“Điều này...”
Các quan viên đều đang rất vui mừng, nhưng mà khi nghe được lời nói của Diệp Thiên thì tất cả đều cười cứng ngắc nhìn nhau.
Nụ cười của thần hoàng cũng có chút cứng ngắc.
Bởi vì Diệp Thiên là xin từ chức, không muốn nhận trọng trách này.
“Vương Tần, tại sao lại nói lời này?”
Thần hoàng đặt ly rượu xuống và nói: “Từ khi bắt đầu chiến tranh đến nay thì đại quân thần tộc của chúng ta toàn rút lui, lãnh thổ bị chiếm đóng từng tấc từng tấc. Trẫm bất an, triều đình bất an, việc quân bất an, dân bất an.”
“Là nhờ trận chiến này của Tần Vương nên mới ổn định quần thần, cho trẫm, cho bá quan, cho quân lính, cho toàn bộ bách tính cảm giác tự tin.”
“Nay Tần Vương muốn trút bỏ gánh nặng, e rằng triều đình không ổn, quân không yên, dân không yên. Người không biết còn tưởng rằng trẫm đã đối xử tệ với Tần Vương, làm tổn thương trái tim của Tần Vương đó.”
Diệp Thiên cười nói: “Bệ hạ đã suy nghĩ quá nhiều. Người đời đều biết ta là Thái Ất Kim Tiên, muốn làm quan hay tướng quân thì đã làm lâu rồi. Sở dĩ tôi không muốn làm chủ yếu cũng là vì ta là người thích tự do tự tại.”
“Cho nên cho dù ta bỏ đi trọng trách không làm thì thiên hạ cũng không nói gì bệ hạ được nên bệ hạ không cần lo lắng.”
Tiên hoàng đang định nói gì, một đại thần nói: “Bệ hạ, nếu Tần Vương không muốn dẫn binh đi đánh nữa thì cứ làm theo ý của ngài ấy đi, dù sao thì dưa hái xanh cũng không ngọt.”
“Còn có, Tần Vương biến tiến biết lùi cũng là rất tốt rồi , bệ hạ cần gì phải làm cho Tần Vương khó xử?”
Nghe vậy, thần hoàng suy nghĩ cẩn thận, để cho Diệp Thiên từ chức cũng không sai. Bởi vì bây giờ Diệp Thiên đã quá nổi tiếng. Mọi người đều coi hắn như là một thiên nhân.
Trước khi trận chiến bắt đầu, hắn có thể tính toán rằng trong vòng ba năm thì nhân tộc và tiên tộc sẽ tấn công thần tộc khiến ai cũng không tin, cuối cùng lời nói của hắn đã được thực tế kiểm chứng, vì vậy hắn đã giành được sự ngưỡng mộ của người trong thiên hạ.
Sau khi khai chiến, đại quân thần tộc đang dần dần bị đánh lui, các thành trì, quận huyện đều bị mất, lãnh thổ từng bước từng bước bị xâm chiếm. Mọi người đều bất lực và chỉ có thể ngồi đó mà chờ đợi sự diệt vong.
Nhưng vào lúc đó thì Diệp Thiên đã phát minh ra binh pháp, củng cố sức mạnh của đại quân và dẫn dắt đại quân làm ra một trận chiến hoàn hảo nhất trong lịch sử của thần tộc, đã trở thành huyền thoại trong lòng người dân.
Nếu như hắn không buông bỏ trọng trách mà không ngừng đóng góp như thế này thì trong mắt người đời, có hắn sẽ có duy nhất một vị Tần Vương, không còn tiên hoàng như ông ta nữa.
Vì vậy, Diệp Thiên từ chức thì quả thực là chuyện tốt.
Đối với thần hoàng như ông ta thì chính là bảo vệ thể diện của ông ta, đối với Diệp Thiên hắn chính là bảo vệ chính mình, là tốt cho mọi người.
“Nếu Tần Vương đã quyết định vậy thì ta sẽ không ép Tần Vương ở lại nữa.”
“Tần Vương không muốn gồng gánh trọng trách, muốn nhàn vân dã hạc thì cũng được, nhưng mà phải giữ lấy tước vị của Tần Vương, hưởng đãi ngộ của Tần Vương. Trẫm không thể đối xử tệ với Tần Vương được.”
Thần hoàng nói sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.
“Cảm ơn bệ hạ.”
Lý do tại sao Diệp Thiên từ chức là vì hắn không muốn lãng phí thời gian vào việc chiến đấu vì thần tộc. Hắn muốn dùng thời gian này tu luyện nâng cao tu vi, nếu không cuộc chiến này đánh mấy vạn nam, hắn cứ đánh như vậy rồi làm sao có thời gian tu luyện được?
Hơn nữa, công lao càng lớn thì càng nguy hiểm, có thể sẽ trở thành cái gai trong mắt của thần hoàng. Khi tình hình chung ổn định thì thần tộc có thể bất khả chiến bại, thần hoàng đã có thể sẽ giết hắn. Sau đó tuyên bố rằng hắn đã chết trong trận chiến, không ai có thể bắt lỗi điều đó.
Vì vậy hắn phải nhanh chóng rút lui trước khi xuống ghềnh thác, đó là cách tốt nhất để bảo vệ chính mình.
Sau bữa tiệc, Diệp Thiên và Đóa Đóa lên xe ngựa rời Hoàng Đô.
Sau khi chơi xung quanh một vài ngày.
Diệp Thiên và Đóa Đóa lẻn về tiên tộc và đến nhà họ Tiêu.
Lúc này, nhà họ Tiêu.
Tiêu Cẩm Sắc chơi bản nhạc mà Diệp Thiên đã dạy cho cô ấy, cảm giác khao khát Diệp Thiên trong lòng giống như nước sông Hoàng Giang, chảy tràn vô tận.
“Em ở đầu sông Hoàng Giang. Anh ở cuối sông Hoàng Giang. Ngày ngày nhớ anh nhưng chẳng thấy anh. Cùng uống nước Hoàng Giang. Dòng sông này bao giờ ngừng trôi? Nỗi hận này bao giờ mới hết? Chỉ mong lòng anh như lòng em. Nhất định không phụ nỗi niềm tương tư.”
Sau khi Tiêu Cẩm Sắc hát xong một bài hát, cô ấy nhìn sông Hoàng Giang ở phía xa xa và lẩm bẩm những câu thơ của Diệp Thiên để lại.
Cảm giác khao khát đã trở nên mãnh liệt hơn.
Đúng vậy, con sông đó tên là sông Hoàng Giang, dài hơn hàng tỷ lần sông Hoàng Giang trên Trái Đất, chảy từ nhân tộc đến thần tộc rồi đến tiên tộc, sau đó sẽ từ quỷ tộc ra đến biển cả. Đây là con sông dài nhất trong đại lục Thiên Thánh nên được đặt tên là sông Hoàng Giang.
“Cũng không biết thầy Diệp và Đóa Đóa đã đi đâu, có nhớ mình không, họ có quay lại không?” Cô ấy tự hỏi mình.
Nhưng mà rất nhanh sau đó thì cô ấy cười khổ.
“Một người đàn ông phong lưu như thầy Diệp, đi đến đâu cũng phải có nhiều mỹ nữ thích, vậy sao có thể nhớ một người qua đường như mình? Có lẽ hiện tại anh ấy đang ôm mỹ nhân nào đó, dạy cô ta đánh đàn, ngâm thơ cho cô ta nghe nữa.”
Nghĩ đến đây, cô ấy lại nhàn nhạt thở dài.
Đang chuẩn bị xuống cầm đài.
Đột ngột!
Ầm ầm ầm!
Hai chùm ánh sáng bắn với tốc độ cực nhanh và đáp xuống cầm đài.
“Ai?”
Theo bản năng, Tiêu Cẩm Sắc triệu hồi pháp bảo và đâm tới.
Kết quả là bị hai ngón tay kẹp lấy.
“Sao hả, đây là do nhớ nhung thành hận, không hoan nghênh ta trở về?” Diệp Thiên cười hỏi.
“Thầy Diệp?” Tiêu Cẩm Sắc mắt sáng lên.
Lúc chuẩn bị cất kiếm thì liền vọt tới trên người Diệp Thiên, giữ lấy cổ hắn, treo trên người Diệp Thiên như con lười, cao hứng nói.
“Thầy Diệp, thầy đã trở lại, tôi nhớ anh muốn chết!”
Đóa Đóa không thể nhịn được cười.
“Hóa ra là chị Cẩm Sắc cũng có lúc không rụt rè như vậy.” Khuôn mặt của Tiêu Cẩm Sắc đột nhiên trở nên nóng bỏng, cô ấy nhận ra bản thân đã quá phấn khích.
“Cái đó... thầy Diệp, tại sao anh lại trở lại?”
Cô ấy hỏi một cách tế nhị, tự hỏi liệu Diệp Thiên có nhớ cô ấy không.
“Bên ngoài hò hét hoảng loạn, khắp nơi đều là khói lửa chiến tranh muốn kéo ta vào làm quân lính. Ta cũng không thể đi khắp núi sông nước liền trở về núp ở chỗ của cô, cô cũng loan tin tức về trở lại của ta, miễn cho người ta bắt tôi làm lính.” Diệp Thiên nói.
“Không nói, không nói!” Tiêu Cẩm Sắt liên tục lắc đầu: “Tôi cũng không muốn thầy Diệp bị bắt trở thành lính. Tốt nhất là nên trốn ở chỗ tôi vĩnh viễn đừng đi đâu nữa.”
“Nếu như vậy thì ba ta có thể đi cùng cô mỗi ngày có phải không?” Đóa Đóa cười hỏi.
“Nào có.”
Tiêu Cẩm Sắt cúi đầu, trong lòng đúng là là nghĩ như vậy.
Đêm đó, cô ấy cùng Diệp Thiên thức trắng đêm rất hài lòng.
Ngày hôm sau.
Diệp Thiên đưa một viên đá truyền âm cho Tiêu Cẩm Sắt, giải thích: “Những ngày sau, ta cũng không thể ở cùng cô, ta còn phải tu luyện nữa, cô chú ý đá truyền âm này một chút. Nếu có người truyền âm đến, là giọng của phụ nữ thì không cần để ý, nếu đó là giọng của đàn ông thì chỉ cần hỏi anh ta có phải là Tiết Nghĩa Sơn không. Nếu anh ta nói phải thì cô hãy gọi ta dừng tu luyện, nếu không thì đừng ngăn ta tu luyện.”
“Được thôi.”
Tiêu Cẩm Sắc cầm lấy viên đá truyền âm, ngượng ngùng trả lời: “Thầy Diệp, ngày mai lại bắt đầu tu luyện được không?”
“Cô không mệt, ta mệt.”
Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ấy, sau đó vào phòng bắt đầu tu luyện.
“Thầy Diệp lợi hại như vậy mà cũng mệt sao?”
Cô ấy gãi đầu và tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng mà nghĩ đến việc thầy Diệp đã trở lại thì sẽ có cơ hội trong tương lai, cô ấy cảm thấy hạnh phúc.
Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt.
Mặc dù thần tộc tinh thông binh pháp, nhưng mà họ vẫn mất một nửa lãnh thổ của mình dưới nỗ lực toàn lực của nhân tộc và tiên tộc .
Một đánh hai căn bản là không thể đánh bại chút nào.
Mà với thời gian trôi qua từng ngày, lại không có tin tức từ Thái Vương
Hoàng đế của con người nghiêm túc nghi ngờ rằng Vương Thái không đi nhầm tinh vực mà chắc chắn đã bị Tử Vi Tinh tiêu diệt.
Nghĩ đến việc thần tộc đã là cung giương hết đà và dưới sự phát triển của 20 năm qua thì số lượng nhân tộc cũng đã tăng lên, trừ đi hơn 200 nghìn tỷ quân đã tham gia vào cuộc chiến ban đầu và 200 nghìn tỷ quân bảo vệ chống lại ma tộc và yêu tộc thì vẫn còn có một đại quân hơn 200 nghìn tỷ.
Ông ta đã quyết định cử một vài nhân vương, mang theo đại quân 200 nghìn tỷ và đến Tử Vi Tinh một lần nữa.
Tiết Nghĩa Sơn nhận được tin tức thì truyền âm cho Diệp Thiên.
“Thầy Diệp, Tiết Tư Sơn tới truyền tin nói có chuyện gấp muốn nói với anh!”
Tiêu Cẩm Sắc hét lên một lúc lâu.
Diệp Thiên chấm dứt tu luyện, truyền âm cho Tiết Nghĩa Sơn, biết được nhân tộc sắp phái quân đến Tử Vi Tinh, nên trong lòng thầm nói: “Xem ra nhất định phải để yêu tộc và quỷ tộc tham chiến rồi.”
Sau khi đưa ra quyết định này, hắn đã gửi một truyền âm tới công chúa ma tộc.
“Hừ!”
Công chúa ma tộc nhận được truyền âm thì tức giận nói: “Người phụ nữ hôi thối, phát truyền âm gì cho tôi nữa, để tôi tìm được cô thì tôi đảm bảo sẽ giết chết cô!”
“Người phụ nữ hôi thối gì?” Diệp Thiên hỏi.
Công chúa ma tộc sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: “Tôi đã truyền âm cho anh mấy lần, đều do phụ nữ tiếp nhận, nói cô ta là phụ nữ của anh. Bổn cung không chiếm được anh mà còn dám chọc tức tôi! Anh có phụ nữ rồi còn truyền âm cho tôi làm cái gì nữa?”
Diệp Thiên biết chính là do hai phụ nữ xé nhau trong truyền âm.
“Ta đã có con gái rồi, vốn là nên có phụ nữ chứ, không có phụ nữ thì con gái của ta từ đâu tới?” Diệp Thiên cười hỏi.
“Vậy anh có phụ nữ rồi còn truyền âm cho tôi làm gì?”
Diệp Thiên nói: “Tôi muốn bảo cô thuyết phục phụ hoàng của cô có thể phái quân đi tiếp tục đánh được rồi. Sau khi thần tộc bị tiêu diệt thì tộc tiếp theo phải dọn dẹp đó chính là yêu tộc và ma tộc của các cô đó, ta nghĩ cô hiểu rồi.”
“Tôi muốn anh nói!” Công chúa ma tộc tức giận nói: “Phụ hoàng tôi tự có chừng mực, ông ấy định để cho bọn họ đánh thêm mười năm nữa mới phái quân đi, không cần anh quản.”
Cô ta tức giận cúp máy truyền tin.
Trong mười năm, nhân tộc đã đánh được Tử Vi Tinh.
Mà tu vi của hắn sau 20 năm tu luyện này cũng đã tăng lên 1/5, phải tu luyện bảy tám mươi năm mới có thể tiến vào Thái Ất Cảnh cấp ba, hiện tại hắn chỉ mới ở cấp hai mà thôi. Dù ăn vấn đạo tiên quả thì cũng chỉ mới là cấp ba.
Mà Tiết Nghĩa Sơn nói rằng lần này hoàng đế của con người rất quyết tâm, ông ta đã cử ba vị nhân vương đi và họ đều là những nhân vật vô cùng lợi hại, có hai người Thái Ất cấp sáu và một Thái Ất cấp bảy.
Sau đó, ngay cả khi hắn cố gắng ngăn chặn nó thì cũng không thể ngăn họ tiến về phía trước.
“Xem ra chúng ta phải đến ma tộc làm cho ma tộc điều động binh lính, nếu không thì Tử Vi Tinh sẽ gặp nguy hiểm!”
Đùa thôi, một đại quân 200 nghìn tỷ, cộng với ba người cao thủ là có thể đánh bại Tử Vi Tinh!
Vì vậy, hắn đã kêu Đóa Đóa ngừng tu luyện và cùng với Đóa Đóa đi đến ma tộc.
“Đánh cho tôi!”
Khi vừa tiến vào lãnh thổ của ma tộc, đại quân ma tộc mai phục ở biên giới đã nổ súng vào Diệp Thiên và Đóa Đóa.
Bởi vì Diệp Thiên sử dụng thần khí gia tốc, tốc độ rất nhanh nên hỏa lực bắn không tới, Diệp Thiên cùng Đóa Đóa tiến vào lãnh địa của ma tộc.
Chẳng mấy chốc, đã có người truyền vào lãnh thổ của ma tộc, là tin tức về một Thái Ất Kim Tiên tiến vào ma tộc và nhiều quỷ vương bắt đầu di chuyển để tìm kiếm tung tích của những người đã vào trong ma tộc.
Diệp Thiên và Đóa Đóa đến một thành trì và chuẩn bị gửi một bản truyền âm cho công chúa của quỷ tộc.
Có một âm thanh giận dữ vang lên
“Đạo tặc lớn mật, dám xâm phạm lãnh thổ ma tộc của ta, nạp mạng đi!”
Một ít ma khí cuồng bạo lập tức quét về phía Diệp Thiên.