Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các vị thánh nhân trăm mối suy tư không thể lý giải.

Nhưng không khó để đoán, có thể tạo ra con khỉ kỳ lạ này chắc chắn là thánh nhân tuyệt đỉnh, có khả năng là Trấn Nguyên Tử, có khả năng là Đại Đạo Hóa Thân Hỗn Nguyên lão tổ, cũng có thể là thủ lĩnh Hồng Quân lão tổ của họ.

Tóm lại có phải Hồng Quân hay không thì vẫn phải chờ Hồng Quân xuất quan sau đó hỏi một chút mới biết.

Dù sao bọn họ cũng không biết tâm tư của Hồng Quân lão tổ, có thể tạo ra một con khỉ, là để giúp Chuẩn Đề dẫn dắt Phật môn lớn mạnh, có vị trí ngang bằng với Thiên Đình khơi dậy hai cỗ thế lực hiệu quả, để bảo vệ địa vị cao nhất của ông ta, không để ai xâm phạm vào.

Cũng giống như Hoàng Đế, thích so sánh thuật, làm cho triều đình chia làm hai phái. Hơn nữa các phái có lực lượng ngang nhau, phái nào nếu quá mạnh, địa vị của Hoàng Đế sẽ không vững chắc. Chỉ khi hai phái kẻ tám lạng người nửa cân áp chế lẫn nhau, đặt sự chú ý của mình lên phái khác thì vị trí của Hoàng Đế mới không ai nhớ tới, cũng có thể không cần lo lắng.

Cho nên khả năng là Hồng Quân cũng rất lớn.

Dù sao sự thật chứng minh, con khỉ đại náo Thiên Cung, Hồng Quân mắt nhắm mắt mở, hơn nữa ngầm đồng ý để Phật môn lớn mạnh, vì thế Hồng Quân cũng rất đáng nghi.

Tóm lại, chờ Hồng Quân xuất quan hỏi rõ sẽ biết.

Lại nói về Tôn Ngộ Không.

Bị Thái Thượng Lão Quân đánh bất ngờ mấy lần, cực kỳ khó chịu.

“Ta nói lão quan này, sao ông không đánh chết lão tôn ta, mà cứ đánh ta mãi như vậy làm gì? Sợ lão tôn ta phá vỡ trận chiến của ông sao?”

Thái Thượng Lão Quân: “...”

Quả thật, ông ta đang lo lắng Tôn Ngộ không không giúp phá trận cho nên muốn tiêu diệt Tôn Ngộ Không. Kết quả con khỉ này mãi không chết, mặc kệ ông ta dùng biện pháp phi thường như thế nào, một cái búng tay có thể làm vỡ đầu khỉ, nhưng đầu khỉ nổ tung thì sống lại, rồi trở về hình dạng bình thường, mặc kệ ai đánh hình dạng nó ra làm sao, nó vẫn như cũ, không biến mất.

“Siêu thoát Tam Giới đi, cái thứ không ở trong Ngũ Hành kia. Thật sự khiến người ta đau đầu mà.”

Thái Thượng Lão Quân thầm thở dài.

“Đừng đánh nữa, còn đánh lão tôn ta, đừng trách ta nhổ râu ông.”

Tôn Ngộ Không cảnh cáo Thái Thượng Lão Quân một câu, rồi đi đến gần chuông Đông Hoàng. Thái Thượng Lão Quân biết đánh nó không chết, cũng không mất sức đánh con khỉ này, tập trung đối phó Thông Thiên Giáo Chủ.

Rất nhanh, Tôn Ngộ Không liền nhìn thấy bên trong chuông Đông Hoàng.

“Thì ra hai người trốn ở bên trong, lão tôn ta còn tưởng rằng hai người bị bọn họ đánh chết. Không chết là được rồi, không chết là được rồi.”

Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói.

“Đây là một con khỉ kỳ quái.”

Côn Bằng lão tổ vốn không để Tôn Ngộ Không vào mắt, cũng không thể không nhìn Tôn Ngộ Không trên không trung.

Ông ta là Côn Bằng đạo pháp tài giỏi, ở trong Tuyệt Tiên Trận nửa bước cũng khó đi, nhưng con khỉ này tuy tu vi thấp, nhưng có thể tỉnh lại trong pháp trận, ông ta muốn không bội phục cũng khó.

Đương nhiên, ông ta cũng nghe nói qua chuyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, đao chém búa chặt cũng không chết, lò luyện đan cũng không thể luyện hóa được đã biết nó thoát khỏi Tam Giới, không ở trong Ngũ Hành nên không bị Ngũ Hành hại.

Mà bất kỳ một pháp trận nào cũng phải mượn Ngũ Hành, cho nên phàm là thuộc tính Ngũ Hành đều không làm con khỉ này bị thương được, cho nên năng lượng trong pháp trận đánh trên người con khỉ, cũng giống như bông đánh trên người con khỉ, không gây ra ảnh hưởng gì. Ngược lại phép thuật của Thái Thượng lão giả không ở trong Ngũ Hành nên khi đánh lên người Tôn Ngộ Không có thể đánh nó bất ngờ.

Nhưng cũng bởi vì Tôn Ngộ Không không ở trong Ngũ Hành, mà Tam Giới, đều có Ngũ Hành. Đây cũng là nguyên nhân không thể đánh chết con khỉ trừ khi đem con khỉ nhốt trong không gian cách ly Ngũ Hành mới có thể giết chết con khỉ.

Nhưng mấu chốt là không tìm được nơi như vậy, cho nên cũng không giết được con khỉ này.

“Tình hình bên ngoài thế nào?” Diệp Thiên hỏi.

Tôn Ngộ Không trả lời: “Một đám người đang sốt ruột bên ngoài, chờ mấy người phá trận đi ra ngoài. Chờ mãi chờ mãi cũng không thấy mấy người phá trận đi ra, mà quan trọng là đi tìm Trấn Nguyên lão huynh, ông ta cũng không đến giúp khiến lão Tôn tức giận quá nên liền chạy vào xem tình huống của mấy người như thế nào.”

Diệp Thiên hỏi: “Bên ngoài đã qua bao lâu rồi?”

Ở trong pháp trận này, không biết ngày đêm, không biết thời gian, nên hắn cũng không biết đã ở bên trong bao lâu, nhưng biết đã qua rất lâu.

Kết quả câu trả lời của Tôn Ngộ Không khiến Diệp Thiên sợ hãi muốn rớt cằm.

“Từ lúc mấy người đi vào pháp trận cho đến lúc lão Tôn đi vào pháp trận đã qua nửa năm tám ngày rồi.”

“Cái gì!”

Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ đều sợ hãi.

Hơn nửa năm trôi qua?

Vậy chẳng phải là có nghĩa là qua năm tháng nữa, Hồng Quân lão tặc sẽ xuất quan sao?

Cả người Diệp Thiên cảm thấy không ổn ngay lập tức.

Hắn căn bản không biết phá pháp trận này như thế nào.

Bởi vì bị cản trở quá nhiều, đi ra ngoài không chỉ có năng lượng pháp trận cản trở, còn có đám người Nguyên Thủy cản trở, vì thế căn bản không dám đi ra ngoài. Một khi đi ra ngoài thì phải bị đánh, thậm chí bị đánh chết.

Chỉ có thể trốn trong pháp trận này cẩn thận kéo dài chút hơi tàn.

Kết quả kéo dài hơi tàn tận nửa năm.

“Thông Thiên đạo hữu, bên ngoài đã qua hơn nửa năm, còn khoảng năm tháng nữa tên chó già Hồng Quân sẽ xuất quan, ngươi định nghiên cứu pháp trận như thế nào, tìm cách triệt phá được không?”

Diệp Thiên hô.

“Cái gì!”

Thông Thiên Giáo Chủ đối đầu với Thái Thượng Lão Quân nghe được lời này, bị kinh hãi thiếu chút nữa không cẩn thận bị sự công kích của Thiên Thư đánh trúng.

Đã qua nửa năm, với sự hiểu biết pháp trận của mình vẫn chưa đến một phần mười còn bị Thái Thượng làm ảnh hưởng càng khó để hiểu pháp trận.

“Ha ha!”

Tiếng cười của đám người Nguyên Thủy vang lên.

“Đừng chống cự vô ích nữa, chờ Hồng Quân lão tổ xuất quan sẽ tiêu diệt từng người một các người.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đắc ý nói.

Từ phản ứng của Diệp Thiên và Thông Thiên ông ta biết bọn họ đang tuyệt vọng.

Quả nhiên, Thông Thiên cũng không có tâm tình đối phó Thái Thượng Lão Quân, một bên đánh một bên trở lại bên trong chuông Đông Hoàng. Thái Thượng Lão Quân ngược lại cũng không dám đi vào, sợ bị bọn Diệp Thiên bắt được, sau đó dùng Tứ Tượng Phong Thiên Quyết nhốt ông ta vào trong chuông Đông Hoàng, ba người bắt tay đánh ông ta. Cho nên chỉ có thể ở bên ngoài chuông Đông Hoàng chờ bọn họ đi ra, sau đó lại đánh bọn họ.

Làm sao bây giờ? Thời gian nửa năm cứ trôi qua như vậy, nhưng mà ta vẫn chưa hiểu được một phần mười pháp trận. Bị ảnh hưởng căn bản không cách nào nghiên cứu để phá trận. Còn lại một chút thời gian như vậy, nếu lại bị bọn họ làm ảnh hưởng, vậy đến khi Hồng Quân xuất quan, chúng ta thật sự xong luôn.” Thông Thiên Giáo Chủ nói.

Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ lâm vào trầm mặc.

Lúc này, Tôn Ngộ Không nói: “Nếu không lão Tôn ta làm mắt cho mấy người, dạo qua pháp trận một lần, sau đó nghiên cứu phá trận?”

Sau khi nghe xong, đám người Diệp Thiên nhìn nhau một cái, sau đó đều nở nụ cười.

“Ha ha, thời điểm quan trọng thì con khỉ này cung hữu dụng đấy.”

Thông Thiên Giáo Chủ cười nói, sau đó ba người cùng nhau đưa thần thức lên người Tôn Ngộ Không. Cứ như vậy, Tôn Ngộ Không nhìn thấy tất cả, bọn họ cũng có thể nhờ thần thức nhìn thấy.

“Ngộ Không, ta đi kéo Thái Thượng lại, sau đó ngươi lại đi ra ngoài quan sát.”

Thông Thiên nói, rồi rời khỏi bên trong chuông Đông Hoàng, đối đầu với Thái Thượng lần nữa.

Mà Tôn Ngộ Không, theo sát phía sau đi ra ngoài, ở trong pháp trận chạy khắp nơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK