Sở dĩ nói là một trong số đó, bởi vì Diệp Thiên chắc chắn sẽ không tin rằng Minh Đế sẽ tiết lộ tất cả những con át chủ bài của mình trước khi sự việc còn chưa đến hồi kết.
Khi Diệp Thiên đang quan sát ba người mặc áo choàng đen, ba người mặc áo choàng đen đó cũng đang quan sát Diệp Thiên.
Trải qua trận chiến vừa rồi, người mặc áo choàng đen đã thực sự giở trò.
Bởi vì có Ngũ Đạo đệ tử phía dưới hãm chân Diệp Thiên, một bên chiến đấu một bên bận tâm đến, hắn không thể để Ngũ Đạo đệ tử bên dưới chịu thương tổn.
Vậy nên đang lúc chiến đấu Diệp Thiên lộ vẻ bó tay bó chân, mà trận chiến của những người mặc áo choàng đen kia lại hoàn toàn thoải mái.
Vì bọn họ vố không sợ làm tổn thương đến những người xung quanh.
Lúc này, Diệp Thiên và ba người mặc áo choàng đen cách xa nhau vạn thước.
Hai bên ở trên không trung nhìn nhau từ xa và đối đầu nhau.
Lỗ đen không gian trước đó đã lành lại, lúc này Ngũ đạo đệ tử bên dưới không còn mối đe dọa đến an toàn.
Sau đó, họ bắt đầu lao về phía lối ra của hẻm núi.
Ngũ đạo đệ tử đã trải qua một khoảng thời gian huấn luyện lâu, hành quân của bọn họ rất có trật tự.
Mặc dù lối ra của hẻm núi rất hẹp, nhưng dưới sự chỉ huy nghiêm túc, họ đã vượt qua lối ra của hẻm núi trong thời gian rất ngắn.
Sau khi Ngũ đạo đệ tử rời khỏi hẻm núi, bọn họ nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Bởi vì bọn họ biết rằng trong tình huống chiến đấu cao cấp này, những người như họ tiến tới bao nhiêu đều là tự đi vào chỗ chết.
Bọn họ không chỉ không giúp được gì, ngược lại còn kiềm hãm tay chân của Diệp Thiên.
Nhìn thấy Ngũ đạo đệ tử phía dưới đã rút lui khỏi hoàn toàn, cuối cùng trên mặt Diệp Thiên cũng lộ ra vẻ thoải mái.
Về phần Linh Nguyên và Hỏa Huyền, khi bọn họ nhìn thấy phía dưới hẻm núi đã không còn bóng dáng của Ngũ đạo đệ tử, vẻ mặt tức khắc vui mừng.
Sau đó, họ ngừng chặn các tảng đá và lập tức bay đi.
Bay tới phía trên đỉnh hẻm núi nơi người của Minh Đạo đã ném các tảng đá này.
Sau khi không có gánh nặng từ Ngũ đạo đệ tử, đám người Linh Nguyên và Hỏa Huyền cuối cùng cũng có thể thoải mái mà chiến đấu.
Khi Hỏa Huyền và Linh Nguyên bắt đầu tấn công trực diện các đệ tử Minh Đạo.
Diệp Thiên cũng hóa thành một đạo kiếm quang, nhanh chóng lao về phía ba người mặc áo choàng đen.
Nơi kiếm quang của Diệp Thiên đi qua, từng tấc không gian vỡ tan.
Một dòng sông lỗ đen không gian khổng lồ xuất hiện ở nơi Diệp Thiên đi qua.
Có điều là lúc này Diệp Thiên đã không còn tiếp tụ quan tâm đến sự hủy diệt của những không gian này nữa, điều duy nhất hắn nghĩ tới bây giờ là mau chóng chém chết ba người mặc áo choàng đen.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên bay tới, đám người mặc áo choàng đen đột nhiên bày ra trận thế, tạo thành trận hình ba người.
Cùng lúc đó, ba người mặc áo choàng đen nhanh chóng kết xuất một loại ấn quyết cổ quái trong tay.
Tiếp đó liền nhìn thấy các đạo hắc quang giống nhau sáng lên trên thân thể của ba người mặc áo choàng đen.
Hắc quang kết thành một khối, và ba người mặc áo choàng đen liên kết lại với nhau tạo thành một vòng tròn.
Trong nháy mắt, Kiếm quang của Diệp Thiên phóng tới người người mặc áo choàng đen.
Lúc này, người mặc áo choàng đen rốt cuộc cũng di động.
Chỉ thấy người mặc áo choàng đen đi đầu, một mình lóe lên, nghênh đón kiếm quang của Diệp Thiên.
Thứ mà người mặc áo choàng đen cầm trên tay chính là Nhân Thiên thương của Minh Đế.
Chớp mắt một cái, trường thương và mũi kiếm va chạm vào nhau.
Một làn sóng hình vành khuyên lan nhanh về phía xung quanh.
Không gian xung quanh lập tức rơi vào một mảnh tối sầm.
Trong không gian bị chôn vùi, Diệp Thiên và người mặc áo choàng đen chiến đấu cùng nhau.
Tốc độ của bọn họ quá nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hai người.
Chỉ thấy từng đạo kiếm quang và thương ảnh rít lên vang dội trong không gian vỡ nát, và bắn ra xung quanh.
Từng trận nổ vang và âm thanh kim thiết giao nhau phát ra, khiến không gian sụp đổ ở phạm vi lớn.
Trận chiến giữa Diệp Thiên và người mặc áo choàng đen chỉ kéo dài trong mười hơi thở ngắn ngủi.
Sau đó, thân hình Diệp Thiên và người mặc áo choàng đen xuất hiện ở giữa sân.
Sau khi Diệp Thiên xuất hiện, sắc mặt u ám, trường kiếm trong tay khẽ run.
Khi thân hình người mặc áo choàng đen vừa xuất hiện, đã bay rớt ra phía sau.
Áo choàng đen trên người hắn đã bị xé toạc, lộ ra khuôn mặt khô gầy.
Trước ngực người mặc áo choàng đen có hàng chục vết kiếm, mỗi một vết thương đều hằn sâu thấu xương.
Máu không ngừng rướm ra, người đàn ông mặc áo choàng đen lập tức biến thành huyết nhân.
Trái lại là Diệp Thiên, hơi thở của hắn chỉ hơi dao động, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trên người không có vết thương nào, cũng không có thương thế khác.
Nhưng sắc mặt hắn lúc này u ám, lấm tấm nước.
Bởi vì trong trận chiến vừa rồi, hắn thấy rằng mặc dù đã trấn áp cuộc tấn công của người mặc áo choàng đen trong suốt quá trình nhưng không cách nào giết được họ.
Bởi vì trong cảm giác của hắn, thực lực của người mặc áo choàng đen đột nhiên tăng lên không chỉ một bậc.
Và lúc hắn đối chiến, sức mạnh của người đàn ông mặc áo choàng đen đã vô cùng đến gần cảnh giới Minh Đế Lục Trọng.
Thêm vào đó, chỉ với Nhân Thiên thương trong tay hắn ta đã có thể đủ đối kháng với Diệp Thiên.
Lúc này, Diệp Thiên đưa mắt nhìn về phía ba người mặc áo choàng đen.
Áo choàng đen trên người ba người áo choàng đen lúc này đã bị đánh tan, lộ ra ba khuôn mặt khô gầy giống hệt nhau.
Đây chính là chia đều sát thương, sát thương mà Diệp Thiên gây ra cho một người mặc áo choàng đen có thể chia đều cho ba người mặc áo choàng đen.
Cứ như vậy, Diệp Thiên muốn giết ba người bọn họ, độ khó càng tăng lên không chỉ là một chút.
Hơn nữa, Diệp Thiên cuối cùng cũng phát hiện ba người này tập trung sức mạnh vào một người thông qua trận pháp trước mặt, sau đó cùng hắn đối chiến.
Phải nói rằng, công pháp và bị thuật như vậy thực sự rất khó để vướng vào.
Muốn phá bỏ thuật bí mật mắc xích này, nhất định phải chém chết ba người cùng một lúc.
Trong cái nhìn của Diệp Thiên, thương thế của hai người mặc áo choàng đen kia đang lành lại với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Và tốc độ lành lại này dần dần lan sang người mặc áo choàng đen thứ ba.
Vì vậy, trong mắt Diệp Thiên, thương thế trên người ba người mặc áo choàng đen đang lành lại với tốc độ như nhau ngay sau đó.
Hiển nhiên, khi Diệp Thiên quyết đấu với người mặc áo choàng đen, hai người mặc áo choàng đen còn lại cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ không ngừng dùng đan dược trị liệu để chữa lành thương thế trên người.
Đồng thời, truyền năng lực chữa trị này cho người áo choàng đen thứ ba bằng bí pháp chia đều.
Cứ như vậy, cũng chỉ có một mình Diệp Thiên chịu hao tổn.
Mọi người đang chiến đấu với một cuộc chiến tiêu hao.
Và trong ba người họ, một người phụ trách chiến đấu, hai người còn lại phụ trách hậu cần.
Cứ như vậy, không có cuộc chiến nào cả.
Trừ khi Diệp Thiên có thể chém chết người mặc áo choàng đen ngay khi vừa ra.
Nếu không, Diệp Thiên chỉ có thể bị ba người mặc áo choàng đen này giằng co đến kiệt sức.
Ba người mặc áo choàng đen trước mặt đang trị thương, Diệp Thiên không thể cho bọn họ có thời gian chữa trị.
Nhưng hắn cũng không thể ra tay ngay.
Bởi vì hắn biết rằng dựa vào những phương thức chiến đấu thông thường thì hoàn toàn không thể hạ gục được ba người mặc áo choàng đen này.
Lúc này, Diệp Thiên đứng trong hư không, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khí tức toàn thân hắn lúc này cũng hội tụ vào trong cơ thể.
Các vết nứt trong không gian xung quanh đang từ từ lành lại.
Thương thế trên cơ thể người đàn ông áo choàng đen cũng đang nhanh chóng lành lại.
Chỉ có một mình Diệp Thiên rơi vào trạng thái im lặng.
Nhưng trạng thái im lặng này không kéo dài bao lâu.
Sau vài hơi thở, hai mắt Diệp Thiên chợt mở ra.