Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật là quá đáng, người ta chỉ là một đứa bé một tuổi, làm sao có thể đối xử với người ta như thế?”

“Anh ta còn là con người sao, tại sao anh ta lại có thể ngược đãi một đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy được?”

“Hành hung một đứa bé mới có một tuổi thì có gì mà tài ba, anh ta có bản lĩnh thì đi Nam Thiệm Bộ Châu đánh bố thằng bé đi xem nào!”

“Với phẩm chất này, có thể thấy trong mắt thiên tướng này không thể dung nạp một đứa trẻ nào, anh ta bắt nạt một đứa bé là hay hớm lắm hay sao?”

“...”

Rất nhiều người đều không thể nhìn nổi nữa, vì vậy họ giận dữ đùng đùng mắng to tên thiên tướng vừa đánh Tiểu Diệp Chiến kia.

Thậm chí còn có không ít người bay lên Trảm Tiên Đài để nâng Tiểu Diệp Chiến dậy. Họ đồng loạt xông lên và tức giận mắng.

“Những người không có nhiệm vụ trên Trảm Tiên Đài đều lui xuống hết cho tôi, bằng không sẽ lấy tội danh cướp pháp trường để xử trí!”

Na Tra chĩa ngọn giáo có mũi lửa xuống phía dưới và hét lên.

Ngay lập tức, có rất nhiều thiên binh thiên tướng đồng loạt xông lên và bao vây xung quanh những người đang ở trên Trảm Tiên Đài. Những thiên binh thiên tướng  này chĩa thần binh lợi khí trong tay vào bọn họ, hét lên: “Tất cả lui ra mau, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”

“Con mẹ nó!”

Có một tên râu quai nón cả giận nói: “Ông đây không quen nhìn cách làm của mấy người đấy, mấy người bắt nạt một đứa bé mới một tuổi lớn thì được, lại còn không cho phép chúng tôi phát tiết bất mãn trong lòng có phải không?”

“Muốn chết à!”

Lập tức có một thiên tướng cầm ngân thương trong tay đâm về phía tên râu quai nón vừa nói chuyện kia.

Chỉ thấy tên râu quai nón chộp lấy ngân thương, rồi văng ngân thương ra ngoài.

Từ xa xưa, các cao thủ không có nghĩa là những người làm việc trên thiên đình là tốt. Trên thực tế, có rất nhiều cao thủ trên thiên giới, tuy ngoại trừ Trấn Nguyên Tử không tu hành ngưu nhân, thì những người tán tiên như thái thượng kính, đại la kính vẫn có rất nhiều người.

Và vị tên râu quai nón này chính là một tán tiên đại la kính.

Ở thiên giới, những ai mà không có nhậm chức ở thiên đinh thì đều được gọi là tán tiên.

“Muốn chết à!”

Na Tra và Dương Tiễn giận dữ, lúc này bọn họ hô: “Giết sạch tất cả những người chạy lên pháp trường cho ta!”

Có giọng nói vang lên.

Thiên binh thiên tướng đồng loạt nhằm về phía những người tán tiên này.

Kết quả cử động của bọn họ lại càng ngày càng rước lấy nhiều sự tức giận của nhiều người hơn, và cũng có càng ngày càng nhiều tán tiên xông lên Trảm Tiên Đài để tung đòn chém giết cùng với đám thiên binh thiên tướng.

“Phản! Đúng làm phản! Giết hết chúng cho ta! Lấy tội danh cướp pháp trường mà giết hết những tên xông lên Trảm Tiên Đài cho tôi!”

Lý Tĩnh cả giận nói.

Kết quả lời của Lý Tĩnh lại càng dẫn tới sự bất mãn của những tán tiên vây xem, những tán tiên đó đồng loạt đánh về phía Trảm Tiên Đài, và triển khai chém giết kịch liệt với thiên binh thiên tướng. Do số người vây xem rất nhiều, chưa kể số lượng cao thủ cũng hề ít, và rất nhanh sau đó thì mấy người thiên binh thiên tướng đã không chống đỡ nổi nữa, nên số thiên binh thiên tướng bị bắn chết tăng lên dần.

Thấy tình hình trở nên như thế, Lý Tĩnh luống cuống.

Nếu làm loạn lên, thì làm sao có thể khiến Diệp Thiên nhúng tay vào được đây?

Trong lúc Lý Tĩnh đang không biết nên làm thế nào cho phải, thì một tiếng hét tức giận từ trên chín tầng mây truyền đến.

“Tất cả dừng tay hết cho tôi!”

Rõ ràng đó là Cự Linh Thần đang như hung thần ác sát mà bay xuống từ đám mây.

Cự Linh Thần chợt quát lên làm mọi người tạm thời ngừng lại. Vì để dẹp loạn sự phẫn nộ, nên Cự Linh Thần đá tên thiên tướng kia một cước, sau đó thì la rầy tên kia vài câu, cuối cùng mới nói: “Tội phạm cũng có tôn nghiêm. Từ giờ trở đi, không cho phép ai hành hạ tội phạm, ai làm trái thì lập tức xử trảm, còn ngược đãi bọn họ để làm gì, tất cả có nghe rõ không?”

“Nghe rõ!”

Những thiên binh thiên tướng đồng loạt trả lời.

Lúc này, nhóm tán tiên mới hết giận, họ đồng loạt bay xuống khỏi Trảm Tiên Đài.

Để bọn họ cướp pháp trường, bọn họ cũng không dám.

Rất nhanh sau đó, hỗn loạn đã được dẹp loạn.

Tiểu Diệp Chiến cũng bị xách lên Trảm Tiên Đài.

Cự Linh Thần vốn ở trên đám mây cùng với Câu Trần đại đế để đợi Diệp Thiên dẫn người tới cướp pháp trường. Còn hiện tại đã trở về đám mây rồi, để miễn cho bị người khác biết trên đám mây có mai phục.

Cự Linh Thần chỉ là một đại la kính, vì vậy sẽ không hù dọa Diệp Thiên không dám tới cứu được, dù sao thì Diệp Thiên bên kia cũng là Thái thượng kính.

Bọn họ nhất trí cho rằng, nếu Diệp Thiên tới cướp pháp trường thì chắc chắn anh sẽ gọi vị Thái thượng kính kia tới.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, càng ngày càng gần đến ba giờ chiều.

Đúng lúc này, Đường Tăng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh, Bạch Long Mã, đi tới Trảm Tiên Đài.

“Sư phụ, sao sư phụ lại tới đây?” Hai mắt Tôn Ngộ Không tỏa sáng.

Chẳng lẽ sư phụ tới cầu tha thứ thay mình ư?

“Ai dà!”

Đường Tăng thở dài: “Ngộ không à, con làm cho vi sư nên nói với con như thế nào bây giờ? Con đi chiến đấu với thần phật là con không thích đáng, con cần phải trở về hoa quả sơn của con, mà trở về còn chưa xong đâu. Vì sao con không an phận như vậy, con muốn đi đại khai sát giới, còn chạy đi làm bạn với cường đạo, làm kẻ địch cùng thiên đinh. Đây không phải là ăn no không có chuyện gì làm nên muốn chết sao?”

Nhất thời vẻ mặt của Tôn Ngộ Không thất vọng: “Con còn tưởng rằng sư phụ tới cứu con, không ngờ là sư phụ tới trách cứ con, làm lãng phí biểu tình của Lão Tôn.”

Trư Bát Giới lập tức nói: “Anh Hầu, không phải sư phụ không cứu anh Hầu, sư phụ cũng muốn cứu anh Hầu, nên sư phụ đã cầu xin Phật tổ rồi. Nhưng là Phật tổ nói anh Hầu phạm phải trọng tội, sư phụ mới không có cách nào khác nói dùm anh Hầu, sư phụ cũng rất khó chịu mà.”

“Chưa chết, nể tình quan hệ thầy trò, nên sư phụ mang Lão Trư và Sa sư đệ cùng với Tiểu Bạch Long tới tiễn đưa tới anh Hầu mà.”

Nói đến đây, Trư Bát Giới gọi: “Sa sư đệ, mang rượu và hoa quả ra đây để đại sư huynh làm vài miếng, làm cho đại sư huynh thành một con ma no bụng.”

“Đã rõ, thưa nhị sư huynh.”

Sa Tăng lấy một bầu rượu, bánh màn thầu, hoa quả từ trong giỏ xách ra và đưa cho Tôn Ngộ Không.

“Nào, đại sư huynh uống một chén đi.”

Tôn Ngộ Không dí miệng tới uống một ngụm.

Sau đó Sa Tăng lại cho Tôn Ngộ Không ăn ăn bánh màn thầu và hoa quả.

“Nhóc con, tôi biết bố nhóc và nhóc từng đánh nhau cùng với thiên binh thiên tướng ở hoa quả sơn, tuy thực lực của bố nhóc không đủ, nhưng vẫn rất anh dũng, nào, ăn quả táo đi.”

Trư Bát Giới xiên một miếng táo đưa tới bên miệng Đóa Đóa.

Đóa Đóa lắc đầu: “Tôi không đói bụng.”

Trư Bát Giới thở dài, lại đưa miếng táo đến bên miệng Tiểu Diệp Chiến: “Bé, ăn một miếng.”

“Chị không ăn, Chiến nhi cũng không ăn.” Tiểu Diệp Chiến lắc đầu.

“A di đà phật!”

Đường Tăng hơi không nhìn được, muốn cầu tình thay Tiểu Diệp Chiến, nhưng vẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng Đường Tăng chỉ chắp hai tay đọc kinh văn siêu độ.

Lúc này, Bội Dao và Trương Diệp cùng một nhóm học sinh học cùng Đóa Đóa cũng đều tới.

Bọn họ dẫn theo rất nhiều đồ ăn, và đặt chúng trước mặt Đóa Đóa.

“Bội Dao, Trương Diệp, sao mấy người đều tới vậy?” Đóa Đóa khóc lóc hỏi.

Bội Dao cũng khóc và nói: “Chúng tôi không có biện pháp cứu Đóa Đóa, nên chỉ có thể đưa cho Đóa Đóa một ít thức ăn, sau đó tiễn đưa nhặt xác, hu hu hu....”

Đóa Đóa đã bị lây nhiễm bởi bầu không khí nên càng khóc lớn tiếng hơn.

Sau đó, Bội Dao và những người khác vừa khóc, vừa cho Đóa Đóa, Văn Tuyết Tâm, Tiểu Diệp Chiến ăn đồ ăn ngon.

Không bao lâu sau.

“Ba giờ chiều đang đến gần, những người không có nhiệm vụ lui xuống khỏi Trảm Tiên Đài, bắt đầu hành hình rồi.”

Lý Tĩnh lên tiếng.

Thầy trò Đường Tăng, cùng với đám người Bội Dao đều bị đuổi xuống khỏi Trảm Tiên Đài.

“Thời gian hành hình sắp tới, làm sao Diệp Thiên còn chưa tới cướp pháp trường, không phải là sợ không dám tới đấy chứ?”

Trong lòng đám người Na Tra và Dương Tiễn đều nghĩ như vậy.

Người xung quanh cũng đều nghị luận ầm ĩ, họ đều đang bàn luận đến cùng Diệp Thiên có tới hay không.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Rốt cuộc cũng đã đến ba giờ chiều.

Lý Tĩnh do dự, nhưng vẫn ném lệnh bài ra: “Đã đến ba giờ chiều, hành hình!”

Lúc này, Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa và Diệp Chiến đều bị đao đè lên cổ.

Giờ khắc này, trái tim mọi người ở xung quanh đều căng thẳng.

Thành Trường An Vốn huyên náo, cũng đột nhiên yên tĩnh lại.

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

“Dám trảm vợ con của tôi, tôi sẽ dùng mạng chó của con cháu mấy người chôn cùng vợ con của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK