“Ha ha.”
Lúc này, Thái Thượng Lão Quân nở một nụ cười, ánh mắt quét qua Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ, hỏi: “Hai vị sư đệ cãi nhau vì lý do gì?”
Nghe Thái Thượng Lão Quân hỏi, vẻ mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn không vui, nói: “Là sư đệ nhỏ, vừa đến đã chọc giận tôi, nói muốn đấu một trận phong thần với tôi, tôi có thể chiều theo ý ông ấy sao?”
Thông Thiên giáo chủ lập tức đáp trả: “Đánh chó phải ngó mặt chủ, ông chưa được sự đồng ý của tôi, đã đánh trọng thương đệ tử của tôi, là ông khiêu khích tôi trước, tôi còn phải sợ ông sao?”
Sự xuất hiện của Thái Thượng Lão Quân như tiếp thêm tự tin cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông ta giận dữ đáp lại: “Ông muốn đấu một trận phong thần nữa chứ gì, nào, đấu thì đấu, tôi đấu với ông đến cùng!”
Ông ta biết sự có mặt của Đại Sư huynh Thái Thượng Lão Quân, có thể khiến cục diện trở lại ban đầu, nhưng khí thế không được lung lay, cho nên thái độ của ông ta lập tức trở nên cứng rắn.
“Được!”
Thông Thiên giáo chủ vốn là một tội phạm chiến tranh hiếu chiến, nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói vậy, lập tức lấy Tử Điện Chùy ra, nói một cách mạnh mẽ: “Tới đi, hai chúng ta bắt đầu trước, đánh máy nghìn hiệp sau đó để thuộc hạ bên dưới chiến đấu!”
“Tôi sợ ông chắc!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng cầm chắc Tam Bảo Ngọc Như Ý trên tay.
Khiến những người đứng xem bên dưới vô cùng sợ hãi, nhao nhao chạy tứ phía.
Nếu hai Thánh nhân đặc biệt cao cấp này đánh nhau thật, thì tai họa sẽ thật khủng khiếp, cả thành Trường An sẽ không còn nơi nào an toàn, những dư chấn do chiêu thức của hai Thánh nhân này tạo ra sẽ nhấn chìm tất cả.
Thấy hai người giương đao rút kiếm sẵn sàng chiến đấu, Thái Thượng Lão Quân liền cưỡi Thanh Ngưu phi tới giữa hai người, vẻ mặt dở khóc dở cười, nói: “Hai đệ nhìn lại mình xem, gặp mặt là chí chóe, có gì thì từ từ nói, việc gì phải cãi nhau, cả hai thu Pháp Bảo về.”
“Hừ!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dự kiến trước được việc Thái Thượng Lão Quân sẽ khuyên can, vả lại ông ta cũng không muốn đấu, vừa hay Thái Thượng Lão Quân vạch cho ông ta con đường lui, liền thu Tam Bảo Ngọc Như Ý về trước.
Thông Thiên giáo chủ cũng thu Tử Điện Chùy về.
Lúc này, Thái Thượng Lão Quân cười nói: “Nhị sư đệ, cậu nói trước, tại sao lại hai đệ lại cãi nhau?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận nói: “Kim Linh, đồ đệ thứ hai của Thông Thiên vô cùng hung ác, ra tay rất nặng với các đệ tử của tôi, còn dọa giết chết chúng, tôi có thể bỏ qua cho cô ta sao? Vậy nên cho cô ta một bài học, kết quả Thông Thiên nổi giận lôi đình, Đại sư huynh xem, có phải bảo vệ đám đệ tử thái quá không?”
Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ không vui, nói: “Nếu đệ tử của ông không giết đệ tử của Kim Linh, thử hỏi xem cô ấy có ra tay với bọn chúng không? Là đệ tử của ông hung hãn trước, giết chết Văn Trọng – chủ quản Lôi Bộ, như vậy là giết chết mệnh quan Thiên đình, theo luật, đệ tử của ông phải bị chém đầu trước bàn dân thiên hạ!”
Lời kia vừa thốt ra, Quảng Thành Tử vội vàng quỳ xuống, nói: “Đại Sư bá, là Văn Trọng cướp pháp trường trước, đánh Cự Linh Thần bị thương, còn giết chết vài thiên tướng, tôi tuân mệnh Ngọc Hoàng ở đây đề phòng có người cướp pháp trường, Ngọc Hoàng có lệnh, ai cướp pháp trường sẽ bị giết chết, chúng tôi cũng nể tình đồng môn, vốn nghĩ sẽ tha mạng chết cho Văn Trọng, nhưng không ngờ anh ta không nghe, nhất định phải cướp pháp trường, còn ra tay với sư đệ Thanh Hư, do vậy chúng tôi mới vô tình ngộ sát anh ta.”
“Nhưng nói đi thì phải nói lại, là do Văn Trọng phạm tội chết trước, chúng tôi giết anh ta cũng là trong phạm vi cho phép, Kim Linh Thánh Mẫu không có lý do gì để ra tay với chúng tôi, nhưng cô ấy không thèm nói lý, một mực đòi giết chúng tôi báo thù cho Văn Trọng, chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải cho người mời Sư Tôn cứu giúp. Sư Tôn thấy cô ấy hồn xược như vậy, mới giáo huấn cho cô ấy bài học, sau đó Sư Thúc liền tức giận, khăng khăng đòi đấu với Sư Tôn một trận phong thần, làm ầm ĩ đến mức cả thành ai ai cũng biết.”
“Mời Đại Sư bá phân xử, nếu là lỗi của chúng tôi, Kim Linh Thánh Mẫu muốn giết chúng tôi, chúng tôi cũng nhận, nhưng chúng tôi không làm gì sai, cô ấy dựa vào gì mà đòi giết chúng tôi chứ!”
Nói đến đây, Quang Thành Tử làm bộ uất ức.
“Đúng vậy, Đại Sư bá, xin hãy đòi lại công bằng cho chúng tôi!”
Xích Tinh tử, Thái Ất chân nhân cùng những người khác đều quỳ xuống, làm bộ như trẻ con bị ăn hiếp.
“Hừ!”
Thông Thiên giáo chủ tức giận nói: “Văn Trọng cứu cháu gái mình có gì sai, tại sao vào mồm các người lại thành ra cướp pháp trường? Cháu gái anh ta có tội gì, dựa vào gì mà bị chém đầu?”
Câu Trần Đại Đế trả lời: “Văn Tuyết Tâm bỏ trốn cùng Diệp Thiên, xúc phạm Thiên điều, không biết hối cải, còn cùng Diệp Thiên đối đầu với Thiên Đình, cô ấy luôn có mặt trong mọi trận chiến giữa Thiên đình và Diệp Thiên, xin hỏi Thông Thiên giáo chủ, tội cô ta phạm không phải tội chết sao?”
“Nói năng sàm ngôn!”
Thông Thiên giáo chủ quát lớn: “Văn Tuyết Tâm và Diệp Thiên đi du lịch sau khi đính hôn, sao vào mồm các người lại thành bỏ trốn, xúc phạm Thiên điều được?”
Nói đến đây, ông ấy nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân, hỏi: “Đại Sư huynh, tôi hỏi huynh, con trai Dương Tiễn có tư cách gì cưới cháu gái Văn Trọng?”
“Thứ nhất, luận đơn đấu, Nguyên Thủy là bại tướng dưới tay tôi.”
“Thứ hai, đồ đệ của Nguyên Thủy là Thái Ất, cũng là bại tướng dưới tay Kim Linh, đồ đệ của tôi.”
“Thứ ba, đồ đệ của Thái Ất là Dương Tiễn, cũng chẳng là gì trước mặt Văn Trọng, đồ đệ của Kim Linh.”
“Hôn nhân đại sự phải chú ý đến môn đăng hộ đối, nhà họ Văn tọa lạc tại Thần Tiêu Ngọc Phủ ở tầng ba mươi mốt cõi trời, nhà họ Dương tọa lạc tại Mai Sơn ở tầng thứ nhất cõi trời, thử đem ra so sánh, người trên trời kẻ dưới đất, một bên là thiên kim đại tiểu thư, một bên là tên ăn mày, Ngọc Hoàng dựa vào đâu mà để tên ăn mày này cưới cháu gái Văn Trọng, như vậy có môn đăng hộ đối không?”
“Cái này......”
Thái Thượng Lão Quân cười ngượng nghịu: “Theo đệ nói thì quả thực không môn đăng hộ đối.”
“Như vậy thì đúng rồi còn gì?”
Thông Thiên giáo chủ buông tay nói: “Nếu đã không môn đăng hộ đối, thì cuộc hôn nhân Ngọc Hoàng ban cũng coi như vô hiệu, Tuyết Tâm đi du lịch với Diệp Thiên, dựa vào đâu để gán cho cô ấy tội danh xúc phạm Thiên điều?”
“Dương Tiễn và Na Tra, dựa vào cái gì mà dám đem thiên binh thiên tướng đuổi bắt hai người họ?”
Nói đến đây, ông ấy lại nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn đang với vẻ mặt âm u, chất vấn: “Tôi hỏi ông, có phải ông xúi giục, cố tình kết án Tuyết Tâm tội xúc phạm Thiên đình, sao đó bắt cô ấy về xử trảm, dụ dỗ Văn Trọng đến cứu, để anh ta mang tội danh cướp pháp trường, để dễ dàng diệt trừ, phái người Xiển giáo của ông đến tiếp quản Lôi Bộ, từ từ diệt trừ toàn bộ thế lực Tiệt giáo trên Thiên đình, có đúng vậy không?”
Vừa dứt lời, cả thành Trường An lập tức nhao nhao như ong vỡ tổ.
“Thông Thiên Giáo chủ nói rất có lý.”
“Đúng vậy, xem ra đây là một âm mưu!”
“Lôi Tôn chết thật thảm thiết, bị Xiển giáo hãm hại rồi!”
“Xiển giáo quá thâm hiểm, đây là không khoan nhượng với Tiệt giáo, phải diệt trừ Tiệt giáo!”
Nghe thấy những lời thảo luận dồn dập kéo đến, Nguyên Thủy Thiên Tôn đột ngột tức giận: “Thông Thiên, ông đúng là ngậm máu phun người, tôi vốn dĩ không tham gia vào chuyện này, vậy mà ông có thể thêu dệt nên những tội danh này lên đầu tôi, ông nghĩ rằng tôi không biết tức giận sao?”
Thông Thiên giáo chủ phẫn nộ, nói: “Chính ông mới là người nghĩ tôi không biết tức giận, âm thầm diệt trừ thế lực Tiệt giáo của tôi, nếu hôm nay ông không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, thì tôi với ông coi như xong rồi!”
Vừa dứt lời, Thông Thiên giáo chủ lại rút Tử Điện Chùy ra.
“Ông đúng là không biết lý lẽ!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không nhịn được nữa, cũng rút Tam Bảm Ngọc Như Ý ra, niệm thần chú, Tam Bảm Ngọc Như Ý rời khỏi tay, lơ lửng trước mặt ông ta, rồi biến to lên, lóe ra những ánh sáng chói lọi cùng vô số chữ rune cổ.
Sau đó, Nguyên Thủy Thiên Tôn chừng mắt, Tam Bảm Ngọc Như Ý phóng ra một tia sáng chói mắt, ngay lập tức phá vỡ một khoảng không, nhắm thẳng về phía Thông Thiên giáo chủ.
Tát cả mọi người đều vô cùng kinh hoàng.