Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuẩn Đề đạo nhân nghe thấy liền biến sắc, gượng cười nói: “Sư thúc, con không biết người đang nói cái gì?”

Trấn Nguyên Tử cười cười: “Ngươi và Tiếp Dẫn là người phương Tây, tuy bái sư Hồng Quân, nhưng sau khi học Đạo có chút thành tựu thì lại muốn tự lập môn phái, ngươi bèn xúi giục Tiếp Dẫn đi nói chuyện với Hồng Quân. Hồng Quân dĩ nhiên không đồng ý, nói rằng muốn tự lập môn phái cũng được, nhưng ông ta sẽ thu lại toàn bộ tu vi ông ta đã truyền thụ cho. Sau khi bàn bạc với ngươi, Tiếp Dẫn liền đi đến chỗ Hồng Quân tự phế tu vi, đổi tên thành Như Lai, bắt đầu tu Phật Đạo của các người từ con số không. Như Lai tu đến bình cảnh không thể đột phá, ngươi lại không dám trực tiếp đến giúp hắn đột phá bình cảnh, bèn hóa thân thành cây Bồ Đề, trợ giúp Như Lai dưới gốc Bồ Đề giác ngộ thành Phật, từ đó Như Lai bắt đầu khai sáng Phật giáo.”

“Tuy nhiên, do tín đồ không nhiều nên cũng không dám đối chọi với Thiên Đình gióng trống khua chiêng khuếch trương thế lực, ngươi bèn hóa thân thành Đạo nhân, tự xưng Bồ Đề Tổ Sư. Ngươi tại Linh Sơn Đài Phương Thốn, động Tà Nguyệt Tam Tinh xây dựng đạo tràng, muốn thu một đứa đồ đệ thích hợp đi thăm dò giới hạn của Hồng Quân. Ngươi đã chờ rất nhiều năm, kết quả con khỉ ngang ngược kia đã tới, ngươi thấy hắn do đá hóa thành, đã thoát khỏi Tam giới, không nằm trong số các vật vô hình, vạn pháp không thể giết, nên mới quyết định chọn hắn thay ngươi đi thăm dò giới tuyến của Hồng Quân, dạy hắn bảy mươi hai phép thần thông. Sau khi dạy xong, người liền đem hắn trục xuất khỏi sư môn. Ngươi hiểu rất rõ tính cách của con khỉ đó, biết rằng sau khi hắn học được bản lĩnh sẽ không biết trời cao đất dày, đi khắp nơi gây sự, nên mới đặc biệt dặn dò hắn ở bên ngoài gây sự thì không được để lộ sư môn.”

“Quả nhiên, con khỉ kia sau khi ly khai, liền đại náo Đông Hải, làm loạn Địa Phủ, còn tự xưng Tề Thiên Đại Thánh, khiến cho Thiên Đình bất mãn, muốn diệt trừ hắn. Nhưng ngươi lừa được kẻ khác chứ làm sao qua mắt được sư phụ mình. Ông ta đã dặn dò xuống không được giết chết con khỉ ngang ngược kia để xem xem ngươi đáo để là muốn làm trò gì. Vậy nên khi con khỉ đó đại náo Thiên Cung, làm Thiên Đình mất hết mặt mũi, Hồng Quân đã nhận ra mục đích của ngươi, biết ngươi muốn lợi dụng con khỉ đó để thăm dò giới hạn của ông ta, liền nể mặt ngươi, không để Thiên Đình trực tiếp diệt con khỉ kia, mà lại yêu cầu Ngọc Đế đi tìm Như Lai đến tiêu diệt con khỉ đấy.”

“Ngươi nhìn ra Hồng Quân đã ngầm cho phép các người phát triển thế lực, bèn để Như Lai đem con khỉ kia đè dưới Ngũ Hành Sơn. Chuyện này đã khiến cho bách tính trong thiên hạ vô cùng kinh ngạc, con khỉ yêu mà Thiên Đình không thể hàng phục lại bị Phật Tổ Như Lai giải quyết dễ dàng như vậy, có thể thấy Phật Pháp quảng đại vô biên đến mức nào. Vì vậy, rất nhiều bách tính nhanh chóng quyết định xuất gia, trong thời gian ngắn, cả Tây Ngưu Hạ Châu gần như đều là tín đồ của các người.”

“Thế nhưng các người vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn để Kim Thiền Tử đầu thai đến Đông Thổ, thả Tôn Ngộ Không ra ngoài, cùng Kim Thiền Tử đi Tây Thiên thỉnh kinh. Suốt dọc đường, con khỉ ngang ngược kia luôn tự xưng mình là Tề Thiên Đại Thánh, năm trăm năm trước đã đại náo Thiên Cung. Người khác nghe thế dĩ nhiên đều kinh sợ, Tề Thiên Đại Thánh làm đồ đệ của hòa thượng, đệ tử của Phật môn không phải rất trâu bò sao. Vì vậy nên suốt dọc đường đã vô tình giúp cho Phật môn các người tăng thêm không ít tín đồ. Tóm lại, Phật môn có thể phát triển đến quy mô như hiện tại, không thể không tính đến công lao của con khỉ ngang ngược ấy. Con cờ này Chuẩn Đề ngươi đã đánh rất tốt.”

Chuẩn Đề đạo nhân rất vui khi được khen, cười hỏi: “Nếu sư thúc đã biết hết mọi chuyện vì sao vẫn muốn kết nghĩa với con khỉ ngang ngược đấy, làm vậy chẳng khác nào tự hạ thấp bối phận của mình?”

Trấn Nguyên Tử cười ha hả: “Ngươi coi hắn như một con cờ. Bần đạo lẽ nào lại không coi hắn như một con cờ?”

“Ồ!” Chuẩn Đề tò mò nói: “Sư thúc cũng đang lợi dụng con khỉ ngang ngược đấy?”

“Đúng vậy.” Trấn Nguyên Tử nói: “Ngọc Đế, Vương Mẫu luôn ngấp nghé quả của cây Nhân Sâm, bần đạo kết nghĩa với hắn, vô hình trung đã tạo ra quan hệ với Tây Thiên các người, có tầng quan hệ này, Vương Mẫu sẽ không tiện dòm ngó nữa. Nếu không ta nói với con khỉ ngang ngược đó một tiếng, với tính cách của hắn lại chẳng đi đại náo Thiên Cung lần nữa? Lại nói hiện nay, con khỉ đó và Diệp Thiên quan hệ cực tốt, anh em sống chết có nhau, Câu Trần, Chân Võ muốn giết Diệp Thiên, con khỉ đó giúp ngăn được một kiếp. Nếu không phải bần đạo năm xưa cùng hắn kết nghĩa thì hắn sẽ qua lại với Diệp Thiên, thế Diệp Thiên trở kiếp sao? Có thể nói con khỉ đó hiện nay là con cờ trong tay bần đạo, không phải con cờ của Chuẩn Đề ngươi nữa rồi.”

Nụ cười trên gương mặt Chuẩn Đề đông cứng lại, con cờ cờ trong tay mình lại biến thành con cờ của kẻ khác ít nhiều cũng có phần mất mặt, vẫn là không thể chơi lại sư thúc được.

“Đúng rồi.” Chuẩn Đề nói: “Vãn bối vẫn luôn thắc mắc, sư tôn tại sao lại dung túng cho Phật môn phát triển lớn mạnh, trước giờ đều không dám hỏi, hy vọng sư thúc giải đáp.”

Trấn Nguyên Tử nói: “Chuyện này có gì khó hiểu chứ? Hồng Quân chẳng qua đang chơi trò quyền lực mà thôi, nói cho cùng, ngươi và Như Lai đều là đệ tử của ông ta, dám không nghe lời ông ta? Nếu như các người đã nghe lời, thì ông ta cần gì lo lắng chuyện các người sẽ phát triển lớn mạnh đến đâu. Hơn nữa, như vậy còn có thể ngăn cản được Thiên Đình, tránh việc Ngọc Đế một mình nắm quyền, lại xuất hiện một tên Hạo Thiên thứ hai muốn thoát khỏi sự khống chế của ông ta, khiến cho Thiên Giới đại loạn. Có Tây Thiên đối kháng Thiên Đình, Ngọc Đế cũng sẽ không dám có thứ suy nghĩ đó. Nếu không, Thiên Đình bên này vừa loạn, còn không bị Tây Thiên các người thừa cơ tấn công. Còn bản thân Hồng Quân cũng chẳng mất mát gì, các người đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta. Thủ đoạn của ông ta trong trò chơi quyền lực này phải nói là lợi hại.”

Chuẩn Đề nghe vậy liền biết chính mình đã trở thành con cờ để khống chế Thiên Đình của Hồng Quân.

“Còn Nữ Oa ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.” Trấn Nguyên Tử lại nhìn qua phía Nữ Oa: “Năm xưa những kẻ dưới trướng Châu Vương hầu như đều là người của Triệt Giáo, nên mới không xem ngươi ra gì, làm thơ nhục mạ ngươi. Ngươi ôm hận trong lòng để mặc Cửu Vĩ Hồ làm loạn triều chính, gây ra trận chiến Phong Thần. Cuối cùng, Triệt Giáo đại bại, Xiển Giáo ổn định được địa vị của mình ở Thiên Giới. Nói chung, trong bụng các người đều không phải thứ tốt lành gì, lại dám chạy đến chỗ này của ta, bảo ta không nên nhúng tay vào chuyện thị phi này? Thật cho rằng bầu trời này là thiên hạ của Xiển Giáo, là thiên hạ của sư phụ Hồng Quân của các người, không ai dám đụng chạm vào địa vị của các người nữa?”

Chuyện đến nước này Trấn Nguyên Tử cũng không vòng vo tam quốc với hai người họ nữa mà trực tiếp ngả bài.

Nữ Oa nói: “Nói vậy là sư thúc muốn giúp Thái Nhất, đoạt lấy vị trí lãnh đạo của sư tôn chúng ta trên Thiên Đình?”

“Không.” Trấn Nguyên Tử lắc đầu: “Là giúp Thái Nhất lấy lại tất cả những gì mà sư tôn các người đã cướp đoạt.”

Bầu trời này là do Thái Nhất gầy dựng, cuộc đại chiến thần và ma là do Thái Nhất phát động, tiêu diệt toàn bộ Ma quân ở Thiên Giới, thiết lập bộ máy chính quyền đầu tiên ở Thiên Giới, y do nguyên khí của Đông Phương Thanh Mộc của thời kỳ hỗn độn hóa thành, vì vậy nên mới có ngoại hiệu Đông Hoàng, nắm quyền Thiên Giới. Sau đó lại đem chính quyền mở rộng ra tới Địa Giới và Minh Giới, trở thành chủ tể của Tam giới.

Về sau Hạo Thiên soán ngôi, dưới sự giúp đỡ của Hồng Quân, tiêu diệt Thái Nhất. Hạo Thiên xưng đế, Hồng Quân trở thành Thái Thượng Hoàng chân chính. Tuy Hạo Thiên là chủ tể Tam giới, nhưng mọi chuyện đều phải nghe theo Hồng Quân. Ban đầu Hạo Thiên không có ý kiến, nhưng về sau khi ngôi vị đã bắt đầu vững chắc thì càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, dựa vào cái gì mà ta là Thiên Đế lại phải nghe theo ông? Thế nên mới trọng dụng Triệt Giáo, muốn thoát khỏi sự khống chế của Hồng Quân.

Kết quả, Hồng Quân lục thân bất nhận, lợi dụng Nữ Oa dùng Cửu Vĩ Hồ làm loạn triều chính để châm ngòi, mượn cớ trực tiếp diệt trừ Hạo Thiên không biết nghe lời một cách danh chính ngôn thuận.

“Nói vậy là sư thúc muốn đối địch với sư tôn của chúng ta?” Nữ Oa hỏi.

“Ngươi không thấy lời mình nói rất thừa thãi à?” Trấn Nguyên Tử tức giận nói.

Nữ Oa cười đầy nguy hiểm: “Vậy hãy để xem ai có thể cười đến cuối cùng.”

“Được.” Trấn Nguyên Tử không quan tâm nói: “Các người muốn ở đây coi chừng bần đạo thì cứ ở đấy mà coi, đợi đến lúc đó xem xem người cười cuối cùng là ai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK