Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bước vào Hồng Môn Quốc Độ, đường chủ Ô Nam của Minh Võ Đường lập tức choáng váng trước cảnh tượng trước mặt.

Ông ta vốn tưởng rằng đại điện kim sắc trên không trung này chỉ là một tòa cung điện.

Nhưng sau khi bước vào, ông ta phát hiện ra rằng nơi này thực sự là một thế giới độc lập thu nhỏ.

Thần thức của ông ta phát ra bên ngoài, kinh ngạc phát hiện.

Thần thức của bản thân ông ta không thể nhìn được biên giới của thế giới này.

Một phần khung cảnh của thế giới này xuất hiện trong thần thức của ông ta chính là là cảnh núi non sông nước hùng vĩ, chim chóc và muông thú, vô số mái đình lầu gác.

Bỗng dưng, ông ta nghĩ đến điều gì đó, muốn lập tức quay trở lại thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên, ông ta không thể tìm thấy lối ra ở đâu.

Sau đó, Ô Nam vẻ mặt u ám, nhìn thấy từng người từng người trong băng nhóm sát thủ mà ông đã dẫn theo bước vào.

Sau khi đám sát thủ đi vào, vẻ mặt của bọn chúng cũng giống như Ô Nam lúc nãy, tràn đầy kinh ngạc.

"Đường chủ Ô, không biết lão có suy nghĩ gì về Hồng Môn Quốc Độ của ta?"

Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi bay tới trước mặt đám người Ô Nam, cười hỏi.

Ô Nam sắc mặt ảm đạm: "Ngươi cho rằng cái thế giới nhỏ bé này có thể giết chết lão phu sao? Ngươi quả thực quá ngây thơ rồi. Ngươi nên biết rằng, trước sức mạnh tuyệt đối, ngươi..."

Lời còn chưa nói hết, Ô Nam đột nhiên trợn tròn mắt.

Bởi vì ông ta phát hiện, người thanh niên trước mặt có khí tức khiến ông cảm thấy chấn động.

Khí tức này này mạnh hơn vô số lần so với cung chủ Mục Thanh Minh của bọn họ!

"Rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?!"

Ô Nam nghiến răng nghiến lợi hỏi, lúc này ông ta thực sự cảm thấy sợ hãi.

Thế giới thần bí này, và cả người thanh niên trẻ tuổi trước mặt ông.

Diệp Thiên cười nói: "Ta là ai, trong lòng lão không phải đã có đáp án rồi sao, còn phải hỏi nữa sao?"

Đôi đồng tử của Ô Nam đột nhiên co lại, bàn tay run rẩy duỗi ra, chỉ vào Diệp Thiên kêu to: "Thánh Khư Thủy Tổ?!"

Diệp Thiên cười nhẹ, không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý.

Mặc dù trước đó, đám người Ô Nam đã suy đoán ra rồi.

Nhưng bây giờ khi thấy Diệp Thiên đích thân thừa nhận, ông vẫn cảm thấy hết sức kinh hãi.

"Quả nhiên, ngươi là Thánh Khư Thủy Tổ, thật sự là Thánh Khư Thủy Tổ! Chẳng trách ngươi có thể giết chết Thác Bạt Hùng một cách dễ dàng như vậy!"

Ô Nam sợ hãi, tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào.

Ô Nam lộ rõ vẻ hoang mang sợ sệt, đồng thời truyền sự sợ sệt này cho hơn 30 tên sát thủ sau lưng ông ta.

Thấy dáng vẻ nhốn nháo của đám người Minh Thập Tam Cung, Diệp Thiên khinh thường lắc đầu.

"Bộ mặt của Minh Thập Tam Cung là như thế này sao? Thật khiến người ta quá thất vọng. Các người không định phản kháng lại sao?"

Nghe thấy những lời trêu chọc của Diệp Thiên, sắc mặt của Ô Nam đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Sau đó, bọn họ ý thức được sự thất thố của bản thân, trong chốc lát sắc mặt trở nên hung ác.

"Cho dù ngươi có là Thánh Khư Thủy Tổ ! Ta cũng không tin ngươi có thể đánh bại nhiều người chúng ta như vậy, người đâu đâu xông lên!"

Ô Nam gầm lên một tiếng sắc bén.

Đám sát thủ phía sau đột nhiên hưng phấn, lần lượt rút vũ khí ra, bao vây xung quanh Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ cười, trong mắt tràn đầy ý châm chọc.

"Đám ô hợp các ngươi mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ, lấy trứng chọi đá ư! Tiên thuật, Hạo Nhật!"

Diệp Thiên vừa dứt lời, một vòng sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời của Hồng Môn Quốc Độ. Hạo Nhật vừa xuất hiện, hơi nóng kinh hoàng lập tức quét qua.

 Hơi nóng không lan ra xa mà chỉ tập trung vào đám người Minh Thập Tam Cung.

 "A!!"

Đột nhiên, trong đám người Minh Thập Tam Cung, vang lên những tiếng la hét thảm thiết.

Đám sát thủ bị bao vây bởi một vòng ánh sáng vàng rực rỡ.

Cứ thế, ánh sáng vàng rực lửa thiêu rụi quần áo của đám sát thủ thành tro bụi.

Cơ thể của chúng cũng bùng lên ngọn lửa vàng.

Đám sát thủ của Minh Thiên Cảnh vốn không thể chống lại tiên thuật mà Diệp Thiên thi triển .

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơn 30 tên sát thủ đã bị thiêu rụi thành tro.

Ngay cả thần binh trong tay bọn chúng cũng bị thiêu đốt thành tro.

Chỉ có Ô Nam, nhờ vào tu vi cao của mình, mới miễn cưỡng sống sót

Lúc này, toàn thân ông ta cháy xém, râu tóc cũng cháy thành tro.

Bộ dạng thảm hại vô cùng.

 Song ông ta vẫn nắm chặt Thương Lan Đao trong tay.

 Quả thực là một thứ vũ khí thần thánh, bị tiên thuật chiếu vào mà vẫn không bị ảnh hưởng.

 "Ngươi... Nếu ngươi dám giết ta, Cung chủ và Minh Đế nhất định sẽ không buông tha cho ngươi !!"

Lúc này, Ô Nam đã hoàn toàn khiếp sợ bởi tiên thuật thần kỳ này của Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ cười: "Ta sẽ chờ bọn chúng tới tìm ta!" 

Sau đó, hắn đưa tay ra tung một chiêu, Thương Lan nhận trong tay Ô Nam liền bay tới tay Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn Thương Lan nhận đen như mực trong tay, tán thưởng gật đầu.

Rõ ràng là hắn ta vô cùng hài lòng với chất lượng của con dao găm này.

Sau khi lấy được Thương Lan nhận, Diệp Thiên xoay người bay đi.

Chỉ còn lại Ô Nam ngây người đứng đó, trong lòng chợt lóe lên một tia hy vọng.

Nhưng ngay sau đó hai mắt ông ta bỗng mở lớn.

Vòng Nhật Hạo trên không trung vẫn chưa tan biến, bỗng hóa thành một đường sáng vàng, xuyên thẳng vào người Ô Nam.

 Khoảnh khắc tiếp theo, một ngọn lửa vàng phun ra từ bên trong cơ thể Ô Nam.

 Trong nháy mắt, cả người ông ta bị thiêu đốt thành hư vô.

 Cho đến giờ phút này, tất cả sát thủ của Minh Thập Tam Cung đều đã chết.

 Quá trình tiêu diệt bọn chúng còn không bằng thời gian uống một tách trà.

 Không lâu sau, bóng dáng của Diệp Thiên và Ác Nguyên lại xuất hiện trên bầu trời của Phong Bạo Thành.

 Lần này, Diệp Thiên không dẫn Đóa Đóa đi theo.

Vì chỉ một lát nữa thôi họ sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

 Khi trông thấy Diệp Thiên và Ác Nguyên cơ thể lành lặn xuất hiện trước mặt mọi người.

 Đám nhân sĩ Minh Đạo trong Phong Bạo Thành đột nhiên hoảng sợ.

 Đặc biệt là những người của Túy Tiên Lâu, ánh mắt bọn chúng lúc này tràn đầy tuyệt vọng.

 Nhìn thấy Diệp Thiên và Ác Nguyên chậm rãi đáp xuống trước mặt.

 Đám người của Túy Tiên Lâu lập tức bật khóc, quỳ rạp xuống đất, cúi lạy hai người hết lần này đến lần khác.

 "Đại thần tha mạng, đại thần tha mạng! Xin Ngài hãy tha cho những tên cầm thú hèn mọn này!"

 "Từ nay về sau, Túy Tiên Lâu của chúng thần sẽ chỉ chấp nhận người của Ngũ Đạo, thậm chí sẽ quỳ dưới đất như cẩu để hầu hạ các ngài!"

"Đúng vậy, đại thần! Bọn tiểu nhân sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ ngay, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của các đại thần!"

Diệp Thiên và Ác Nguyên chẳng thèm để ý đến lời cầu khẩn của đám người Minh Đạo trong Túy Tiên Lâu

Cả hai quay người, nghênh ngang đi về phía ngoài thành. 

Sự xuất hiện lần này của họ là để cho tất cả người của Minh Đạo thấy họ đã giết sạch những người của Minh Thập Tam Cung. 

Họ cần những người này giúp họ truyền thông tin.

Bởi vì chỉ có như vậy, các cao thủ Minh Đạo mới lũ lượt tìm đến gây sự với họ.

"Haha, sư bá, con rất mong chờ những điều chúng ta sẽ đối mặt tiếp theo đây, lũ chó con Minh Đạo, đến một con sẽ giết một con, đến hai con sẽ giết hai con! Nếu chúng kéo cả đàn đến, con sẽ khiến chúng hết đường về quê mẹ luôn!”

 Ác Nguyên hưng phấn nói

Diệp Thiên cười nhạt nói: "Tự tin là chuyện tốt, nhưng con nên tu luyện tu vi của mình trước rồi tính. Nếu không, con chỉ có thể đánh chết mấy tên thuộc hạ nhãi nhét của Minh Thiên Cảnh mà thôi."

Tin tức Đường chủ Ô Nam của Minh Vũ Đường Minh Thập Tam Cung và hơn 30 tên sát thủ bị tiêu diệt hoàn toàn ở Phong Bạo Thành

 Nhanh chóng lan rộng khắp Minh Đạo.

Mà lúc này, tại Minh Thập Tam Cung, khuôn mặt của Mục Thanh Minh lạnh như băng.

"Người đâu, mau báo cáo chuyện này với Minh Đế Cung, ta muốn khiến lũ Thánh Khư Thủy Tổ nợ máu phải trả bằng máu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK