Tần Lĩnh, nơi nào đó của sơn mạch.
"Trời ơi, đây là kiệt tác... có người có năng lực nào vậy, quá khủng khiếp, triển khai ra một chưởng hãm quá lớn quá sâu, quả thật không phải người mà!"
"Cũng không biết ai đã bị một chưỡng này nghiền trúng, phỏng chừng chết rồi thảm chắc luôn?"
"Còn phải nói hay sao, một chưởng này đánh xuống, dù cho có là thần tiên, chỉ sợ là sẽ tan xương nát thịt!"
"..."
Không ít thôn dân dân địa phương, cùng với chung quanh võ giả và những tu sĩ kia nghe thấy thế, nhìn chưởng hổ cực lớn sâu không lường được, đều nhao nhao nghị luận.
Đúng lúc này, một đạo tinh quang xẹt qua, bắn sâu vào trong hố.
"Diệp Thiên, nơi này vốn là một tọa sơn mạch. sư tỷ bị trúng quyền anh phi, sua đó lại bị hổ chưởng ép tiến vào trong nay." Lục La khóc rưng rức nói.
Diệp Thiên nhìn lướt một vòng, từ trong quy mô này có thể thấy của động chưởng này, thừa sức trảm chết Dương Tử Hi.
Chỉ có điều, thần niệm của anh nhìn qua một vòng, ngoại trừ mùi máu tươi của dã thú để lại, thì không phát hiện có mùi máu tanh của tu sĩ ở đây.
Cũng có thể nói là, Dương Tử Hi không hề chết dưới một chưởng này.
"Cô xác định sư tỷ của cô chính là bị đánh vào bên trong này?" Diệp Thiên hỏi.
"Xác định, vô cùng khẳng định!"
Lục La gật đầu thật mạnh: "Lúc đó chính mắt tôi nhìn thấy sư tỷ bị đá bay, sau đó bị một chưởng đánh trúng, rất nhanh rời xuống nơi này, sau đó thủ chương ép xuống, triển khai ra một hố chưởng cực lớn, sư tỷ căn bản không có đủ thời gian từ trong một chương này chạy ra."
Diệp Thiên gật đầu.
Có rất nhiều tu sĩ trên thần đế, lại còn có năng lực hóa thần, Dương Tử Hi nếu có thể từ trong một chưởng này chạy thoát. tuyết đối trốn không thoát năng lực hóa thần pháp nhãn.
Tuy nhiên, ngay cả hóa thần cũng đều xác định Dương Tử Hi đã chết, đầy đủ để nói rõ, Dương Tử Hi căn bản không cháy thoát khỏi một chưởng này.
Nhưng vấn đề là, vì sao bên trong không có lưu lại vết máu của tu sĩ?
Dương Tử Hi là tu sĩ nguyên anh cảnh, bị nghiền chết, dù là máu thịt đều bị dung hoa vào đất, anh cũng có thể thông qua thần thức ngửi thấy kim huyết khí tức của tu sĩ để lại.
Nhưng mà anh căn bản không ngửi thấy.
Cũng có nghĩa Dương Tử Hi chưa chết trong này.
Nhưng mà cô ta lại không ra khỏi một chưởng này, Khiến Diệp Thiên không thể nào hiểu được.
"Chẳng lẽ... Tử Hi bị rơi vào một không gian thần bí nào đó, chứ không hề bị một chưởng đó đánh trúng, cho nên mình mới không thể ngửi thấy mùi máu tanh mà cô ta để lại?"
Diệp Thiên tự nói trong long.
Chỉ có cách giải thích này, mới hợp lý nhất. Nếu không, anh thật không thể nghĩ ra, nguyên nhân tại sao dẫn đến Dương Tử Hi bị trảm chết ở đây, mà lại không ngủi được mùi máu tanh mà cô ta để lại. Đương nhiên Diệp Thiên thật hy vọng nhìn thấy kết quả suy nghĩ này của anh là thật. Bởi vì chỉ có như vậy, Dương Tử Hí mới còn cơ hội sống sót. "Cô đi lên trước đi, tôi đào đất xem thử." . Diệp Thiên muốn xem thủ, ở bên dưới lòng đất, có tồn tại không gian thần bí hay không.
Rất nhanh, Lục La bay lên trên, Diệp Thiên khởi động tiên pháp, trong ấn chưởng bằng không cuộn lên một vòi rồng có đường kính cao một trăm mét. Gần giống như con quay đang xoay chuyển, tiếp theo sự chuyển động của vòi rồng, hố chưởng bị xoay vòng, hơn nữa càng chuyển càng sâu, đất đá toàn bộ bị vòi rồng cuốn vào..
Nữa tiếng đồng sau, hố chưởng ngàn mét, bị cuốn đi sâu hơn vạn mét, đã xuất hiện tinh thạch rồi, cũng không cuốn ra không gian thân bì nào.
"Sở dĩ không gian thần bí được coi là thần bí chính là bởi vì nó nằm ở không gian hư vô mờ mịt, cũng như động thiên, chỉ có động thiện chi môn mới có thể mở ra và đi vào, nếu không dù cho có biết được động thiên ở đâu, không có phương pháp chính xác, đào xuyên một ngọn núi cũng đừng nghĩ đi vào được động thiên."
Diệp Thiên đào đất không có kết quả, trong long suy nghĩ.
"Xem ra cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình tự mình đi ra thôi."
Diệp Thiên than thở một hơi, bay ra khỏi hố sâu vạn mét.
"Có phải là ngay cả tử thi của sư tỷ cũng không tìm thấy?"
Khi thấy Diệp Thiên bay lên, Lục La nôn nóng hỏi.
Diệp Thiên gật đầu một cái.
"Hu hu..."
Lục La lập tức sụp đổ, trong lòng chỉ còn duy nhất chút hy vọng cùng đều tan biến rồi, quỳ bên hố sấu khóc nức nỡ: "Sư tỷ, là do em không tốt, là em đã hại sư tỷ rồi, nếu như không phải em xui khiến, sư tỷ ở trên thiên hoàng thụ hiếu cho bát vị trưởng lão, cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như vậy, em có tội, em có tội..."
Diệp Thiên dìu cô đứng dậy hỏi: "Cô nói cái gì, khiến cho cô ta thụ hiểu không thụ, chạy đến trái đất tìm tôi?"
"Không phải tại anh sao!"
Lục La tức anh ách nói: "Sư tỷ quan tâm nhất chính là sự trong sạch của mình, lúc là thần nữ của Thái Cực tông, tay cũng không để thần tử đụng."
"Năm đó tôi đã hỏi qua sư tỷ, tại vì sao không thể cho thần tử chạm tay, sư tỷ nói ngoại trừ người đàn ông sư tỷ yêu, ai cũng đừng hòng đụng vào cơ thể chị ấy, chị ấy đồng ý cho anh đụng vào, nói rõ chị ấy yêu anh."
"Nhưng anh thì sao? Cướp đi lần đầu của chị ấy, lại không chịu trách nhiệm mà bỏ đi, tôi thật sự cảm thấy uất cứ cho sư tỷ, nghĩ đến sư tỷ đã mất đi sư phụ, mất đi tông môn, cái gì cũng đều mất hết rồi, tôi đau lòng cho sư tỷ, nên đã xui khiến sư tỷ đi tìm anh, bắt anh chịu trách nhiệm với chị ấy."
"Sư tỷ lúc đầu không chịu, nói lúc anh đi, cũng không để chị ấy cùng đi với anh, chị ấy sợ anh không thích chị ấy, nên không muốn đi gặp anh, cuối cùng dưới sự xui khiến hàng vạn lần của tôi, chị ấy đã hạ quyết tâm đi gặp anh một lần, chỉ cần anh nói một câu thích chị ấy, vậy chị ấy có thể chịu thiệt chút ở bên cạnh anh."
"Ai ngờ... Hu hu... Sư tỷ không gặp được anh, đã bị người xấu đánh chết rồi, đến chết cũng chưa nghe được một câu anh thích chị ấy."
Diệp Thiên nghe thế, tâm trạng rơi vào trầm lặng.
Chỉ dựa vào điểm này, cô ta đáng để anh yêu quý bảo vệ.
Nhưng anh có thể nhìn ra được, trên thực tế Dương Tử Hi không muốn đi cùng anh, chí ít trước khi sư phụ của cô ta chưa chết, trước khi Tái Cực tông chưa bị duyệt là như vậy.
Chính vì nguyên nhân này, Diệp Thiên mới giữ khoảng cách với cô ta, cho nên lúc đi, không có bất kỳ nhi nữ tình trường nào với cô ta, anh rất rõ ràng, Cô ta cũng như vậy.
Chỉ điều đúng là anh vẫn không nhìn thấu được phụ nữ, cũng không thể ngờ được, Cô ta lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ cần anh nói một câu thích cô ta, liền nguyện ý đi cùng anh?
Nếu biết, cũng sẽ không có thảm họa như bây giờ rồi.
"Tạo hóa trêu ngươi mà!"
Diệp Thiên trong lòng thở dài.
Sau đó dẫn theo Lục La rời đi.
Mà lúc này, chuyện chiến hạm Thập Nhị Tinh Không của Thần Đế bị chiếm lĩnh, đệ tử Thần Đế Tông, và cả ba vị Thần Tướng, VÔ số đệ tử vong mạng, đã truyền đi khắp thế giới, gây ra một vụ nổ mạnh! "Lợi hại! Diệp Bắc Minh quá lợi hại! Vừa mới chiếm lĩnh một chiến hạm Thiên Đế, lại chiếm lĩnh một chiến hạm Thần Đế, lại muốn đối địch với Tam Đại Bất Hủ Thần Giáo, Sau đó tiêu duyệt Tam Đại Bất Hủ Thần Giáo, nhằm xưng bá Trái Đất chăng?"
"Diệp Bắc Minh muốn giết hết đệ tử Thần Đế Tông, xem ra một trận đại chiến sắp bộc phát rồi, sau này ai có khả năng làm Chúa Tể Địa Cầu, chính là xem thử trong đại chiến tiếp theo ai có thể chiến tanhg được!"
"Nếu như không ngoài dự đoán của tôi, rất nhanh Tam Đại Bất Hủ Thần Giáo liên thu, cùng xuất binh đối kháng Diệp Bắc Minh, rất có thể sau cuộc chiến đó rất có thể sẽ bị đánh về thời kỳ đồ đá!"
Người trên toàn thế giới, giây phút này, trong long ai cũng đều đang căng thẳng.
Mà lúc này, ba thuyền chiến hãm Tinh Không, tổng cộng có mười mấy vạn tu sĩ, do trưởng lão Thần Đế Tông đích thân thống lĩnh, bay từ New York đi về hướng đông.
Cũng cùng lúc đó, Có ba thuyền chiến hãm Tinh Không từ Paris của tổng đàn Huyền Đế Tông cũng cất cánh, do chưởng tông trưởng lão của Huyền Đế Tông đích thân thống lĩnh, đi về hướng đông.
Rất nhanh, sáu thuyền chiến hãm Tinh Không, dừng ngay trên bầu trời Giang Thành của Thiên Đề Tông, chạm trán cùng với hai chiến hạm của Thiên Đế Tông do trưởng lão tông trưởng thống lĩnh.
Việc này vừa truyền ra, cả thế giới đều chấn động.
Bọn họ biết, một trận chiến khốc liệt sắp diễn ra rồi.