Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên rất tức giận.

Hắn dùng hết sức chín trâu hai hổ để dẫn Câu Trần và những người khác đi, rồi đi một quãng đường dài trên núi Trí Quang. Nếu tế đàn không bị nổ trước khi Câu Trần và những người khác quay lại, thì hắn sẽ nhận ra nó.

Nhưng bốn vị Bồ Tát cố tình xen vào việc này, đến ngăn cản hắn nổ núi và mở tế đàn, như vậy làm sao hắn không tức giận được?

Phải biết rằng. Bị bốn vị Bồ Tát như thế này ngăn cản, cho dù bốn vị Bồ Tát định rút lui không ngăn cản hắn, thì hắn cũng không có đủ thời gian để cho nổ tung tế đàn, trừ phi may mắn đến mức nổ tung, hoặc là bốn vị Bồ Tát giúp đỡ hắn làm nổ tung ngọn núi, nếu không thì trước khi tế đàn bị nổ, Câu Trần và những người khác sẽ quay trở lại.

Vì vậy, hắn phải cho bốn vị Bồ Tát biết tay, để cho họ biết rằng cái giá phải trả khi ngăn chặn hắn nổ tung ngọn núi!

Chỉ nhìn thấy Diệp Thiên, lợi dụng bốn vị Bồ Tát bị kim quang thiêu đốt. Nhân cơ hội phản kích dữ dội, xông vào đám người, hai roi múa điên cuồng, một roi ngăn bốn vị Bồ Tát tấn công mình, một roi tấn công bốn vị Bồ Tát.

Rất nhanh.

Diệp Thiên dùng roi đánh vào vai Phổ Hiền, thả Phổ Hiền xuống, đánh vào bát quái bên dưới, và bị kim quang của bát quái hút vào.

Ban đầu có bốn vị Bồ tát. Vừa đủ có thể chống lại Diệp Thiên, hiện tại Phổ Hiền bị đánh trọng thương, còn lại ba vị bồ tát, hiển nhiên không thể chống lại, Quan Âm bị Diệp Thiên đánh vào giữa bụng, cả người lùi về phía sau, đụng phải một bức tường kim quang rồi hét lên.

Văn Thù và Địa Tàng sợ hãi rút lui, không dám tấn công Diệp Thiên nữa.

“Bỏ đồ đao xuống thu mình theo thành Phật. Đừng đánh nữa, nếu không Phật Tổ Như Lai sẽ không tha cho ngươi!”

Địa Tàng Bồ Tát khuyên răn.

Ông tin rằng Lý Tĩnh và những người khác đã gửi tin đến Linh Sơn, nói với Phật Tổ rằng bốn người họ đã bị mắc kẹt, một khi Phật Tổ nghe được tin đó, ngài nhất định sẽ đến giải cứu họ và diệt trừ Diệp Thiên.

“Hừ!”

Diệp Thiên ậm ừ: “Ông ta phái ngươi ngăn cản tôi mở ra tế đàn. Ông ta đã khai chiến với tôi. Tôi còn cần cho ông ta thể diện mà tha cho các ngừoi sao?”

“Đến thì đến, cùng lắm thì bắt các người chôn cùng!”

Giọng nói vừa dứt, Diệp Thiên liền tiếp tục tấn công Địa Tạng Bồ Tát.

Đinh đinh đinh!

Địa Tạng Vương Bồ Tát xứng danh là người mạnh nhất trong tứ đại bồ tát, có Trượng Hàng Ma trong tay, độc nhất vô nhị, đối mặt với công kích mãnh liệt của Diệp Thiên, ông ta có thể chống đỡ được mười chiêu!

Ba vị Bồ Tát kia cũng nghiến răng nghiến lợi tiếp tục công kích Diệp Thiên.

“Khủng khiếp! Quá kinh khủng! Diệp Thiên chính là yêu quái, bốn vị Bồ Tát cũng không phải đối thủ của hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bốn vị Bồ Tát có lẽ sẽ bị đánh bại. Một khi bốn vị Bồ tát bị đánh bại, chúng ta sẽ rất khổ sở!”

Lý Tĩnh sợ hãi đến toát mồ hôi hột, cả một thế hệ thiên vương đều sợ hãi cứ như thường dân ở chợ.

“Quả thực là khủng khiếp!”

Na Tra, Dương Tiễn và những người khác đều toát mồ hôi lạnh, bọn họ không thể tin được đây chính là Diệp Thiên ba năm trước mà họ có thể giẫm chết bằng một chân!

Thậm chí hắn ta còn hối hận vì bản thân không giết chết Diệp Thiên, nếu như bất chấp thể diện mà giết chết Diệp Thiên thì hắn ta cũng sẽ không khủng khiếp như ngày nay.

“Bố, chúng ta phải mau chóng báo tin cho Linh Sơn, nếu không bốn vị Bồ Tát sẽ chết trận. Nếu Diệp Thiên mở ra tế đàn, thực lực của hắn sẽ tăng lên mấy tầng, như vậy muốn giết hắn sẽ rất khó!” Na Tra nói.

Lý Tĩnh gật đầu, lập tức hạ lệnh: “Mau gửi báo tin cho Phật Tổ ở Tây Thiên!”

Linh Sơn.

Đền Quan Âm.

“Phật tổ. Không hay rồi!”

Một đệ tử lo lắng chạy vào.

“Có chuyện gì?”

Phật Tổ Như Lai hỏi.

Đệ tử lo lắng nói: “Vừa rồi có truyền âm nói rằng bốn vị Quan Âm, Phổ Hiền, Văn Thù, và Địa Tàng bị Diệp Thiên giam giữ trong một không giang, bốn vị Bồ Tát không phải là đối thủ của Diệp Thiên, tình huống này sợ rằng sẽ rất bất lợi cho bốn vị Bồ Tát, vì vậy Lý Thiên Vương cầu xin Phật Tổ đi đến núi Cầm Biên để giải cứu bốn vị Bồ Tát, nhân tiện đưa Diệp Thiên đi, chấn chỉnh luật lệ ngay tại chỗ!”

“Hả!”

Chư Phật có mặt đều sửng sốt.

Ngay cả Như Lai cũng chấn động.

“Không hổ là Thái Nhất chuyển thế, thật là kinh người. Nếu như để cho hắn mở ra một cái tế đàn khác, những người ở đây cũng không phải là đối thủ của hắn.”

Như Lai không khỏi thở dài.

Sau đó ngài lại nói: “Ở đây đợi ta, ta đi một lúc sẽ quay lại”.

Giọng nói cất lên, cùng với đài sen, ông ta phóng ra khỏi Đại Lôi Âm Tự và hướng về phía núi Cầm Biên.

Đại Bằng Kim Sí Điểu rất nhàm chán. Bay một vòng trong Linh Sơn, nhìn thấy Như Lai xuất mã, liền biết là ông ta đi đối phó với Diệp Thiên, nó cũng tò mò không biết Diệp Thiên có sức mạnh như thế nào mà có thể khiến cho Thiên Đình đối phó với hắn mạnh mẽ như vậy, nên mới đuổi theo đi cùng Như Lai.

Đúng lúc này, núi Cầm Biên.

“Bốn vị Bồ tát, hãy buông đồ đao mà đứng lên thành Phật đi. Các ngài đều có tư cách thành Phật, vậy tại sao lại nỡ giết một người rồi tự lao vào ngõ cụt?”

“Nếu các ngài nguyện ý hạ đồ đao mà thành Phật, không còn là kẻ thù với Diệp Thiên. Lão Tôn ta có quan hệ rất tốt với Diệp Thiên, ta có thể khẩn cầu và để cho Diệp Thiên buông tha cho các ngài.” Nếu không, nếu cứ tiếp tục như vậy, các người sẽ bị Diệp Thiên đánh chết.

“Vốn dĩ chuyện này không có liên quan gì đến các người, nhưng các người lại bị Ngọc Hoàng đại nhân lợi dụng, nếu như phải trả giá bằng tính mạng, thì người thua thiệt chẳng phải các ngươi sao?”

“Lão Tôn cảm thấy tội nghiệp các ngài. Cho nên các ngài đừng tham gia vào chuyện này nữa. Bốn vị Bồ Tát đều có quan hệ tốt với lão Tôn ta, nếu không ta cũng sẽ không rảnh mà thuyết phục các ngài. Ta hy vọng các ngài sẽ suy nghĩ. Mau về đi, nếu không, các ngà sẽ bị Diệp Thiên giết chết, lúc đó hối hận cũng muộn!”

Thông qua bức tường kim quang, Tôn Ngộ Không có thể thấy bốn vị Bồ Tát đã bị Diệp Thiên đánh cho bầm dập, bọn họ chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Diệp Thiên giết chết. Vì vậy nể giao tình với bọn họ, Tôn Ngộ Không mới hết lời khuyên bảo.

Nhưng bốn vị Bồ Tát không đáp lại lời.

Bọn họ bất chấp không chịu đầu hàng, dù sao bọn họ cũng có địa vị nổi bật trong Phật giáo, chỉ đứng sau Phật Tổ Như Lai và Phật Di Lặc, nếu đầu hàng thì thể diện của Phật giáo sẽ bị bọn họlàm tổn hại rất lớn, nên chỉ có thể nắm chặt tay cắn răng và chiến đấu.

Tất cả đều tin rằng Phật Tổ sắp đến. Chỉ cần kiên trì thì sẽ chiến thắng!

“Đồ con khỉ, ngậm miệng lại đi, nếu không phải ngươi trốn trong kim quang. Thì ta đã lấy mạng con chó của ngươi rồi!” Dương Tiễn hét lên.

Tôn Ngộ Không khó chịu nói: “Đến cả Câu Trần cũng không thể giết lão Tôn, ngươi là cái thá gì. Có giỏi thì ra đây đấu tay đôi, lão Tôn sẽ đánh ngươi đến mức chú ngươi cũng không thể nhận ra!”

Dương Tiễn nghe thấy vậy. Tính tình ngay lập tức nóng giận, hắn vốn định đối đầu với Tôn Ngộ Không, nhưng đã bị Lý Tĩnh bắt lại: “Đừng để bị tên đầu khỉ này lừa, nếu con gái của Diệp Thiên trở thành Huyền Điểu, ngươi có chết cũng không biết vì sao mình chết.”

Dương Tiễn giật mình, nhanh chóng lùi lại.

“Haha!”

Tôn Ngộ Không bật cười: “Tên Nhị Lang kia, trước chiến thắng của lão Tôn ta, rốt cuộc ngươi vẫn còn sợ hãi, không dám tới thách thức ta. Vậy ngươi ngậm miệng lại, cẩn thận kẻo lão Tôn ta sẽ lột da ngươi.”

Tôn Ngộ Không vừa cất lời, một giọng nói giống như Hồng Chung Đại Lữ vang lên.

“Đồ khỉ, ngươi càng ngày càng không biết trời cao đất dày.”

Ngay khi lời nói này phát ra, Tôn Ngộ Không sửng sốt, trong tiềm thức quay đầu nhìn, chỉ thấy Phật quang tỏa sáng, chính là Phật tổ đang xuất mã tới đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK