẳng đến mức nào!"
Diệp Thiên nghe vậy cười khẩy, la to: "Sao? Muốn biết cơ duyên đến như vậy ư? Vậy tôi nói cho các ngươi biết."
thú Kim Lân mắt xanh còn chưa hấp thụ hoàn toàn năng lượng của địa linh châu, anh nghe bọn họ bàn bạc như vậy, lập tức lên tiếng đánh lạc hướng.
Đám người Vương Huyền Đức tim đập thình thịch, lập tức dựng lỗ tai lên, tất cả đều hối thúc.
"Nói nhanh!"
"Thật ra tôi không cần nói, các người cũng biết cơ duyên ở đâu." Diệp Thiên nửa úp nửa mở.
"Chúng tôi đều biết?"
Tất cả mười lăm Hóa Thần đều nhíu mày, hai mặt nhìn nhau.
"Cậu đừng nói với chúng tôi vào Tiên Hải Mê Tung là được." Lý Tu Nguyên trả lời, bọn họ đều biết đến cơ duyên, nhưng ngoài Tiên Hải Mê Tung ra thì không còn biết ở nơi nào khác.
"Ông nói đúng lắm, đúng là Tiên Hải Mê Tung." Diệp Thiên nói.
"Con mẹ nó!"
Lý Tu Nguyên lập tức phủ định nói: "Cậu đi từ địa cầu đến Thiên Hoàng cũng đã hơn một năm, rồi lại đi từ Thiên Hoang đến Bắc Hàn cũng mất đâu đó mười năm, rồi đi từ Bắc Hàn về địa cầu cũng mất hơn một năm nữa, quãng đường dài như vậy, nếu tôi tính không nhầm cũng mất mười bốn năm ròng rã, nhưng cậu quay về địa cầu chỉ mất mười một năm, thời gian không khớp chút nào."
"Huống chi, quãng đường từ địa cầu đến Bắc Hàn có tam đại thần giáo bất diệt trấn thủ, quanh năm suốt tháng có vệ binh truy bắt cậu, tất nhiên, bọn họ vẫn còn sống. Nhưng sau một thời gian tra hỏi, không ai biết được cậu quay về địa cầu bằng đường gì, vì vậy, chắc canh cậu không đi từ Bắc Hàn quay về địa cầu, còn nếu đi từ Thiên Hoang về địa cầu, quãng đường xa hơn, thời gian sẽ càng dài hơn, đâu đó ít nhất cũng mất hơn hai mươi năm."
"Cho nên, cậu không đi ngang qua Bắc Hàn!"
Diệp Thiên cười nói: "Bắc Hàn lớn hơn Thiên Hoang gấp bốn năm chục lần. Tôi đi qua Hải Lăng thành, có Lầu Thông Thiên, chưởng quầy là một người có nhiều mưu mẹo, mánh khoé, muốn biết tin tức gì, chỉ cần một ít... hừm tiêu một ít tiền là có thể mua được, tôi giao dịch cùng với Vương chưởng quầy ở Lầu Thông Thiên."
"Hả?"
anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Sao anh lại biết được mánh khoé làm ăn của Lầu Thông Thiên? Rồi còn mua các loại tin tức?
Chẳng lẽ... anh thật sự đi qua Bắc Hàn?
"Cậu biết những thông tin đó ở đâu? Từ tu sĩ Bắc Hàn của chúng tôi?" Lý Tu Nguyên hỏi, chuyện này ở Bắc Hàn không phải là một chuyện bí mật gì, chỉ cần là tu sĩ Bắc Hàn đều sẽ biết.
"Tôn thượng, tôi ổn rồi."
Diệp Thiên đang muốn mở miệng nói thì nghe thấy thú Kim Lân mắt xanh phát thần niệm cho anh.
"Đi!"
Diệp Thiên lập tức la to về phía đám tu sĩ: "Tin hay không thì tùy, dù sao thì ngày tận của các người cũng tới rồi!"
Vừa dứt lời, anh bay lên lưng yêu thú, hét lớn một tiếng: "thú Kim Lân mắt xanh, đưa bổn tọa lên! Diệt sạch bọn chúng!"
"Rõ! Thưa tôn thượng!"
thú Kim Lân mắt xanh lập tức đáp lại, bốn chân nhún lấy đà, bắn nhanh lên phía trên.
"Ha ha!"
Lý Tu Nguyên cười to: "Thằng nhãi này, thật không còn lời gì để nói, nực cười thật, ngày anh ta chết..."
Không đợi ông ta nói hết câu, thú Kim Lân mắt xanh đã đứng ở trước mặt ông rồi. Hai chân trước của nó lấy bả vai ông làm điểm tựa, ấn thật mạnh vào hai bên xương quai xanh.
"A!!!"
Lý Tu Nguyên thê lương thảm thiết kêu lên.
"Nghiệt súc! Mau buông tay!"
Vương Huyền Đức lạnh giọng quát.
Kết quả ông vừa dứt lời….
Máu bay tung tóe.
Lý Tu Nguyên đang sống sờ sờ bị xé thành đôi.
"Đáng chết!"
Vương Huyền Đức phẫn nộ, gọi cực phẩm thần binh ra, chém về phía thú Kim Lân mắt xanh, mười mấy Hóa Thần còn lại cũng lập tức xuất chiêu.
Diệp Thiên thấy thế nhảy ra xa vạn mét, tránh đi công kích, hiện tại anh có thương tích trong người, so chiêu cùng với Hóa Thần nhập môn còn miễn cưỡng tanhg được, đấu với Hóa Thần thành tựu, anh không có khả năng.
Diệp Thiên né tránh, thủ Kim Lân mắt xanh liền phát ra năng lượng đánh bay bọn họ.
thủ Kim Lân mắt xanh ăn địa linh châu, tu vị của nó giờ đây đã từ thành phẩm nhất giai lên tới thành phẩm tạm giai, Có thể nói là thực lực bành trướng, một chân một người, tung liên hoàn cước giẫm đạp điên cuồng, chỉ còn lại bốn vị Hóa Thần.
Ba vị đại thành, một vị đỉnh, thành tựu và nhập môn đã bị dẫm chết.
Lộc cộc!
Ba vị Hóa Thần đại thành sợ mất mật, thần sắc hoảng sợ.
"Đây đây đây... Yêu thú, sao đột nhiên lại trở nên hung mãnh như vậy!"
Trưởng lão Trương Tử Phòng của Huyền Đế tông, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài, tuy vừa rồi bọn họ đánh không lại con yêu thú này nhưng cũng có thể ngáng chân nó. Lúc đó bọn họ không có Hóa Thần đỉnh hỗ trợ.
Còn bây giờ có Hóa Thần đỉnh hỗ trợ, theo lý mà nói, bốn người họ đủ sức để hàng phục con yêu thủ này, nhưng vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, kết quả lại như vậy? Những người đi chung đều đã bị nó dẫm bẹp dưới chân?
Thật là kinh khủng!
"Các người đối phó với Diệp Bắc Minh đi, tôi tới giết nó!"
Vương Huyền Đức la to, nhìn chằm chằm thú Kim Lân mắt xanh rồi xung trận.
Ba vị Hóa Thần đại thành còn lại nhảy lên, đánh về phía Diệp Thiên.
Linh linh linh!!!
Đúng vào lúc này, tiếng chuông đột nhiên vang lên.
"A!!!"
Vì thực lực của thú Kim Lân mắt xanh tăng nhanh. Vốn dĩ nó không phải là đối tượng mà Hóa Thần đại thành để vào mắt, giờ khắc này, Nhiếp Hồn Linh kêu lên làm Hóa Thần đại thành bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mỗi người che một bên tai, vẻ mặt thống khổ, đừng nói là giết Diệp Thiên, ngay cả bọn họ còn chống cự không nổi.
"Ha ha!"
Diệp Thiên vui mừng: "Các người không có đạo thể, chỉ cần quấy nhiễu Nhiếp Hồn Linh, các người cũng không đối phó được tôi, đừng nói là đụng tới tôi, mạng của các người chẳng giữ được bao lâu nữa đâu!"
Vừa dứt lời, Diệp Thiên cầm cự kiếm, tùy tiện chém lung tung.
Vừa rồi anh bay lên không trung đã tranh thủ ăn mấy chục viên đại nguyên khí đan, thương thế đã khôi phục không ít, tuy một nhát kiếm này không sử dụng hoàn toàn một trăm phần trăm sức mạnh nhưng nó cũng không khác biệt nhiều lắm.
Hóa Thần ở Bắc Hàn giống với Thiên Hoang, không có đạo thể, chỉ dựa vào tu vi và pháp bảo phòng ngự thì không đủ, năm phần đạo thể phòng ngự của anh còn cao hơn so với tất cả phòng ngự của Hóa Thần bọn họ cộng lại.
Nếu bọn họ cũng có năm trọng đạo thể như Diệp Thiên thì Nhiếp Hồn Linh sẽ không ảnh hưởng được đến bọn họ, với tu vi của Diệp Thiên, chém bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn họ không có đạo thể, lại không thi triển được pháp lực để đối phó với anh, chỉ dựa vào tu vi của Hóa Thần cảnh và pháp bảo phòng ngự, Diệp Thiên chỉ cần búng tay là bọn họ xong đời.
Quả nhiên!
Một kiếm chém xuống.
Phanh!
Hộ thể pháp bảo vỡ nát.
Rầm!
Một kiếm bổ dọc cơ thể.
lành!
Một vị Hóa Thần cảnh đại thành bị xử trảm.
Sau đó, từng nhát kiếm lần lượt chém vào khoảng không, vốn dĩ nguyên thần của bọn họ đã bị Nhiếp Hồn Linh quấy nhiễu nghiêm trọng, nên chỉ một nhát chém nhẹ cũng đủ để xé nát toàn bộ bọn họ.
Ngay sau đó, Diệp Thiên dùng cùng một phương thức để giải quyết từng người một.
Lúc giải quyết đến tu sĩ Hóa Thần thứ ba, tức là Trương Tử Phòng, Trương Tử Phòng lập tức nói: "Diệp Bắc Minh, Huyền Đế Tông tôi với cậu không oán không thù, chẳng qua chúng tôi được giao nhiệm vụ đến đây để giết cậu, hy vọng cậu Có thể nể mặt Diệp Tử tông của tôi đã từng cứu người phụ nữ của cậu mà tha cho tôi một mạng đi!”