"Cái này. . ."
Trải qua một phen giải thích của Ác Nguyên, Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử, Bàn Cổ, Nữ Oa tựa hồ cảm thấy việc Ác Nguyên làm cũng không có gì sai cả.
Ngược lại còn khiến người ta cảm thấy ông ta đang tạo phúc cho hỗn độn, không chỉ không có tội, ngược lại còn có công.
Diệp Thiên cười cười: "Đồ nhi à, trước khi vi sư sáng tạo vạn linh, đã từng đối nói qua với ngươi và Hỗn Nguyên. Suy nghĩ của vi sư trước đó tựa hồ không chính xác cho lắm, không thể để vạn linh trường sinh bất tử, nếu không số lượng quá nhiều sẽ dẫn phát tai nạn."
"Cho nên, vi sư để các ngươi, sau này nếu vạn linh lại xuất hiện, các ngươi một cái dẫn dắt Ma đạo, một cái dẫn dắt tiên đạo, để thế gian vạn vật thuận theo tự nhiên phát triển, không tham gia vào tranh đoạt lợi ích của vạn linh, cũng không cần ngăn cản vạn linh tranh cướp giết đoạt, chỉ cần không dẫn đến huỷ diệt thì cứ mặc kệ, nếu bỏ qua được thì bỏ qua. Coi việc tranh đoạt lợi ích, tranh cướp giết đoạt đó như biện pháp phòng ngừa vạn linh sinh sôi quá mức.”
"Hỗn Nguyên làm được, hắn lấy đạo pháp tự nhiên làm nguyên tắc phát triển tiên đạo, để tiên đạo thuận theo tự nhiên phát triển. Các đệ tử ở giữa phân tranh có thể mặc kệ liền mặc kệ, thiên hạ sinh linh ở giữa phân tranh, cũng như vậy có thể mặc kệ liền mặc kệ, chỉ cần không khiến vạn vật bị hủy diệt, thì cố gắng không nhúng tay vào."
"Làm sao đến lượt ngươi thì lại vi phạm ý nguyện của vi sư, lấy việc thôn phệ vạn linh làm cơ sở tu luyện chứ? Nếu như thiên hạ đều là Ma thì còn phát triển thế nào được nữa? Ma nuốt Ma sao? Nhiều Ma như vậy, nuốt đến nuốt đi, đến cuối cùng của cuối cùng thế gian chỉ còn lại mấy cái đại Ma đầu, những sinh linh khác đã bị huỷ diệt, thế giới này còn có thể phát triển sao? Vạn linh mà vi sư dùng máu thịt hình hài và sinh mệnh sáng tạo ra, chẳng phải sẽ chỉ trong chốc lát bị hủy hoại hay sao?"
"Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra, quy tắc tu luyện của ngươi là sai lầm ư?"
Sau khi nghe những lời nói Diệp Thiên, bọn người Trấn Nguyên Tử bỗng nhiên lại ý thức được, cách làm của Ác Nguyên là không thể làm.
Bọn hắn đều từng sinh hoạt tại thời kì Hỗn Độn, biết Ma cần thôn phệ sinh linh để tu luyện, không giống tu tiên dùng linh khí để tu luyện.
Nếu như Ma phát triển lớn mạnh, toàn bộ Hỗn Độn đều là Ma. Ma thôn phệ vạn linh để tu luyện, Ma số lượng càng ngày càng nhiều, vạn linh sinh sôi số lượng không đủ để Ma thôn phệ, sớm muộn cũng có một ngày không còn vạn linh nữa.
Vạn linh không còn, chỉ còn lại Ma, muốn tiếp tục tu luyện tăng cao tu vi, liền phải Ma nuốt Ma.
Mà Ma thôn phệ Ma cũng sẽ chỉ làm số lượng Ma càng ngày càng ít.
Tư tưởng Ma vốn chính là cực đoan, lấy bản thân làm trung tâm, vì chính mình mà không từ thủ đoạn, chúng tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện thôn phệ đồng bọn để tăng tu vi cho bản thân. Đến cuối cùng, Ma cũng chẳng còn mấy cái, toàn bộ Hỗn Độn cũng chỉ còn lại mấy người, vậy thì nỗ lực của Thánh Hư Thủy Tổ quả thực sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát..
Cho nên, cách tu luyện của Ma là không được.
Ngược lại tiên đạo.
Sau Thần Ma đại chiến, toàn bộ Thiên Giới Địa Giới, đều tu luyện tiên đạo.
Trải qua mấy ngàn vạn năm trôi, cũng không có bởi vì nhân số quá nhiều mà dẫn tới chuyện thiên địa vạn linh bị cắt đứt.
Vạn linh do Thánh Hư Thủy Tổ sáng tạo vẫn đều đang tồn tại.
Cũng nhờ có Hỗn Nguyên Lão Tổ nghe theo quan niệm thuận theo tự nhiên của Thánh Hư Thủy Tổ, để tiên đạo coi đạo pháp tự nhiên thành chuẩn tắc. Đồng thời Hỗn Nguyên cũng thông minh, sửa lại tiên đạo, để tiên đạo đột phá cảnh giới trở nên khó khăn hơn, tuổi thọ mỗi một cảnh giới cũng có hạn. Nếu ngươi tư chất cũng không tốt, không đột phá được cảnh giới, thọ nguyên hết thì phải chết. Mà một sinh linh tử vong gánh nặng của hỗn độn cũng sẽ nhỏ hơn.
Vẫn lấy đạo pháp tự nhiên làm nguyên tắc, để thế gian vạn vật phát triển thuận theo tự nhiên, nếu có tranh đoạt lợi ích giết chóc xuất hiện liền để mặc chúng phát triển. Chém giết cũng có thể giảm số lượng sinh linh xuống. Mỗi ngày sinh linh đều đang tăng lên, nếu không dùng giết chóc để giảm bớt, cuối cùng sẽ không khống chế được số lượng phát triển.
Có thể nói, tiên đạo sau khi Hỗn Nguyên thay đổi, có ích giúp vạn vật thế gian đều có thể sống sót. Một khi số lượng sinh linh đến mức nhất định thì sẽ có một trận giết chóc phân tranh lớn xuất hiện, sau khi giết chóc phân tranh, lợi ích chia xong, mọi thứ lại trở về bình tĩnh, vạn linh tiếp tục ổn định sinh trưởng, đợi đến mức nhất định lại là xuất hiện tranh đoạt chém giết,cứ quanh quẩn như vậy, sinh linh sẽ không bị huỷ diệt, đồng thời cũng không sinh trưởng quá nhiều.
Đây là sưn thông minh của Hỗn Nguyên.
Ngược lại phương pháp kia của Ác Nguyên hoàn toàn không thể được.
"Chuyện đó sẽ không nghiêm trọng như sư phụ nghĩ đâu, cho dù khắp thiên hạ đều là Ma đi chẳng nữa, cùng lắm thì không sử dụng cách thôn phệ nữa, đệ tử lại thay đổi chuẩn tắc của Ma, không dùng cách thôn phệ để tăng tu vi, đổi lại dùng tài nguyên cùng linh khí để tu luyện. Ma cũng có thể phát triển như thường, sẽ không diệt vong, sẽ không khiến cho Hỗn Độn trở nên trống rỗng. Sư phụ người hiểu nhầm rồi." Ác Nguyên nói.
Diệp Thiên cười cười: " Cũng không phải lần đầu vi sư liên hệ với Ma, ta biết các ngươi cực đoan. Nếu vi sư tiếp tục nói phương pháp này của ngươi là sai, ngươi vẫn có thể tìm ra lý do để giải thích, nói tóm lại, ngươi không cho rằng bản thân sai."
"Như vậy vi sư, tạm thời sẽ không đánh giá việc ngươi thay đổi chuẩn tác của ma đạo là đúng hay sai. Chỉ nói tới chuyện ngươi mơ tưởng tới đạo cốt của vi sư.”
"Vi sư dạy dỗ các ngươi, đối với các người đều có ân lớn. Vi sư đem hết những gì mình biết dạy cho các ngươi, không có vì sư sẽ không có các ngươi hôm nay, các ngươi càng không thể bất tử bất diệt lâu như vậy. Có thể nói mạng của các ngươi vi sư cho, cho dù vi sư chết, trong lòng các ngươi phải có vi sư, kính trọng vi sư. Dù là trong lòng các ngươi không có vi sư, không kính trọng vi sư cũng không sao hết, bởi vi sư căn bản không quan tâm những chuyện này. Điều vi sư quan tâm chính là khắp nơi trên thế giới này có thể tràn ngập sự sống. Nhưng ngươi thì sao, tham lam đạo cốt của vi sư chi, không muốn cho vi sư có cuộc sống mới hay sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rằng việc đó chẳng khác nào giết chết vi sư cả? Vi sư cho ngươi cơ hội sống, cho ngươi tu vi, cho ngươi tất cả mọi thứ, nhưng ngươi lại muốn vi sư vĩnh viễn chết đi, chẳng lẽ đây là đúng?"
Ác Nguyên trả lời: "Sư phụ, đệ tử muốn đạo cốt của ngãi cũng không có ý định chiếm giữ vĩnh viễn. Đệ tử chỉ muốn có sự thông minh giống như của sư phụ, sửa chữa ma đạo tốt hơn, hoàn hảo hơn. Đồng thời cũng nhanh chóng có được sức mạnh của sư phụ, dùng đạo pháp vô thượng đem Hỗn Độn và Hồng Mông ghép lại với nhau, khiến Hồng Mông bị huỷ hoại quay trở về trước kia.”
"Đệ tử tự biết mình ngu muội, không có sự thông minh giống như sư phụ, cho nên muốn có được đạo cốt của sư phụ. Xem mình có thể trở nên thông minh hơn hay không, chứ không hề muốn giết sư phụ, huỷ hoại cơ hội có được tân sinh của sư phụ, sư phụ người hiểu lầm đệ tử rồi!"
Diệp Thiên nghe vậy, bật cười cho qua.
Hắn biết, Cho dù mình có chỉ trích Ác Nguyên thế nào, Ác Nguyên đều sẽ có lý do để bao biện. Cho nên, hắn cũng không định tiếp tục đàm luận đúng sai với Ác Nguyên.
Một kẻ không biết sai, cho dù ngươi là nói với hắn thế nào, hắn đều có lý do biện giải cho mình. Bởi vì trên đời, vốn không có đúng sai.
Đứng ở góc độ khác nhau, đối với mỗi sự vật sẽ có kết luận khác nhau.
"Vậy bây giờ, vi sư muốn ngươi dừng tay, ngươi có thể dừng tay hay không?" Diệp Thiên hỏi.
Dù sao cũng là đệ tử do hắn dạy dỗ, hắn cũng không đành lòng, không xuống tay giết được. Cũng giống như đối với con cái, thân là cha sao có thể nhẫn tâm giết con mình chứ?
Chỉ cần Ác Nguyên chịu dừng tay, cho dù Ác Nguyên không nhận sai, nhưng chịu nghe hắn, hắn muốn Ác Nguyên làm gì Ác Nguyên liền làm vậy, hắn sẽ bỏ qua cho Ác Nguyên.
"Sư phụ, tử không phải đệ không nể mặt ngài, năm đó là Hỗn Nguyên khinh người quá mức, nhẫn tâm giết đệ tử. Đệ tử cầu xin hắn đừng giết đệ tử, nhưng hắn vẫn không chịu tha cho đệ tử. Không chỉ nổ tung nhục thân mà còn xé nát thần hồn của đệ tử nữa. Hắn dùng pháp bảo đốt luyện thần hồn và nhục thân của đệ tử, đáng hận vô cùng."
"Nếu không phải năm đó một sợi tàn hồn của đệ tử chạy trốn được, cộng thêm đến được một nửa khác của Hồng Mông, đệ tử sớm đã biến mất, trên đời này cũng không còn Ác Nguyên nữa. Hỗn Nguyên không đúng, mối thù tàn sát đồng môn này, đệ tử nhất định phải trả. Mong sư phụ không nhúng tay vào, để đệ tử làm thịt Hỗn Nguyên. Chờ xử lý Hỗn Nguyên xong, đệ tử sẽ nghe theo sư phụ!"
Nghe thấy vậy, Hồng Quân cảm thấy lạnh lòng.
Nếu là Ác Nguyên giết Hỗn Nguyên xong, Thánh Hư Thuỷ Tổ bảo vì ông ta liền làm đó vậy chẳng phải Hồng Quân ông cũng toi đời sao?
Phải biết là Thánh Hư Thuỷ Tổ rất có khả năng chính là Thái Nhất!
Thái Nhất có thể tha cho ông ta sao?
Ông ta sợ hãi, trong lòng cầu nguyện, Thánh Hư Thủy Tổ không đồng ý với Ác Nguyên. Chỉ cần không đáp ứng, Hồng Quân ông còn có hy vọng sống. Nếu Thánh Hư Thuỷ Tổ đồng ý, ông ta chắc chắn phải chết!
Như ước nguyện của ông ta, Diệp Thiên không đồng ý, hắn nói với Ác Nguyên: "Hỗn Nguyên giết ngươi để bảo vệ đạo cốt của vi sư không bị ngươi chiếm đoạt. Nếu là Hỗn Nguyên không giết ngươi, để ngươi sống, rất có thể ngươi sẽ cướp được đạo cốt của vi sư, đến khi ấy cho dù Hỗn Nguyên muốn ngăn đều ngăn không được. Cho nên, theo vi sư Hỗn Nguyên không làm sai. Sao phải vì chuyện trước kia liều mạng với Hỗn Nguyên?"
"Vi sư có được tân sinh, công của Hỗn Nguyên không thể bỏ qua. Chẳng lẽ ngươi không muốn vi sư sống lại đến vậy sao
Ác Nguyên cắn răng: "Sư phụ, dù sao đệ tử nhất định phải báo thù này! Người nói thẳng người có đồng ý đệ tử giết hắn hay không ?"
" Nếu vi sư là không đồng ý thì sao? Ngươi còn định ra tay với cả vi sư?" Diệp Thiên hỏi.
Ác Nguyên hít sâu một hơi, đứng lên, nói: "Sư phụ, đệ tử biết, tu vi của ngài cũng không cao hơn bao nhiêu so với đệ tử. Huống hồ, sau khi đệ tử sửa chữa ma đạo, tu vi tăng lên rất nhiều. Nếu thật sự trở mặt, sư phụ chưa chắc là đối thủ của đệ tử."
"Đệ tử nhớ tới sư ân, không muốn ra tay với sư phụ, mong sư phụ không ép đệ tử, bằng không. . ."
Diệp Thiên cười cười: "Ngươi sẽ không khách khí với vi sư đúng không?"
"Đúng!" Ác Nguyên nói một cách rõ ràng: "Đệ tử nhất định phải giết Hỗn Nguyên, nếu ai ngăn cản đệ tử giết Hỗn Nguyên, đệ tử liền trở mặt với người đó, bao gồm cả sư phụ!"
Dứt lời, ma khí trên người ông ta giống như lửa lớn, đột nhiên phun ra. Ma khí nồng nặc lập tức khuếch tan ra bốn phương tám hướng, khiến cho cả mảnh trời đều bao phủ bên trong ma khí.
Ác Nguyên cũng theo đó rút ra một thanh thần binh.
Là một thanh đinh ba, quanh thân nó quấn quanh đủ loại yêu thú, trông vô cùng dữ tợn.
"Haizz!"
Diệp Thiên thở dài một hơi: "Xem ra tình cảm thầy trò của chúng ta phải huỷ tại đây."
"Nếu đã như vậy, vậy thì tới đi, vi sư ngược lại muốn xem xem, Ác Nguyên ngươi có năng lực gì mà dám đọ sức cùng vi sư!"