Thủ lĩnh nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhanh chóng nói: “Ngươi nói thật chứ?”
Ông ta không biết đó là thật hay giả, nếu là thật thì Thiên Đình và quân đội Liên minh liên thủ sẽ có thể diệt nghĩa quân của họ một cách dễ dàng.
Nếu không có Thiên Đình giúp đỡ, bọn họ vẫn có thể không sợ, bởi vì lực lượng quân Liên minh đều là người của Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu Diệp Chiến cử quân tấn công bọn họ, chỉ cần tẩy não quân Liên minh, kêu gọi bọn họ gia nhập vào hàng ngũ của nghĩa quân.
Nhưng nếu như thiên binh thiên tướng đến, thì việc tẩy não kia là vô dụng. Còn chưa nói tới chuyện Câu Trần Đại Đế lãnh đạo quân đội Thiên Đình là người vô cùng hiếu chiến, hậu quả còn thảm khốc hơn so với tưởng tượng.
“Chúng tôi cảm thấy tính xác thực rất cao. Không lâu nữa tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu thủ lĩnh không tin, có thể đợi tin tức từ từ lan đến đây, như thế có thể khẳng định được tính xác thực của nó.” Chu Chánh nói.
Thủ lĩnh gật đầu, lập tức cử người đi hỏi thăm tin tức, sau đó như kiến trên chảo nóng, tập hợp tất cả những Thống lĩnh đến để thảo luận, đồng thời thông báo cho hàng trăm thủ lĩnh của nghĩa quân biết những gì Chu Minh và các những người khác đã nói.
Sau khi nghe xong, hàng trăm Thống lĩnh cũng không bình tĩnh được.
“Hẳn là Diệp Chiến đã cầu cứu Thiên Đình!”
“Chắc hẳn là do có rất nhiều binh lính trong quân đội Liên minh bị nhốt không thể ra ngoài, nếu không, ít nhất 2/3 trong số họ sẽ rời quân đội Liên minh và gia nhập nghĩa quân chúng ta. Vì lý do này, nên quân đội Liên minh không còn bao nhiêu binh lực để đàn áp chúng ta, đành bất lực, cầu cứu Thiên Đình.”
“Nếu Câu Trần Đại Đế thực sự mang theo lấy ba mươi nghìn tỷ thiên binh thiên tướng đến, sau đó phối hợp với quân đội Liên minh, quân đội của tộc Phượng Hoàng và quân đội đồng minh trung thành với họ thì chúng ta nhất định sẽ bị đánh tơi tả. Nói không chừng, toàn bộ nghĩa quân đều sẽ bị giết chết!”
“...”
Mọi người trở nên bất an.
Lúc này, Chu Minh nói: “Thủ lĩnh, tôi nghĩ chúng ta cần phải chuẩn bị, nếu không khi Thiên Đình thật sự phái quân đội ba mươi nghìn tỷ quân đến giúp quân Liên minh trấn áp nghĩa quân thì chúng ta không còn kịp để chuẩn bị nữa, đến lúc đó sẽ trở tay không kịp.”
Thủ lĩnh gật đầu nói: “Những gì Chu Đại thống lĩnh nói rất đúng. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị, cho dù tin tức này là đúng hay sai, chúng ta trước hết nên nghĩ biện pháp đối phó. Cho dù tin này là tin giả, thì một ngày nào đó Diệp Chiến cũng sẽ cầu cứu Thiên Đình, đến lúc đó chúng ta chỉ cần làm theo những gì đã chuẩn bị sẵn.”
Giọng ông ta trầm xuống, những vị Thống lĩnh đang ngồi bắt đầu suy nghĩ.
“Thủ lĩnh, hay là chúng ta động thủ với quân đồng minh đi, có thể tiêu hao binh lực của họ bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Đến lúc Thiên Đình chi viện, chúng ta có thể đối mặt với ít quân địch hơn.” Có một thống lĩnh đề nghị.
“Không được.” Vị thống lĩnh lắc đầu và nói: “Quân đội chúng ta có thể chiến đấu bây giờ chỉ có năm mươi nghìn tỷ binh, mà quân đội của quân Liên minh thì có một trăm nghìn tỷ, nếu đánh chúng ta nhất định đánh không lại. Đến lúc đó nếu quân của Thiên Đình đánh đến, chúng ta cũng còn lại không bao nhiêu binh mã, lúc đó chúng ta sẽ bị nuốt chửng một cách dễ dàng.”
Các Thống lĩnh đều cảm thấy việc này vô cùng phức tạp.
“Tôi cũng cảm thấy chúng ta nên động thủ trước.” Chu Minh nói: “Binh lính của quân đội Liên minh đại đa số đều muốn rời khỏi đó, nhưng cũng bởi vì bị minh chủ nhốt trong doanh trại nến không thể thoát ra được.”
“Nếu chúng ta động thủ trước, mở được nhà giam, phần lớn binh lính trong đại quân này đều sẽ gia nhập quân khởi nghĩa. Theo cách này, nghĩa quân sẽ không phải càng đánh càng ít đi, mà là ngược lại, càng đánh càng nhiều hơn. Chờ đến khi quân của Thiên Đình đến, quy mô nghĩa quân chúng ta đã lên đến con số một trăm nghìn tỷ quân, thủ lĩnh có thể không cần lo gì nữa.”
Ngay khi những lời này được nói ra, ngay lập tức đã nhận được sự đồng tình của nhiều vị Thống lĩnh, tất cả đều cho rằng cách này rất khả thi.
Thủ lĩnh cũng vui mừng khôn xiết, haha cười nói: “Chu Đại thống lĩnh , sau khi nghe ngươi nói như vậy, ta mới để ý thấy. Binh lính trong quân đội Liên minh và Thống soái của bọn họ không đồng lòng với nhau, một khi chúng ta thả họ ra, Thống soái của quân đội Liên minh sẽ bị dọa cho chạy mất dép, như thế quân Liên minh cũng sẽ đầu hàng chúng ta. Cứ thế mà đánh tới, đúng là có thể khiến cho lực lượng chúng ta càng ngày càng lớn mạnh!”
Các Thống lĩnh đều nhất trí với phát biểu của thủ lĩnh.
Vì vậy, thủ lĩnh đã đưa ra biểu quyết cuối cùng: “Trước tiên hãy chờ xem tin tức có phải là sự thật không. Nếu là sự thật, chúng ta hãy bắt đầu hành động ngay lập tức!”
“Vâng, thưa thủ lĩnh!”
Khoảng nửa ngày sau, rất nhiều thương nhân mang tin tức đến Nam Chiêm Bộ Châu, chính là tin Thiên Đình sắp phái quân, lập tức truyền ra ở Nam Chiêm Bộ Châu, gây chấn động mạnh.
Khi thủ lĩnh của nghĩa quân nhận được tin. Xác định tin tức về việc điều động quân đội của Thiên Đình là đúng, liền lập tức hạ lệnh.
“Tất cả các Thống lĩnh có mặt, ngay lập tức dẫn đạo quân tương ứng của mình, cùng với đạo quân của bổn thủ lĩnh xuất chinh. Đầu tiên tiêu diệt mười nghìn tỷ quân đội của quân Liên minh đang đóng ở phía bắc, sau đó tiến quân thần tốc, phá doanh binh của chúng!”
“Vâng, thưa thống lĩnh!”
Trong một thời gian ngắn, nghĩa quân với 50 nghìn tỷ binh đã được từ tử xuất chinh.
Cùng lúc đó, trong Minh Chủ Đại Điện.
“Quân sư, vừa mới có tin tức báo đến cho rằng Thiên Đình đã tập hợp một đại quân ở thành Trường An, nghe nói hơn ba mươi nghìn tỷ quân đã được tập hợp, nhưng vẫn còn đang tập hợp. Nghe đồn là sẽ tập hợp binh mã đến để hỗ trợ quân đội Liên minh của chúng ta trấn áp quân phiến loạn. Người nghĩ sao về việc này?” Diệp Chiến hỏi sau khi biết tin.
Thân Công Báo đã nghĩ về điều đó. Một lúc lâu sau, ông ta nói: "Có vẻ như Khương Tử Nha đã nhìn ra kế hoạch của ta, vì vậy hắn ta đã tập hợp một đội quân lớn lấy danh nghĩa là để hỗ trợ quân đội Liên minh trấn áp nghĩa quân. Sau đó hắn ta sẽ đưa quân của mình xuống phía nam và tiến vào Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu chúng ta đã dẫn quân đi ngăn cản, Thiên Đình sẽ có cớ đánh ta, mà thiên hạ không thể tìm ra lỗi của chúng. Nếu chúng ta không ngăn cản, chúng có thể giết quân khởi nghĩa và bẻ gãy cánh chúng ta. Có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim, đúng là một chiến lược nham hiểm và độc ác!”
“Vậy thì chúng ta phải ứng phó như thế nào đây?”
Đóa Đóa hỏi.
Thân Công Báo nói: “Trước tiên hãy phát đi một thông báo, nói rằng chúng ta sẽ giải quyết việc của Nam Chiêm Bộ Châu, không cần sự giúp đỡ của Thiên triều. Chờ đến khi chúng ta không giải quyết được, đến lượt Thiên Đình xuất binh cũng không muộn, nếu bọn họ cố ý xuất binh, có thể khiến dư luận kích động đả kích đến bọn họ, làm mất lòng dân. Nếu vì điều đó mà bọn họ không dám xuất binh thì, chúng ta hoãn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao càng lâu đối với chúng ta càng có lợi. Nếu không hoãn được thì đánh cũng không muộn.”
Mọi người đều đồng ý với những gì Thân Công Báo nói.
Xét cho cùng, Thiên Đình có nhiều binh lính và cao thủ hơn quân Liên minh, hiện tại nếu chiến tranh sẽ bất lợi cho quân Liên minh, ngay sau khi nghĩa quân vượt quá quy mô một trăm nghìn tỷ người, sức mạnh của hai bên sẽ tương đương nhau. Quân Liên minh sẽ là thủ và Thiên Đình là công, hai bên có thể ngang tài ngang sức, thậm chí có thể khiến quân Thiên Đình không còn đường về.
Nhưng Thân Công Báo tính hết mọi thứ, nhưng không tính đến việc Khương Tử đã gài người vào quân đội nghĩa quân để kích động nghĩa quân tấn công.
Sau nhiều giờ hành quân. Năm mươi nghìn tỷ quân của nghĩa quân đã tiếp cận tuyến phòng thủ phía bắc của lực lượng quân Liên minh.
Phòng tuyến này là do Thân Công Báo đã báo Diệp Chiến, phái người sắp xếp mười nghìn tỷ quân ở đây, mục đích là để cho mọi người biết rằng lực lượng quân Liên minh cũng đang phòng thủ chống lại nghĩa quân, nếu không, âm mưu có thể dễ dàng nhìn thấu.
“Báo cáo!!!”
Đúng lúc này, trinh thám báo lại: “Phượng Hoàng Lão Mẫu, phía trước năm mươi dặm, phát hiện lực lượng quân đội của nghĩa quân, ít nhất có năm mươi nghìn tỷ quân, đang hướng về phía chúng ta!”
Phượng Hoàng Lão Mẫu được Đóa Đóa cử ngồi vào vị trí phòng thủ này, nghe lời trinh sát nói, Phượng Hoàng Lão Mẫu lập tức ra lệnh: “Có vẻ như thủ lĩnh của đội quân phản loạn không thể ngồi yên, ông ta sắp tấn công chúng ta. Lập tức nổi trống tập hợp các tướng lại ngay lập tức.”
“Vâng, thưa Lão Mẫu!”
Sau đó bà già Phượng hoàng ra lệnh cho người truyền tin: “Mau gửi tin tức cho bộ binh, nói năm mươi nghìn tỷ quân phản loạn đang ào ạt tiến về tuyến phòng thủ phía Bắc, để cho bọn họ nhanh chóng viện binh.”
“Vâng, thưa Lão Mẫu!”